"Quản thiếu gia có cách tiêu diệt bọn chúng?" Lý Lệnh Tây mừng thầm, cười hỏi. Trong lòng hắn tràn đầy sự giận dữ, làm như hắn muốn băm vằm Tần Lạc ra làm trăm mảnh mới cam lòng vậy.
Quản Tự lắc đầu, nói: "Không có."
Nụ cười trên mặt Lý Lệnh Tây lập tức ngưng lại, trầm ngâm rút một điếu thuốc ra rồi đốt lên.
"Phấn dưỡng da Kim Dũng của bọn chúng hiện giờ đang tiêu thụ rất đắt hàng trên thị trường, mỗi ngày đều thu về cả đống tiền. Quốc Tế Khuynh Thành cũng trong chốc lát đã lập nên uy tín và danh tiếng, trở thành một trong những công ty mỹ phẩm làm đẹp trong nước có thực lực và sức ảnh hưởng lớn nhất."
Quản Tự liếc nhìn một bên sườn mặt của Lý Lệnh Tây, hy vọng tin tức mà mình đem đến không làm cho hắn bị kích động. Quản Tự nói: "Hơn nữa, tôi còn nghe được một tin nữa từ chỗ Lăng Vẫn, đó là Quốc Tế Khuynh Thành gần đây có một hợp tác rất lớn cùng bên quân đội."
Lông mày của Lý Lệnh Tây nhướn nhướn lên, tức giận nói: "Cái gì? Quân đội? Quân đội thì hợp tác cái gì với bọn chúng cơ chứ? Lẽ nào bộ đội cũng muốn làm đẹp?"
Mặc dù hắn nói với giọng điệu không được thiện cảm cho lắm, cách ăn nói cũng vô cùng châm chọc, nhưng Quản Tự cũng chỉ cười cười, không tỏ ra tức tối gì cả, rồi nói: "Chẳng lẽ anh quên công hiệu của sản phẩm này của bọn họ là gì rồi sao?"
"Không phải là tiêu trừ thẹo sao?"
"Công hiệu mà bọn họ đưa ra ngoài thị trường là khử thẹo. Nhưng, nếu dùng nó để cung cấp cho bộ đội thì sao? Tất yếu sẽ có những công hiệu khác nữa. Ví dụ như___cầm máu nhanh chẳng hạn?"
Lý Lệnh Tây lại trầm ngâm một lần nữa, hung hãn hút điếu thuốc ở trên tay mình. Nguồn: http://thegioitruyen.com
"Lúc này bọn họ có thế lực, có quan hệ, có thị trường, lại có sản phẩm vô cùng đặc biệt. Chúng ta thật sự là không biết phải bắt đầu từ đâu." Quản Tự nói với giọng tiếc nuối.
"Thế Quản thiếu gia vừa xong nói chúng ta phải chủ động ra tay phải không? Cơ hội để chúng ta ra tay ở đâu?" Lý Lệnh Tây khó hiểu hỏi.
"Nếu bọn họ đã biết chúng ta làm hàng nhái, vậy sao bọn họ không trực tiếp khởi tố mà lại muốn tìm anh đến để đàm đạo cơ chứ?"
"Bởi vì bọn chúng sợ bị giới truyền thông biết, nếu như vậy thì không những không thể kiện thắng chúng ta, mà ngược lại còn làm cho danh tiếng sản phẩm của chúng ta lớn thêm nữa." Lý Lệnh Tây cười nói. Nghĩ đến việc mình có thể ép bọn chúng vào bước đường cùng, thì sự tức giận và tủi nhục trong lòng cũng giảm đi đáng kể.
"Tại sao chúng ta không trực tiếp nói với giới truyền thông?" Quản Tự cười nói.
"Chúng ta tự nói với giới truyền thông?" Lý Lệnh Tây ngẩn người một lát, liền sau đó thì cười phá lên. "Đúng đấy. Chiêu này quả là cao minh. Sao ta lại không nghĩ đến điều này cơ chứ. Nếu bọn chúng đã không muốn làm, thì chúng ta làm giúp chúng cũng được mà. Bất kể là ai tiết lộ ra ngoài, thì sản phẩm của chúng ta không phải vẫn nổi luôn theo sao. Bọn chúng không muốn sản phẩm của mình có liên quan gì đến chúng ta, thì chúng ta lại cứ bám chặt lấy chúng."
Quản Tự gật gật đầu, nói: "Tôi tin là anh có thể làm tốt việc này."
"Một lời nói của Quản thiếu gia thôi đã đánh thức người trong mộng như tôi rồi." Vẻ mặt Lý Lệnh Tây bừng sáng một cách lạ lùng. Nghĩ đến việc mình lại có thể đâm cho Tần Lạc một nhát, thì những tức giận trong lòng hắn lại giảm nhẹ đi được phần nào.
Đang trong lúc hai người đang nhìn nhau nói chuyện, thì trước cửa phòng làm việc lại một lần nữa vọng lên tiếng gõ cửa.
"Vào đi." Lý Lệnh Tây hét lên.
Cô thư ký ôm một tập văn kiện đi vào, nhìn thấy Lý Lệnh Tây không mặc gì ngồi ở đó, còn ông chủ của công ty thì tay cầm dược cao cẩn thận giúp hắn lau chùi những vết thương ở sau lưng, bất giác, mặt nàng đỏ lựng lên, giống như vừa đúng lúc bắt gặp người ta đang tình tự, hú hí với nhau vậy, nàng ấp a ấp úng nói: "giám đốc, đây là bản báo cáo mà bộ tài vụ đưa tới. Đây là bản báo cáo kinh doanh và bảng tiền lương của tháng này. Cần anh ký tên vào đây."
"Đem đến đây." Lý Lệnh Tây liếc nàng một cái rồi nói.
Cô thư ký tiến đến với vẻ mặt lo lắng, đặt tập hồ sơ, văn kiện trong tay mình lên bàn làm việc của Lý Lệnh Tây. Đợi đến khi Lý Lệnh Tây đã ký xong xuôi đâu đấy, nàng liền ôm luôn tập văn kiện lên, nói: "Giám đốc, hai người cứ làm gì làm đi, em không làm phiền mọi người nữa."
Nói xong, liền bước nhanh ra ngoài.
"Cô ta có vấn đề à?" Lý Lệnh Tây nhìn theo bóng cô thư ký nói.
Quản Tự cười cười, không nói câu gì.
Cũng bắt đầu từ hôm nay trở đi, tin tức giám đốc Lý Lệnh Tây và ông chủ Quản Tự là đồng tính luyến ái đã được loan khắp Danh Y Đường Trung Quốc.
Có người nói: "Đúng đấy, tôi cũng nghĩ như thế. Anh đã bao giờ thấy hai người bọn họ có quan hệ thân mật với một cô gái nào chưa? Hai cô gái lần trước đem đến đây? Đó là dùng để che mắt người khác mà thôi. Anh đã hiểu chưa?"
Còn có người nói: "Hai người đàn ông mà lúc nào cũng cùng ra cùng vào, chẳng lẽ còn không đáng để hoài nghi sao? Nghe nói ông chủ của chúng ta từ Mỹ về đây cũng chính là vì giám đốc của chúng ta đấy____Có một công ty trả lương năm trăm vạn USD cho ông ấy mà ông ấy không chịu đấy___"
Lại còn có người nói: "Lần trước tôi nhìn thấy giám đốc của chúng ta đích thân bưng một tách cà phê vào trong phòng làm việc của ông chủ, khi ông chủ đỡ lấy tách cà phê thì lén sờ vào tay giám đốc một cái đấy___"
Mọi người đều rỉ tai nhau bàn tán như vậy, ai cũng dùng những chứng cứ mà mình cho là đúng để chứng minh rằng tin tức này là có thật. Bất kể là đàn ông hay đàn bà, mỗi người đều vô cùng cố chấp giữ lấy ý kiến riêng của mình.
Sau khi đi ra khỏi tòa nhà Nam Phương, Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành cũng không gấp gáp lên xe quay về, mà lại đi tìm một quán cà phê ở gần đó ngồi nói chuyện.
Lệ Khuynh Thành một tay chống lên má, còn một tay thì cứ khuấy đều cà phê ở trong tách. Con ngươi đưa tình chớp chớp rồi nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, tựa như trên mặt Tần Lạc bị người ta vẽ lên một cái hình thằng ngốc vậy.
"Nhìn cái gì thế?" Tần Lạc hỏi.
"Nhìn anh chứ nhìn gì nữa." Lệ Khuynh Thành thẳng thắn nói. Son môi bóng màu đỏ chót, làm cho cả đôi môi nàng trở nên kiều diễm ướt át lạ thường.
"Cô lại định giở tròà?" Tần Lạc mỉm cười e thẹn. Hắn có chút gì đó sợ hãi khi bị một người phụ nữ nhìn chằm chằm vào hắn mà không hề kiêng nể gì.
"Không ngờ anh cũng phối hợp ăn ý đấy chứ." Lệ Khuynh Thành cười hì hì nói. "Tôi tưởng tôi đã ghê lắm rồi, không ngờ anh còn ghê ghớm hơn tôi."
"Tôi chỉ là muốn giúp cô một chút thôi." Tần Lạc giải thích nói.
"Ừm. Lần này thì danh tiếng của Lý Lệnh Tây đã được lan truyền đi khắp nơi. E rằng hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không gột rửa hết được." Lệ Khuynh Thành hung dữ nói, trông giống như con hồ ly tinh đang tức giận vậy.
"Cái này vẫn chưa đủ đâu." Tần Lạc lắc đầu nói. Nếu như thế này đã được coi là báo thù, thì kiểu báo thù như vậy có vