Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 303: Không phải là ghen tuông (2)



"Cô chắc chắn là phóng viên rồi? Tôi có bạn làm phóng viên của tờ《Hoa Hạ Chu Khan》, bút danh là Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sanh. Cô có quen không?"

"Không." Vương Cửu Cửu lắc đầu. Nàng đang cúi đầu gõ gì đó lên bàn phím máy xách tay đặt trước mặt mình.

"Anh ta lo tin tức xã hội, là một người rất có năng lực. Viết rất nhiều bài chấn động toàn quốc, rất có danh tiếng ở trong ngành đấy. Nếu có cơ hội, thì tôi sẽ giới thiệu cho mấy người làm quen với nhau."

"Cảm ơn anh, không cần đâu."

"Đừng khách sao. Tiếp xúc với càng nhiều người có năng lực, hơn nữa lại là người trong ngành với cô, chắc chắn là có lợi cho tiền đồ sau này của cô. Người trẻ tuổi không nên đi nhầm đường, nếu không sau này hối hận cũng muộn rồi_____"

"Đúng vậy đó. Một cô gái trẻ như cô mà bị phái đến đây chấp hành nhiệm vụ____Nếu có người giúp cô nói đỡ một vài câu thì sẽ không có một kết cục như thế này."

Vương Cửu Cửu cảm thấy có phần bất đắc dĩ, liền nói: "Là tôi chủ động xin đến đây."

"Hả, là như vậy sao?" Mấy người đàn ông thay đổi luôn nét mặt, kinh ngạc nói: "Một tiểu cô nương trẻ tuổi như vậy, mà lại có dũng khí đi đến một nơi nguy hiểm như thế này để thu thập những tài liệu đầu tiên thì thật làm cho người ta phải nhìn bằng con mắt khác."

"Đúng vậy. Đây còn là một người đẹp nữa chứ. Nghe nói người đẹp thì thường là nhát gan."

"Đúng rồi. Cửu Cửu, cô ở khu nào của Yến Kinh? Tôi cũng là người Yến Kinh, chưa biết chừng chúng ta còn ở cùng một nơi ấy."

"Tôi ở trong khu vực của quân khu."Vương Cửu Cửu có phần khó chịu.

"Ha ha, khu vực dành cho quân đội sao? Tôi cũng______"

Người đàn ông nhìn thấy vẻ mặt của Vương Cửu Cửu thì không dám nói tiếp câu vừa rồi của mình nữa.

________

Tần Lạc đứng ngoài cửa nhìn bộ dạng của đám a dua nịnh hót, không biết làm sao mà trong lòng Tần Lạc bỗng nhiên có một nỗi tức giận không nói thành câu.

Hắn bước lên trước một bước rồi quát lớn: "Đang làm cái gì thế? Mấy người đang làm cái gì thế?"

Mấy tên theo đuổi Vương Cửu Cửu quay đầu lại thì thấy Tần Lạc, khuôn mặt lập tức hiện rõ lên một vẻ chán ghét.

Khi ở trên máy bay, những câu nói của Tần Lạc cùng với những câu hỏi cổ quái kỳ quặc của hắn đã động chạm đến lòng kiêu hãnh của bọn họ, hai bên đã sớm cảm thấy khó chịu về nhau.

Một người đàn ông đeo một cặp kính có gọng đen, tướng mạo anh tuấn, quay ra nhìn với ánh mắt khinh thường, nói: "Làm gì? Anh nói chúng tôi làm gì? Mà chúng tôi làm gì thì liên quan gì đến anh?"

Nhìn thấy Tần Lạc đến thì Vương Cửu Cửu mừng thầm trong lòng. Nàng biết, Tần Lạc xuất hiện vào lúc này thì chắc chắn là đến đây để thăm mình. Nhưng đến khi nàng nghe thấy tên đeo kính phản kích lại lời Tần Lạc thì nét mặt nàng lại sa sầm lại.

