Tần Lạc đã sớm phát hiện ra một chi tiết, trong Đồng Tước Thai, tuy rằng bảo vệ đều mặc một màu đen nhưng hội này thì bên túi ngực trái đều có một đường kẻ nhỏ ghi chữ Bạch. Mấy gã mặc tây trang màu đen nằm dưới đất thì lại không có dòng kẻ đó, cho nên có thể khẳng định những người này là người thân do bọn này gọi tới để bảo vệ.
Tần Lạc đứng ở cửa, hô lớn: "Tôn Nhân Diệu, anh không sao chứ?"
"Tôi không sao".Tôn Nhân Diệu uể oải đáp.
Anh không sao là tốt rồi.Tần Lạc lúc này mới bắt đầu tìm kiếm Bạch Tàn Phổ trong đám đông.
Kỳ thật không cần phải tìm kiếm mà chỉ liếc mắt là có thể nhận ra hắn trong đám đông.
Bởi vì lúc đó toàn bộ mọi người đứng lên, chỉ có một người là ngồi.
Hắn có thân hình cao lớn, khuôn mặt có phần giống Bạch Phá Cục, thuộc loại đàn ông cục cằn.Chẳng qua, cằm hắn không rộng bằng Bạch Phá Cục, ngược lại có phần tuấn tú hơn Bạch Phá Cục.
Điểm đáng chú ý là cách ăn mặc sa hoa, quần tây màu trắng, áo trong màu trắng, tiếp đến vận áo may ô kẻ vuông rất phong cách. Trên tay cầm ly rượu vang, phong thái tao nhã lắc nhẹ. Ánh mắt hắn dường như chuyên tâm vào ly rượu vang, không phát hiện Tần Lạc cùng Vương Cửu Cửu đi vào.
Tên "Phong Tử" quả nhiên là danh bất hư truyền.
Tần Lạc đi qua, cười nói: "Có vấn đề gì đều có thể giải quyết. Làm gì phải làm lớn sự việc lên thế? Làm vậy danh tiếng của Đồng Tước Thai cũng bị ảnh hưởng.
Bạch Tàn Phổ lúc này mới ngẩng đầu nhìn lướt qua Tần Lạc ,ánh mắt sắc lẹm như có thể xuyên vào da thịt. Hắn cười nói: "Tôi đương nhiên là sẽ giàn xếp. Chẳng qua là tôi dàn xếp theo cách của tôi."
Hắn quay đầu nhìn Tôn Nhân Diệu nói: "Anh, tôi đã nói rồi, hoặc là quỳ xuống xin lỗi tôi hoặc là gọi điện thoại bảo bạn bè của anh đến giúp?Anh cảm thấy bọn họ có thể giải quyết được vấn đề của anh không?"
"Anh muốn giải quyết vấn đề này như thế nào?" Tần Lạc hỏi.
"Anh là ai?" Bạch Tàn Phổ có chút không kiên nhẫn nhìn Tấn Lạc và nói: "Anh là ai, bố anh tên là gì. Tôi phải xem anh có đủ quyền hành để giải quyết vấn đề này hay không?
"Tôi là Tần Lạc là một thầy thuốc. Bố của tôi là Tần Phong, là một thương nhân nghành dược" Tần Lạc cười nói.
Mắt của Bạch Tàn Phổ dời về phía Vương Cửu Cửu: "Cô ở đâu? Cô là ai? Hắn có thể vào trong này, chắc là cô dẫn vào?"
Hắn vừa nghe thân phận của Tần Lạc là có thể khẳng định hắn không có khả năng tiến vào Đồng Tước Thai.
"Cha tôi là Vương Hồng" Vương Cửu Cửu nói.
Ánh mắt Bạch Tàn Phổ chợt giật mình, nói : "Khó trách, cô cũng tới đây để giải quyết vấn đề này à?.
"Đúng, anh ta là bạn của tôi" Vương Cửu Cửu nói.
"Nếu ta không tha cho người này, phụ thân cô có thể đem tôi ra bắn chết hay không?"Bạch Tàn Phổ hỏi.
" Không thể." Vương Cửu Cửu nói.
"Nói cách khác, cô cũng không đủ năng lực để giải quyết vấn đề này." Bạch Tàn Phổ lung lay ngón giữa nói.
"Nhiều bạn bè dù sao vẫn hơn nhiều địch thủ tốt."Vương Cửu Cửu không đồng ý nói. Mặc dù cô cũng chẳng hề biết sự việc của Gay. Thậm chí cũng không rõ anh ta có thực sự là Gay. Nhưng nếu là bạn của Tần Lạc thì cô sẽ cố gắng hết mình để giúp.
