Một người xuất châm đơn giản, nhanh nhẹn, dùng "Lạc Địa Chi ma" chỉ trong nháy mắt đã châm được vô số lỗ nhỏ trên người tượng đồng nhân châm cứu.
Người còn lại tốc độ rườm rà, như thêu hoa, như một vũ công, hết huyệt này tới huyệt khác không ngừng nghỉ.
Cho dù là một người không biết châm cứu cũng có thể nhận ra cả hai người này đều là cao thủ châm cứu hàng đầu.
cao thủ đấu cao thủ, ai mới là người chiến thắng đây?
Ống kính máy quay tiến lại gần hơn, khán giả ngay tại nhà thi đấu có thể nhìn thấy trên tượng người đồng nhân có vô số những điểm màu đỏ hay đen, rậm rạp, bày khắp toàn thân.
Người dẫn chương trình đứng trước mặt Tần lạc nhìn rồi lại chuyển tới trước mặt Hứa Nhược nhìn qua sau đó cười nói: "Trong một phút đồng hồ ngắn ngủi, hai châm thủ của chúng ta đã gần như châm hết các huyệt đạo trên tượng đồng nhân. Điều này thật sự làm chúng ta kinh ngạc tán thán. Một nơi điểm đỏ, một nơi điểm đen, ai mới là người chiến thắng? Đây không phải là đánh cờ, chúng ta không thể dựa vào thế cờ để nhận biết kết quả vì vậy bây giờ nhân viên của chúng tôi sẽ lên thống kê kết quả".
Người dẫn chương trình nhìn Tần Lạc cười nói: "Vì để đảm bảo chính xác của việc thống kê, phái đoàn Trung Quốc sẽ cử ra một người giám sát. Người đó sẽ giám sát kết quả thống kê một cách công bằng".
Vương Tu Thân chỉ định Tô Xán, Tô Xán liền nhanh chóng đi tới giữa sân khấu.
Tuy bề ngoài Tô Xán khá căng thẳng nhưng trong lòng hắn lại vô cùng vui sướng. Hắn thích những tình huống như thế này, hắn chỉ hy vọng hắn cũng có thể trở thành một thần tượng như Tần Lạc, được nhiều người chú ý.
Cuộc đời ngắn ngủi, cuộc đời biến đổi khôn lường. Người để lại danh tiếng, nhạn để lại tiếng hót. Con người có thể yêu, có thể hận nhưng tuyệt đối không thể để người khác coi thường mình.
Tô Xán đi tới trước mặt Tần Lạc, Tần Lạc cười với hắn, nhìn thấy vẻ tươi cười bình thản của Tần Lạc, sự căng thẳng của hắn lập tức tan biến.
Tần Lạc không lớn tuổi hơn mình bao nhiêu nhưng đã có tác phong của một Đại tông sư. Chẳng lẽ bản thân mình vẫn còn kém cỏi đến vậy sao?
Tâm trạng bình tĩnh có thể có những lựa chọn chính xác nhất. Tô Xán đi tới sau lưng gã nhân viên thống kê, tự bản thân hắn cũng đếm số lượng điểm màu đỏ và màu đen trên tượng đồng nhân.
Người Hàn Quốc nói có thể tin sao? HIển nhiên không thể. Chính mình thống kê mới tin được.
"Đen một trăm sáu mươi bốn châm". Nhân viên thống kê báo cáo.
Rầm!
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, khắp hiện trường náo động.
Trong một phút đồng hồ, ra châm chính xác một trăm sáu mươi tư châm. Đây không phải là tốc độ của con người nữa rồi.
Hơn nữa khi ghim châm còn bị bịt mắt. manh châm thực sự khó khăn và cao minh hơn.
Nói cách khác trước khi ghim châm bạn phải tìm thấy chính xác huyệt đạo. Chỉ nguyên việc tìm chính xác vị trí huyệt đạo cũng đã là chuyện cực kỳ mất thời gian nhất rồi.
Kết quả vừa được thôgn báo, dân chúgn hàn Quốc đều sôi sùng sục, bọn họ hoan hô Hứa Nhược, la hét, vỗ tay ca ngợi ông ta trong khi đó sắc mặt của một thiểu số dân Trung Quốc đang có mặt ở hiện trường lại vô cùng nghiêm túc, lo lắng, chờ đợi kết quả của điểm đỏ.
Ngay cả những thành viên phái đoàn Trung Quốc ngòi ở khu vực thi đấu cũng có sắc mặt âm trầm. Bọn họ là chuyên gia về vấn đề này, bọn họ càng hiểu con số đó tượng trưng cho điều gì.
Bạn phải biết rằng trong một phút đồng hồ châm được một trăm châm chỉ có một số ít người làm được, châm chính xác hoàn toàn chỉ có một phần ba có thể làm được. Châm một trăm hai mươi châm chỉ có mấy người có thể làm được. Nếu như nói châm một trăm ba mươi châm cũng chỉ có thể môt mình Vương Tu Thân là có thể châm được. Châm một trăm sáu mươi châm là thực sự đã tiến tới một cấp bậc khác.
Hơn nữa sau đó cứ tăng lên một châm thì mức độ khó khăn càng gia tăng.
Hứa nhược có thể tiến tới mức độ đó chứng tỏ ông ta là một thầy thuốc rất có thực lực. Việc dân chúgn Hàn Quốc coi Hứa Nhược như thần tiên sống cũng quả thực chính xác.
Ông ta là một ngọn cờ bất bại trong thần thoại.
Hứa Nhược hiển nhiên cũng rất hài lòng khi ông ta nghe thấy kết quả đó. Ông ta mỉm cười với Tần Lạc sau đó chắp tay cảm tạ dân chúng Hàn Quốc đã ủng hộ thành tích của ông ta.
Ông ta vừa chắp tay, không khí trong nhà thi đấu sôi động hẳn lên.
"Xin mời người đại diện của đoàn đại biểu Trung Quốc xác nhận con số". Người dẫn chương trình nhìn Tô Xán nói với ánh mắt giễu cợt.
NGười dẫn chương trình là người Hàn Quốc, đương nhiên nàng hy vọng tuyển thủ của đất nước mình có thể giành thắng lợi.
"Chính xác là một trăm sáu mươi bốn châm". Tôn Xán nói. Hắn đã rất cẩn thận đếm, thậm chí đã đếm tới hai lần thế nhưng quả thật đếm đi đếm lại cũng vẫn là một trăm sáu mươi bốn châm.
Xôn xao.
Toàn hiện trường lại một lần nữa vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Dù sao kết quả này đã được phía đối thủ của mình đồng ý.
"Bây giờ xin mời nhân viên thống kê hãy thống kê kết quả châm màu đỏ". Người dẫn chương trình cười nói: "Bởi vì lỗ châm rất nhỏ vì vậy xin các thống kê phải thật sự chú ý, tuyệt đối không để mắc phải bất kỳ sai sót nào. Nếu để xảy ra điều đó là đã không tôn trọng các tuyển thủ".
Hai nhân viên thống kê gật đầu rồi bắt đầu tiến hành thống kê những điểm châm màu đỏ.
Sau khi đếm một hồi hai nhân viên thống kê liếc nhìn nhau một cái rồi lại bắt đầu đếm lại.
Một lúc lâu sau hai người lại liếc nhìn nhau, trong ánh mắt hai người hiện lên vẻ kinh ngạc, sợ hãi sau đó cả hai lại vùi đầu đếm lại một lần nữa.
Đây là lần đầu tiên người dẫn chương trình và khán giả tại hiện trường nhìn thấy bọn họ vì muốn có một kết quả thống kê chính xác đã phải thống kê lại như vậy.
Ngay khi bọn họ bắt đầu kiểm lại lần thứ ba, mọi người rốt cuộc cũng phát hiện ra điều dị thường.
"Nhị vị, có vấn đề gì sao?" Người dẫn chương trình cầm microphone hỏi.
"Không có vấn đề gì". Một gã nhân viên thống kê ngẩng đầu nhìn Tần Lạc nói: "Chúng tôi muốn có con số thống kê chính xác nhất".
"Các anh vất vả quá". Người dẫn chương trình nói: "Xin hỏi, lúc nào thì có kết quả thống kê hả? Khán giả trong hiện trường và đang ngồi trước ti vi đang rất nóng lòng chờ đợi kết quả".
Người dẫn chương trình cười, tự bổ sung một câu nói hài hước: "Bây giờ một kỳ tích sắp sửa xuất hiện từ chính các anh, kết quả thắng bại của hai người chỉ dựa vào một lời nói của các anh. Làm ơn không được làm bừa".
"Sẽ không đâu". Nhân viên thống kê cười vẻ xấu hổ rồi gã lại vùi đầu vào đếm những điểm châm màu đỏ.
Sau khi Tô Xán đếm đi đếm lại hắn dừng lại đứng sang một bên, mỉm cười lặng lẽ.
Sau khi Hứa Nhược nhìn thấy vẻ măt của Tô Xán tâm trạng ông ta khá hồi hộp.
Chẳn lẽ số lượng của gã Tần Lạc này đã vượt qua số lượng của ông ta?
Ông ta đã học châm cứu từ khi còn nhỏ, đã khổ luyện tuyệt kỹ "Lạc địa chi ma" của Khoái Châm Vương. Nếu nói như về tốc độ chỉ e ở Hàn Quốc này những châm giả chuyên nghiệp cũng không thể so với ông ta, dù Trung Quốc đất rộng người đông, nhân tài như rừng thì những người có thể vượt ông ta cũng không có mấy người.
Sau mấy chục năm luyện tập xâm châm, tốc đọ của ông ta chỉ có tăng lên chứ không hề giảm đi. Ông ta hoàn toàn tin tưởng vào cuộc quyết chiến này.
Đây cũng là nguyên nhân ông ta đưa ra hình thức đấu manh châm với Tần Lạc, hơn nữa còn nguyện ý dùng tượng châm cứu đồng nhân là phần thưởng.
Người Hàn Quốc liên tục bị làm nhục. Ông ta nhất định phải chấn hưng lại chí khí của dân chúng Hàn Quốc. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Ngay khi Tần Lạc đồng ý thi đấu trận này, tâm trạng ông ta cực kỳ vui sướng. Người trẻ tuổi thường phổi bò, không biết né tránh sở đoản của mình, cứ để người ta lợi dụng khe hở của mình.
Anh ta bao nhiêu tuổi? Anh ta đã học châm cứu bao nhiêu năm? Chẳng lẽ anh ta có thể ra châm nhanh hơn bản thân mình sao?
Hai gã nhân viên thống kê một lần nữa, cả hai lại liếc mắt nhìn nhau, sau khi gật đầu đồng ý với nhau, một gã nhân viên mới lên tiếng: "Đã có kết quả thống kê".
Người dẫn chương trình vui mừng, giơ microphone nhìn khán giả bên dưới kích động nói: "Quý vị khán giả, thời khắc xúc động lòng người sắp diễn ra. Hai vị cao thủ tuyệt đỉnh vừa có một cuộc quyết đấu. Một vị là Hứa Nhược tiên sinh được người Hàn Quốc chúng ta tôn kính. Hứa Nhược lão tiên sinh của chúng ta là hậu nhân của y thánh Hứa Tuấn cũng là một thầy thuốc thiên tài. Vị còn lại là Tần Lạc tiên sinh trẻ tuổi, tuấn kiệt đến từ Trung Quốc, anh ấy rất nổi tiếng ở đất nước Trung Quốc. Năng lực của anh ấy ngay cả Hứa Nhược lão tiên sinh cũng nể trọng. Điều này đủ nói lên sự lợi hại của Tần Lạc tiên sinh".
"Hơn nữa trước khi trận đấu này xảy ra, còn có một việc nhỏ nữa. Hứa Nhược lão tiên sinh và Tần Lạc tiên sinh cùng vì trận đấu này mà đã đặt bảo vật đặt cược. Hứa Nhược lão tiên sinh đặt cược bảo vật của mình chính là tượng châm cứu đồng nhân giá trị bất phàm đang đứng sừng sững trước mặt chúng ta. Mặc dù người ngoài cuộc không biết Tần Lạc tiên sinh dùng bảo vật gì đặt cược nhưng chắc chắn là cực kỳ quý giá. Tượng đồng nhân châm cứu vô giá này thuộc về ai? Liệu bảo vật quý giá của Tần Lạc tiên sinh có thuộc về Hứa Nhược tiên sinh không? Câu trả lời này dựa vào kết quả của các anh".
Người dẫn chương trình đưa microphone cho một nhân viên thống ke rồi cười nói: "Hãy nói ra kết quả của các anh. Hiện tại có rất nhiều khán giả tại đây cũng như khán giả truyền hình đang mong đợi kết quả của các anh. Hiện tại có rất nhiều khán giả tại đây cũng như khán giả truyền hình đang mong đợi kết quả của các anh".
Nhân viên thống kê liếc nhìn người dẫn chương trình, gã nuốt nước miếng, đôi môi nhấp nháy nhưng không phát ra âm thanh.
"Không nên căng thẳng, anh hãy nói to một chút. Anh hãy nói to kết quả của anh". Người dẫn chương trình cười nói. Đột nhiên nàng có một dự cảm không hay bởi vì nàng nhìn thấy sắc mặt hai gã nhân viên thống kê này có vẻ ủ rũ.
"Màu đỏ một trăm bảy mươi sáu châm". Nhân viên thống kê cắn răng nói rõ ràng kết quả.
Tĩnh lặng!
Toàn hiện trường vô cùng tĩnh lặng.
Mọi người cứ tưởng bản thân mình đã nghe lầm, kể cả người dẫn chương trình và Hứa Nhược đang đứng giữa đại sảnh.
"Cái gì?" Người dẫn chương trình nghi ngờ hỏi lại: "Anh nói là một trăm bảy mươi sáu châm sao?"
"Đúng vậy". Nhân viên thống kê không còn e ngại gì nữa. "Châm màu đỏ là một trăm bảy mươi sáu châm".
Thở dài!
Toàn hiện trường xôn xao. Không một ai vỗ tay, không một ai hoan hô, trầm trồ khen ngợi. Tất cả đã bị một con số đó làm kinh hãi.
"Một trăm bảy mươi sáu châm ư?" Hứa Nhược kinh ngạc nhìn Tần Lạc, ông ta vẫn không thể tin chuyện này là thực, ông ta hoàn toàn không thể tin gã thanh niên này có thể ra châm nhanh hơn ông ta.
"Khôgn phải". Tần Lạc lắc đầu. "Bọn họ đã thống kê sai".
"Cái gì?" Người dẫn chương trình hỏi lại: "Thống kê sai sao? Tại sao có thể thống kê sai? Nhân viên thống kê đã rất cẩn thận kiểm tra mà, không thể nào có sai lầm được nhưng nếu nói kết quả sai chúng ta có thể thống kê lại một lần nữa".
Trong thâm tâm mình người dẫn chương trình cũng thầm hy vọng con số này sai. Một người trẻ tuổi như anh ta sao có thể ra châm nhanh hơn lão thần tiên của bọn họ?
"Đáng lẽ phải là một trăm bảy mươi bảy châm". Tần Lạc cười nói, đánh tan ảo tưởng trong lòng bọn họ.
"Một trăm bảy mươi sáu châm". Nhân viên thống kê Hàn Quốc tranh cãi. Sau khi bọn họ thống kê xong lần thứ nhất, không cam lòng đã thống kê lại lần thứ hai, và cả lần thứ ba kết quả vẫn là một trăm bảy mươi sáu châm.
"Anh xác định như vậy?" Tần Lạc hỏi.
"Tôi dùng danh dự của tôi bảo đảm, rất chính xác, một trăm bảy mươi sáu châm". Nhân viên thống kê nói.
"Các người dối trá". Tần Lạc nói.