Tần Lạc điên lên, chỉ vào mặt đám người đó khiển trách: "Nếu mà là bình thường thì các anh làm gì tất nhiên là chẳng có gì liên quan đến tôi hết. Nhưng các anh có biết hiện giờ là lúc nào rồi không? Tính mệnh của Lý Kiến Trụ, một người dân trong thôn Cửu Chi Hoa đang gặp nguy hiểm, nếu trong vòng ba ngày chúng ta không tìm cho ra phương án nào diệt trừ được loại virut trong muỗi mặt người, thì họ chỉ còn cách nói lời vĩnh biệt với vợ con họ mà thôi. Còn mấy người cũng bị muỗi mặt người tấn công, đến nay tay đã không giơ lên được, chân không động đậy được, chỉ còn biết nằm trên giường chờ chết mà thôi______"

"Còn các anh thì đang làm gì chứ? Các anh là những bác sỹ đến đây cứu người hay là đến đây để làm gì? Các anh được quốc gia và nhân dân phái đến đây cứu rỗi đồng bào thoát khỏi hoạn nạn, nguy nan. Nếu trong các anh có ai thừa nhận mình đến đây để nói chuyện yêu đương thì coi như vừa rồi tôi không nói gì. Ngay bây giờ đây tôi sẽ mời thư ký Minh đến đây đưa các anh về. Ai muốn thế nào? Ai muốn thế nào?"

Ai muốn thế?

Tất nhiên chẳng có ai nói là mình muốn thế cả. Những người đàn ông trẻ tuổi ở đây thì hầu hết đều là đệ tử hoặc trợ thủ đắc lực của những danh y kia, họ vì tiền đồ của mình nên mới đi cùng thầy mình đến đây. Làm sao có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy được?

Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Họ túm năm tụm ba ở đây, là vì ở nơi núi cao rừng sâu này lại có thể gặp được một người cô gái kiều diễm xinh tươi như hoa vậy, còn kích thích hơn cả mèo nhìn thấy cá, chim ưng thấy gà.

Mặc dù Vương Cửu Cửu không được coi là có được tiêu chuẩn của một thục nữ, nhưng____ ở cái nơi thiếu thốn phụ nữ như thế này, thậm chí có thể nói là thiếu thốn người một cách trầm trọng, chỉ cần đưa mắt trông ra là có thể nhìn thấy vô số núi cao và rừng sâu, nên Vương Cửu Cửu thực sự đã trở thành một thứ vô cùng quý hiếm.

Bạn có biết là nước Mỹ có bao nhiêu người con gái thích tòng quân không? Bởi vì con gái trong quân đội rất ít, cho dù có đem một người xấu òm đi chăng nữa thì trong mắt của những anh chiến sĩ, thì nàng ta vẫn duyên dáng yêu kiều như một đóa hoa.

Hơn thế nữa, Vương Cửu Cửu lại còn rất xinh là đằng khác.

Những lời này của Tần Lạc được nói ra dựa trên phương diện công nghĩa và đạo lý, nên bọn họ không phản bác lại được câu nào. Khiến họ hổ thẹn quá thành ra tức giận, quát lại: "Anh là ai chứ? Anh là ai? Anh dựa vào cái gì mà quản chúng tôi?"

"Dựa vào cái gì mà quản chúng tôi? Sao anh ấy lại không quản được các anh?"

Lần này phản bác họ không phải là Tần Lạc, mà là một người đứng xem cũng thấy ngứa mắt khác, đó là Lưu Ngọc, người mà khi đi trên đường bị muỗi mặt người cắn thương, rồi được Tần Lạc cắt thịt, phóng huyết cứu sống.

Bởi vì sức khỏe Lưu Ngọc vẫn còn suy yếu, nên nàng vẫn nằm trong lều vải nghỉ ngơi. Đợi đến mai, mấy quân nhân đem sữa đến đón nàng về nơi tĩnh dưỡng ở thành phố.

Nàng bò dậy từ trên giường, chỉ vào mặt đám bác sỹ trẻ tuổi mắng: "Sao anh ấy lại không được nói mấy người? Đều là bác sỹ, trên đường đi anh ấy còn cứu mạng tôi, còn các người thì chỉ lo xem ai sẽ gánh vác trách nhiệm, đứng dương mắt lên nhìn một cách vô tình. Sau khi đến thôn, thì cũng là anh ấy tìm ra được phương pháp phòng ngừa muỗi mặt người, cái này có thể giảm đi lượng người thương vong trong thôn cũng như thành viên của tổ cứu trợ____Nếu không có anh ấy, mấy người còn được yên ổn ngồi ở đây sao? Nếu không có anh ấy thì mấy người còn có dũng khí bước ra khỏi lều vải vào buổi tối không?"