"Bạn bè của tôi rất nhiều, không chỉ có riêng mình anh ấy. Ngược lại nếu càng nhiều đối thủ cũng không vấn đề gì" Bạch Tàn Phổ nói. Ánh mắt hắn lạnh lùng, đứng lên : "Nhưng mà, nếu ai không nể mặt tôi, tôi cũng sẽ không khách khí.
"Bạn của tôi đã chọc giận anh như thế nào?" Tấn Lạc hỏi.
"Ta có nhất thiết phải giải thích với anh không?" Bạch Tàn Phổ nhấp một ngụm rượu, giọng khinh thường nói.
Vương Cửu Cửu mặt biến sắc, vẻ tức giận. Tần Lạc kéo tay cô đi tới phía Tôn Nhân Diệu.
"Anh đã xảy ra chuyện gì?" Tần Lạc hỏi.
Khuôn mặt Tôn Nhân Diệu vẫn tuấn tú, không có chút bối rối, cười nói:"Tôi chỉ làm chuyện của mình mà thôi."
"Dù sao cũng phải cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì với anh.". Anh gọi điện thoai cho tôi, không phải là muốn tôi đến giải quyết vấn đề hay sao? Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Tôn Diệu Nhân quay về phía Vương Cửu Cửu cười cười rồi giải thích: "Ít có dịp về Yên Kinh, bạn bè lại đưa tôi tới đây để tiêu khiển. Không nghĩ tới tình huống có những kỹ nữ từ chối sự cất nhắc, thật mất hứng."
Nghe Tôn Diệu Nhân giải thích, Tần lạc mới hiểu bọn họ và Bạch Tàn Phổ có tư thù từ trước.
Nguyên lai là sau khi Tôn Nhân Diệu đến Yên Kinh, có bạn rủ anh ta tới Đồng Tước Thai tiêu khiển, hiển nhiên cả Đại Kiều và Tiểu Kiều của Đồng Tước Thai đều bị gọi ra ngoài tiếp khách.
Không biết rằng Đại Kiều và Tiểu Kiều luôn được sủng ái khi đi cùng Tôn Nhân Diệu, hắn ha hả cười nói: "Người thanh niên này thật khôi ngô tuấn tú, đối với chúng tôi trong nhà mấy cô gái này chỉ là đàn bà.Rốt cuộc chúng tôi đến giúp anh, lại là anh tới giúp chúng tôi."
Hai cô gái này bán rẻ tiếng cười đi trò chuyện với khách dám mạo phạm chống lại Tôn Nhân Diệu.
Phải hiểu rằng, đích thân bạn bè có dũng khí đến quát lớn, chính Gay hắn có thể một đao chém chết nhưng Gay thậm chí đã bỏ qua những chuyện trước kia mà không mảy may khách khí.
Vì thế, anh ta đã đập vỡ chai rượu vang, đánh Đại Kiều và Tiểu Kiều. Tiếp đó lại còn đánh nhau với bảo vệ lầu Song Kiều.
Trước đó Tần Lạc không hề có cảm giác gì, nhưng khi nghe Gay nói tức giận nên đánh cả Song Kiều, thì mới phát hiện có vũng máu tại phòng đối diện. Ngay cả trên sô pha cũng còn lại không ít máu.
Nhưng cả Đại Kiều và Tiểu Kiều đều không có ở đó. Xem ra bọn họ đã nhanh chóng được đưa đi cấp cứu.
Bạch Tàn Phổ từ lúc mở Đồng Tước Thai tới giờ, chưa có ai dám láo loạn như vậy. Lại càng không nghĩ rằng có người ngoài dám vào làm càn, hơn nữa làm bị thương hai kiều nữ được sủng ái nhất.
Trong cơn giận giữ, Bạch Tàn Phổ liền kêu người tới vây bọn họ lại. Tôn Nhân Diệu cũng đoán bọn cấp dưới sẽ điên cuồng lao ra, nhưng bọn chúng cũng bị đánh ngã rạp xuống đất.
Bạch Tàn Phổ nổi khùng cho Tôn Nhân Diệu hai lựa chọn, một là quỳ xuống xin lỗi hắn, thì hắn sẽ giữ thể diện cho trở về hoặc lựa chọn khác là chính hắn sẽ gọi điện thoại kêu viện binh nếu hắn thực sự muốn kêu viện binh, hắn không thể để mình đơn độc.
"Hơi lỗ mãng." Tần Lạc cười nói.
"Giống như lời của hắn, chỉ có cách là anh phải ra mặt. Bọn họ đã không nể mặt tôi, tôi cũng không phải xấu hổ." Tôn Nhân Diệu lắc đầu. Hắn cơ bản không làm tốt vai diễn.Cho dù đây là Yến Kinh hắn vẫn muốn suy xét mọi chuyện.
"Không cần quá xúc động. Tôi sẽ giải quyết vấn đề." Tần Lạc nói.
"Được!" Tôn Nhân Diệu gật đầu. Tuy rằng không biết Tần Lạc ở Yến Kinh có nhiều thế lực hay không, nhưng hắn biết nếu hắn nói như vậy, chứng tỏ ắt hẳn nắm chắc có thể giải quyết tốt chuyện này.
Tần Lạc đi tới trước mặt Bạch Tàn Phổ, ngồi xuống ghế sô pha đối diện, nói : "Tôi muốn biết rõ sự tình. Bạn của tôi có lỗi, nhưng người của các ông cũng sai. Các anh là một bang hội, chắc anh cũng hiểu mỗi một vị khách đều có những yêu cầu riêng. Các cô gái nói chuyện không lẽ phép, lại còn làm thương bạn của tôi, nên anh ta mới đả thương người của ông. Tôi và Bạch Phá Cục cũng có chút giao tình. Xem ra anh ta mặt mũi sáng sủa, giải quyết vấn đề hết sức nhanh nhẹn phải không?
"Anh biết Bạch Phá Cục?" Lúc này Bạch Tàn Phổ mới nhìn kỹ Tần Lạc.
"Không sai" Tần Lạc nói.
"À.Xem ra anh không phải bác sĩ tầm thường" Bạch Tàn Phổ nói: "Nhưng mà, anh là thế nào với Bạch Phá Cục? Là bạn của hắn chứ không phải bạn của tôi.Vì sao ta phải nể mặt anh? Tại sao tôi phải giữ thể diện cho hắn?"
Tần Lạc trong lòng có chút giận giữ, nhưng vẫn nén giận nói : "Như thế này đi, tôi sẽ chi trả toàn bộ viện phí cho Đại Kiều và Tiểu Kiều. Hơn nữa còn bồi thường thêm cho hai nàng. Chuyện như vậy đã rõ ràng. Anh thấy như thế nào?"
"Như thế nào?" Bạch Tàn Phổ cười nhạt: "Không được! Anh không đủ tư cách để giải quyết vấn đề. Tôi mà phải nghe lời anh ư?Giải quyết vấn đề như thế nào tôi đã nói rồi, anh ta cứ theo phương án của tôi mà làm. Tôi không có thói quen tùy ý thay đổi điều kiện."
Tần Lạc nhìn Bạch Tàn Phổ cười híp mắt nói: "Vì sao anh nghĩ tôi không đủ tư cách giải quyết vấn đề này?"
"Bởi anh chỉ là một thầy thuốc."
"Tôi không phải thầy thuốc bình thường."
"Như thế nào là không bình thường? Bởi vì anh quen Bạch Phá Cục à?Bạch Tàn Phổ bưng chén rượu, giọng mỉa mai nói.
"Bởi vì…" Đột nhiên Tần Lạc rời khỏi ghế, tay tóm lấy chai rượu trên bàn trà đập mạnh trước mặt Bạch Phá Cục.
Răng rắc!
Chai rượu vỡ tan, nước chảy ra khắp mặt sàn. Nước rơi xuống đầu, quần áo, giầy của Bạch Tàn Phổ có mầu rám nắng, khắp cả phòng đều tràn gập mùi rượu nho.
Tất cả mọi người đều giật mình.Không ai trong nghĩ Tần Lạc sẽ làm như vậy.
Anh không phải đến để giải quyết vấn đề sao? Còn dám ra tay đả thương?
Ngay cả Vương Cửu Cửu cũng đứng một chỗ mặt thần ra, không biết hắn làm như thế có cứu vãn được tình hình hay không.
Tôn Nhân Diệu lại cười tủm tỉm đứng một chỗ không chút kinh ngạc. Hắn biết bên ngoài trông Tần Lạc mặt hiền lành trầm ổn, nhưng sâu tận bên trong lại cất giấu là một tên ác ma.
Nếu người khác bức bách quá đáng, hắn sẽ thể hiện bản chất là một tên ác ma.
Những hộ vệ áo đen phản ứng lại ngay lập tức, một tiếng nổ lớn và tiếng thét xông lên.
Tần Lạc cũng không thèm liếc mắt nhìn chúng, huống hồ là đàm phán. Bạch Tàn Phổ tóm lấy nửa chai rượu còn sót lại đập thẳng vài thái dương làm vỡ vụ ra thành nhiều mảnh, ánh mắt hắn sắc lẹm, nói: "Hiện tại, tôi có tư cách để giải quyết vấn đề này?"