Quả thật Tần Lạc cũng đã biết tin.
Sau khi giúp Tô Tử có một giấc ngủ trưa thoải mái, khi nàng ngủ dậy, hắn đang châm cứu ở huyệt bắp chân cho nàng thì chuông điện thoại di động để trên bàn đột nhiên reo lên.
Khi Tần Lạc nhìn thấy số của Âu Dương Lâm hiện lên trên màn hình điện thoại thì hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Bởi vì từ sau khi Âu Dương Lâm gặp phải sự thất bại cùng với sự sỉ nhục quỳ gối hắn ta rất ít khi nói chuyện với người khác, lại càng ít khi chủ động gọi điện cho một người nào đó. Nếu có bất kỳ chuyện gì thì đều do Tần lạc chủ động gọi điện cho hắn.
Một thời gian dài từ đó tới nay đây là lần đầu tiên Âu Dương Lâm chủ độn gọi điện cho Tần Lạc.
"Có chuyện gì đó?" Tần Lạc hỏi.
"Có người tấn công chúng tôi" Giọng nói của Âu Dương Lâm rất lạnh, ngầm sát khí giết người.
"Bọn người nào?" Sắc mặt Tần lạc trầm xuống , hắn vội vàng rút ngân châm ra khỏi đùi Tô Tử, chăm chú nghe điện thoại của Âu Dương Lâm.
"Một đám thanh niên Hàn Quốc. Bọn chúng quấn quốc kỳ quanh đầu, tay chúng cầm hung khí" Âu Dương Lâm nói.
"Có ai bị thương khôgn?" Tần Lạc sốt ruột hỏi.
"Người phiên dịch bị thương , không biết thương thế ra sao" Âu Dương Lâm còn nói thêm: "Người của chúng ta đã quay lại đánh trả. Bọn chúng chắc chắn không phải đối thủ của chúng tôi. Có rất nhiều phóng viên đang đứng bên cạnh chụp ảnh".
Tần lạc hít một hơi thật sâu, giọng nói hắn cũng thay đổi, hắn nói vẻ tàn nhẫn: "Trước tiên hãy bảo vệ bản thân mình, không được để bị thương rồi chờ cảnh sát tới. Tôi sẽ lập tức liên lạc với đại sứ quán, bọn họ sẽ nghĩ cách giải quyết. Hiện tại các anh đang ở đâu?"
"Chúng tôi đang ở Dương Đảo". Âu Dương Lâm nhìn quanh một lát rồi nói tiếp: "Mọi chuyện đã kết thúc".
Tần lạc thầm nghĩ lần tập kích lần này chắc chỉ do mấy thanh niên quá khích gây ra. lần này hẳn bọn chúng đã không chuẩn bị một sự tấn công cực kỳ mạnh mẽ.
Chỉ là hắn buồn bực thầm nghĩ một lúc nào đó phải nghĩ cách phát tiết một phen.
Tranh luận mà không đánh, bọn chúng lại vẫn cứ tưởng Trung Quốc bây giờ vẫn là Trung Quốc của hơn trăm năm trước sao?
kẻ sĩ không thể bị giết, càng không thể bị lăng nhục.
Người Trung Quốc không phải dễ bị khinh nhờn như vậy.
"Cảnh sát tới". Âu Dương Lâm nói thêm.
"Ừ". Tần Lạc nói: "Không được phản kháng. Cứ theo bọn họ đi".
"Đã rõ". Âu Dương Lâm nói xong thì hắn ngắt điện thoại.
Vừa nói chuyện với Âu dương Lâm xong thì chuông điện thoại của Tần Lạc lại vang lên. Lân này là số của một người lạ gọi tới.
"Xin chào, đó có phải là Tần Lạc tiên sinh không?" Giọng nói của một người đàn ông vang lên trong điện thoại. Người đàn ông nói tiếng Trung Quốc chuẩn mực, âm điệu cho thấy là người ở Yến Kinh.
"ANh là ai?" Tần Lạc hỏi.
"Tôi là Lý Nguyên Triêu, nhân viên sự vụ của Đại sứ quán ở Hàn Quốc" . Người đàn ông nói. "Tôi gọi điện tới là muốn xin lỗi anh. Anh chắc chắn đã biết chuyện xảy ra hôm nay rồi? Tôi thật sự xin lỗi".
"Trước đó tôi đã gọi điện cho nhân viên của các anh, mời các anh hỗ trợ bảo vệ an toàn cho các thầy thuốc". Tần Lạc nói vẻ không hài lòng. "Tại sao các anh không xuất hiện?"
"Tần tiên sinh, xin anh không nên hiểu lầm. Tôi gọi điện thoại là để giải thích với anh việc đó". Lý Nguyên Triêu nói: "Nhân viên nghiệp vụ của chúng tôi vẫn ở sau bảo vệ cho bọn họ nhưng chuyện này quả thật nằm ngoài dự đoán của chúng tôi, rất đột ngột nên nhân viên nghiệp vụ của chúng tôi không kịp thời xuất hiện ngăn cản chuyện đó. Đợi khi xung đột của hai bên kết thúc thì sự xuất hiện của nhân viên nghiệp vụ sẽ không còn thích hợp nữa. Hơn nữa người của chúng ta cũng không bị tổn hại gì".
"Tại sao lại không phù hợp?" Tần Lạc hỏi.
"Dù sao đây cũng là hàn Quốc, nhân viên nghiệp vụ xuất hiện trợ giúp cuộc ẩu đả với dân chúgn hàn Quốc sẽ khiến cho xảy ra những tranh cãi ngoại giao, hơn nữa còn có rất nhiều phóng viên truyền thông ở đó chụp ảnh. Lúc này bọn họ xuất hiện quả thật không tiện".
Tâm trạng Tần lạc rất buồn bực, hắn có cảm giác như bị lừa gạt. Bọn họ đã không muốn ra tay, hắn cũng không thể có chỉ trích gì. Dù sao ngoại giao không phải là chuyện đơn giản. Một thầy thuốc nhỏ bé như hắn không thể nào vung tay múa chân với đại sứ quán được.
"Tôi hy vọng các anh có thể cố gắng thi hành chức trách bảo vệ người dân của đất nước một cách tốt nhất" Tần Lạc nói. hắn cố gắng đè nén lửa giận trong lòng nhưng giọng nói của hắn vẫn có chút gay gắt, ẩn chứa sự chỉ trích cùng đả kích.
"Đương nhiên đây chính là trách nhiệm của chúng tôi". Lý Nguyên Triều không tức giận, ông ta cười ha hả nói. "Chúng tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho người dân của chúng ta. Chúng tôi nhất định không cho phép người dân của đất nước mình bị xúc phạm một cáhc bạo lực như vậy. Đại sứ quán đã chính thức gửi thông điệp tới chính phủ Hàn Quốc, yêu cầu bọn họ phải nghiêm trị bọn hung thủ, trả lại công bằng cho người dân và đất nước chúng ta".
Tần lạc thầm kinh hãi.
Đứng ở lập trường của hắn, hắn chỉ muốn cam đoan những người của hắn sẽ không bị tổn thương gì nhưng những chính trị gia lõi đời này lại có khứu giác rất nhạy cảm chuyển nó sang một chiều hướng khác. Bọn họ nhất định biến đổi nó để mang lại lợi ích lớn nhất, dựa vào việc này để đạt được cái mà họ muốn nhất.
Thế nhưng cho dù là như thế nào đi nữa, bảo vệ sự an toàn cho người dân mới là nhiệm vụ hàng đầu.
"Bây giờ các anh chuẩn bị làm gì?" Tần Lạc hỏi. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
"Chúng tôi đang chờ bên hàn Quốc đưa ra một lời giải thích thuyết phục" . Lý Nguyên Triêu cười nói. "Trước đó, các anh cần phải giữ được sự tỉnh táo của mình".
"Tôi biết làm như thế nào" Tần Lạc nói.
"Tần tiên sinh, sau khi anh quay lại Yến Kinh hãy vấn an tiểu thư cửu cửu giúp tôi". Lý Nguyên Triêu đột nhiên nói.
Ban đầu Tần lạc sửng sốt sau hắn nói: "Tôi sẽ".
"Tôi nghĩ bây giờ Tần tiên sinh chắc chắn có rất nhiều chuyện cần giải quyết, tôi không quấy rầy tien sinh nữa. Một lúc nào đó tôi sẽ đích thân tới thăm tiên sinh". Lý Nguyên Triêu khách sáo nói
"Được". Tần lạc nói. Khó trách người đời nói: Yến Kinh là nơi sông sâu biển cả , là nơi cạm bẫy lừa gạt lẫn nhau, không một ai có thể nắm vững con át chủ bài của đối phương.
Một khi Lý Nguyên Triêu nhắc tới Vương Cửu cửu vậy khẳng định mối quan hệ của ông ta với gia đình Vương Cửu Cửu hoàn toàn không đơn giản.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Tần lạc thấy vẻ mặt ân cần của Tô Tử đang nhìn mình hắn liền nói: "Người của Quỷ Y phái bị tấn công".
"Tình hình bây giờ thế nào?" Tô Tử bình tĩnh hỏi. Trong lúc Tần lạc nói chuyện điện thoại, nàng cũng đã nghe loáng thoáng sự việc.
"Cục điện bây giờ vẫn chưa rõ ràng, vẫn phải chờ đối phương ra chiêu trước". Tần Lạc cười nhạt nói: "Bọn họ đương nhiên muốn trốn tránh trách nhiệm. Bọn họ am hiểu nhất chuyện này".
"Thế còn anh thì sao? Anh muốn làm gì?" Tô Tử cười hỏi, bàn tay nàng cầm lấy tay Tần lạc.
Tần Lạc lập tức có cảm giác sự tức giận trong lòng hắn đã tiêu tan rất nhiều khi bàn tay nhỏ bé của Tô Tử nắm lấy tay hắn.
"Anh biết bọn họ không phục". Tần Lạc nói. "Vậy phải làm cho bọn họ hoàn toàn tâm phục".
Tô Tử đang định nói thì bất chợt lại vang lên tiếng chuông cửa.
"Xem ra bọn họ đã tới" . Tần Lạc cười nói. "Anh ra ngoài xem một chút".
Khi Tần lạc ra mở cửa thì thấy một mình Hứa Đông Lâm đứng trước cửa.
Vẻ tươi cười thường trực trên gương mặt Hứa Đông Lâm đã biến mất, anh ta bình tĩnh nhìn Tần lạc nói: "Tôi có thể vào trong nói chuyện không?"
"Mời vào, Nói xong, Tần lạc nghiêng người lui sang một bên.
"tôi nghĩ, anh biết sự việc xảy ra ngày hôm nay?" Hứa Đôgn Lâm nói.
"Đúng vậy" Tần lạc gật đầu.
"Tôi thực sự cảm thấy rất tiếc vì chuyện này" Hứa Đông Lâm nói vẻ áy náy. "Có một số người thực sự quá kích động".
"Quả thật chỉ những người hoang dại mới có thể làm ra những chuyện này". Tần lạc nói vẻ tán thành. "Đánh người ngay giữa đường, hơn nữa là đánh bạn bè quốc tế tới Hàn Quốc tham dự một cuộc thi. Những chuyện này những người có văn hóa không bao giờ làm".
"Tần Lạc, xin đừng kích động". Hứa Đông lâm nhìn Tần lạc nói: "Chuyện này cả hai bên đều có cái sai, bây giờ tôi tới đây chính là muốn thương lượng với anh cách giải quyết vấn đề này. Dù sao đối với cả hai chúng ta mà nói chuyện này hoàn toàn không vinh dự gì".
"Cả hai đều có sai lầm sao?" Tần lạc cười hỏi. "Tôi rất muốn biết đoàn đại biểu thầy thuốc của chúng tôi sai ở chỗ nào? Có phải chỉ vì bọn họ đã chiến thắng các thầy thuốc của các anh nên đã bị một số người của các anh không cam lòng trả thù phải không?"
"Tôi nghĩ không phải anh không hiểu chân tướng của sự việc" Hứa Đông Lâm vẫn không tức giận, anh ta nói vẻ nghiêm túc: "Những thanh niên Hàn Quốc này chỉ hơi quá khích một chút, bọn họ bị giới truyền thông lừa gạt, tưởng rằng các thầy thuốc Trung Quốc các anh dùng thủ đoạn dối trá để chiến thắng nên mới tổ chức ra mấy người tới kháng nghị nhưng cuối cùng lại xảy ra loạn đả. Toàn bọ mười một thanh niên phải nằm viện, có một người bị đập nát một bên con ngươi, rất có khả năng sẽ bị mù. Việc này đối với chúng ta mà nói thì chỉ là một tai nạn"
"Tôi nhận được những thông tin không phải như vậy". Tần lạc đưa bằng chứng ra đấu lý: "Khi đoàn người của chúng tôi đi khiêu chiến với một danh y của các anh. Sau khi xong việc ra về, ra tới cổng thì bất ngờ bị một đám côn đồ tập kích. Mấy tên côn đồ đó quấn cờ Hàn Quốc trên đầu, tay cầm hung khí xông tới đánh đập các thành viên trong đoàn chúng tôi nhưng bọn chúng đã hoàn toàn không biết một việc đó là các thành viên trong đoàn chúng tôi không chỉ tinh thông y thuật mà võ công còn giỏi hơn rất nhiều".
Tần Lạc lạnh lùng nhìn Hứa Đông Lâm nói: "Chẳng lẽ pháp luật Hàn Quốc các anh có quy định như vậy sao? Khi bị người khác đánh thì không thể đánh trả ư? Một khi đánh trả thì trách nhiệm người đánh trả phải gánh sao? Hay có thể nói sinh mạng của người Trung quốc rất rẻ mạt, để mặc cho các anh có thể mắng, có thể đánh và không được đánh trả sao?"
"Tôi nghĩ anh đã xuyên tạc nguyên nhân của sự việc lần này". Hứa Đông Lâm cười nói: "Phóng viên có mặt ở hiện trường đã chụp được rất nhiều bức ảnh. Những bức ảnh này bộc lộ rõ chân tướng của sự việc"
"Những phóng viên truyền thông này là người của ai?" Tần Lạc hỏi: "Bọn họ phát ngôn thay cho ai?"
"Chỉ có lương tri mới là chân lý mà bọn họ hết lòng tuân theo. Bọn họ chỉ biết nói lên sự thật".
"Anh tin bọn họ sao?"
"Không tin". Hứa Đông Lâm lắc đầu nói: "Nhưng dân chúng sẽ tin ngay sau khi họ xem những bức ảnh này".
"Ý của anh là các anh sẽ không chịu trách nhiệm về sự việc lần này?" Tần Lạc hỏi thẳng thừng.
"Chúng tôi tự nguyện gánh chịu trách nhiệm trước đất nước mình". Hứa Đông Lâm nói: "Sự kiện lần này vốn nguyên khôngphari nguyên nhân là của chúng tôi, hơn nữa theo số lượng người bị thương cùng với nguyên nhân của sự việc chúng tôi mới là người bị hại. Tôi thừa nhận những thanh niên đó cũng hơi quá khích nhưng cũng chỉ vì có thế mà người các anh đã đánh bọn họ đến tàn phế thì quá tàn nhẫn".
Hắn nói tới đây là đã rõ ràng tất cả.
Hai người khôgn thèm nói với nhau câu nào nữa, ánh mắt chằm chằm nhìn nhau.
"Hứa Nhược tiên sinh nghĩ thế nào về sự việc lần này?" Tần Lạc hỏi.
"Ông tôi không biết chuyện này" Hứa Đông Lâm nói: "Ông đã lớn tuổi, không nên để ông xúc động".
"Vậy rất đáng tiếc". Tần Lạc nói vẻ tiếc nuối: "Tôi tới Hàn Quốc với mục đích chủ yếu là khiêu chiến ông ấy. Chẳng lẽ ông ấy già tới mức ngay cả cây châm cũng không cầm được sao?"