"Đều là bác sỹ, anh ấy làm bao nhiêu điều như vậy, thế còn các người đã làm được những gì? Các người chỉ biết đến tán tỉnh phụ nữ xinh đẹp, chỉ biết đố kỵ với người có năng lực hơn mình______Các người đã làm được gì nào?"

Sau khi Lưu Ngọc bị muỗi mặt người đốt thì một thời gian sau vẫn lo lắng hốt hoảng không yên, không chú ý gì nhiều đến cử chỉ của đám người vây quanh lúc đó. Nhưng hai ngày nay nằm trong lều vải nghỉ ngơi, nàng có thời gian bèn bắt đầu hồi tưởng lại tình cảnh lúc bấy giờ.

Càng nhớ lại thì lại càng cảm thấy chua xót đau buồn.

Những đồng sự cùng đến đây với mình, thậm chí còn có những người bạn học tốt trong viện y học nữa, nhưng khi mình gặp nguy hiểm thì họ lại không thèm để ý gì, còn người đàn ông mà vừa bước lên máy bay đã bị bọn họ giễu cợt thì lại ra tay cứu vớt sinh mệnh của mình đúng vào thời khắc quan trọng nhất.

Đúng vậy, nàng cũng nghĩ cho những người đồng sự đó, họ cũng vừa mới bước chân đến đây, không hiểu bất cứ điều gì về muỗi mặt người cả, nến mới không biết phải xử lý vấn đề đó ra sao. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Nhưng còn anh ấy thì sao? Anh ấy thì hiểu được bao nhiêu chứ? Khi còn ở trên máy bay, anh ấy còn không biết đến cả khái niệm về muỗi mặt người nữa cơ mà. Anh ấy cũng đâu có đủ tự tin để cứu mình đâu, vậy mà lại ra tay cứu vớt.

______

Đây đều là những lời đã chôn sâu trong đáy lòng Lưu Ngọc, mai là nàng đã về Yến Kinh rồi, nhưng nàng cũng không có ý định nói những lời này ra. Nhưng, giờ đây, khi những người bạn đồng hành công kích Tần Lạc, đã kích thích dây thần kinh mẫn cảm của mình.

Nên nàng liền phát tiết hết những tức giận dồn nén bao lâu lên đầu bọn họ một cách không thương tiếc.

Im lặng, một khoảng không im lặng như vùng đất chết.

Đám bác sỹ trẻ tuổi kia không ngờ lúc này đây Lưu Ngọc lại nhảy ra nói giúp Tần Lạc, hơn nữa, vẻ mặt còn tức giận đến vậy, lời nói thì chua xót, hà khắc đến ghê người.

Tần Lạc cũng không ngờ người được mình ra tay cứu giúp lại nói đỡ cho mình vào lúc này.

Vương Cửu Cửu nhìn Lưu Ngọc như đang suy nghĩ một điều gì đó, rồi lại nhìn Tần Lạc, trong lòng đang suy nghĩ xem hai người này có quan hệ gì.

Lẽ nào tên này lại phát ra một khí phách hơn người, chinh phục mối tình đầu của một nàng thiếu nữ?

Tên khốn nạn này!

"Chúng ta đi thôi." Người đàn ông đeo kính hung hăng trợn trừng mắt nhìn Tần Lạc một cái, sau đó lướt qua người Tần Lạc, sắc mặt khó coi chưa từng thấy.

Những người khác thấy người đàn ông đeo kính rời đi rồi thì cũng lần lượt biến mất với sắc mặt uể oải. Xấu hổ đến độ không dám lên tiếng chào Vương Cửu Cửu một câu nữa.

Bị người của mình giáo huấn cho một bài học như vậy, thì cho dù mặt bọn họ có dầy đến mấy cũng không thể ngồi đấy thêm một phút nào nữa.

Không khí trong phòng như đọng lại, nhưng chỉ mấy giây sau Lưu Ngọc đã lấy lại bình tĩnh, ngượng ngùng nói với Tần Lạc: "Bác sỹ Tần, xin lỗi anh."

"Không sao. Tôi phải cảm ơn cô mới phải." Tần Lạc cười nói.

"Vốn tôi cũng không định nói những lời này đâu, nhưng ___không nhịn nổi nữa. Hành vi của bọn họ thực sự là làm cho người ta phải cảm thấy phẫn nộ. Giờ là lúc nào rồi chứ?" Lưu Ngọc nói.

"Đúng vậy." Tần Lạc nghiêm túc gật đầu. "Lúc nào rồi mà còn nói chuyện yêu đương ở đây?"

Hắn quay đầu ra nhìn Vương Cửu Cửu, nghiêm mặt nói: "Vương Cửu Cửu, em ra đây với tôi một chút. Tôi phải cho em một bài học mới được. Sao em không làm tốt công việc của mình mà lại dính với đám người đó làm gì chứ? Tôi ở trường dạy em như thế sao?"

"Vâng, thầy Tần." Khuôn mặt Vương Cửu Cửu hiện lên đầy vẻ tội nghiệp.

"Cô ấy là học sinh của anh sao?" Lưu Ngọc kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy. Cô ấy là sinh viên trường đại học Y Khoa Thủ Đô. Tôi lại dạy đúng phải lớp cô ấy." Tần Lạc giải thích .

Lưu Ngọc nhớ lại những lời mình vừa nói khi nãy, cảm thấy có phần đả thương đến Vương Cửu Cửu, liền nói: "Thực ra cũng không thể trách cô ấy. Cô ấy ở trong lều làm việc chăm chỉ suốt, là do mấy người đó chủ động xông vào đây đấy. Cô ấy cũng đâu có để ý đến họ đâu."

"Ừm. Tôi phải nói chuyện hẳn hoi với cô ấy. Cố gắng không mắng cô ấy." Tần Lạc gật đầu với Lưu Ngọc rồi quay người đi ra khỏi lều. Vương Cửu Cửu trong lòng sung sướng tột độ, nhưng lại làm ra vẻ buồn bã đi theo sau lưng Tần Lạc.

Hai người đi ra khỏi lều, đến bên cạnh một khu rừng nhỏ ở cách đó không xa.

Vương Cửu Cửu không thể nhịn thêm được nữa, nàng bật cười hơ hơ. Sau đó ngoắc tay mình vào tay Tần Lạc, ghé khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của mình vào mặt Tần Lạc hỏi: "Anh ghen rồi phải không?"

"Không." Tần Lạc lắc đầu.

"Thật không?"

"Thật." Tần Lạc kiên định nói.

Đôi mắt to tròn của Vương Cửu Cửu chớp chớp vài cái, cuối cùng thì cũng chịu từ bỏ không hỏi thêm gì về vấn đề này nữa, cười hì hì nói: "Thầy Tần, thầy thật là biết đóng kích đấy. Làm cho bọn họ sợ chết khiếp. Thầy biết không, bọn họ thật là đáng ghét, em chẳng muốn để ý đến bọn họ chút nào, thế mà bọn họ còn cố bám theo. Hơn nữa, vừa mở miệng ra đã có một mùi sữa dê rồi, làm cho em chết đi sống lại. Thầy không thể hiểu được nỗi khổ của em đâu, không thể nào thở được_______"

Nghe thầy Vương Cửu Cửu nói vậy thì tiềm thức mách bảo Tần Lạc bịt miệng mình lại.

Ngày nào hắn cũng uống sữa dê, mùi miệng hắn chắc cũng không hơn gì những người khác cả.

Vương Cửu Cửu bị hành động của Tần Lạc làm cho buồn cười, hai mắt khom khom lại, như vầng trăng trên bầu trời kia, nói: "Thầy Tần, trên người thầy không có mùi đó đâu."

Có người nói, nếu bạn thực sự yêu một người nào đó thì bạn sẽ không ngửi được mùi quái dị trên người họ.

Tần Lạc bỏ tư thế đó đi, nói với Vương Cửu Cửu: "Hôm qua em nói, nếu anh đồng ý một yêu cầu của em thì em cũng sẽ đáp ứng lại điều kiện của anh phải không?"

"Vâng." Vương Cửu Cửu gật đầu. Sau đó nhìn Tần Lạc một cách cảnh giác hỏi: "Anh muốn gì?"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv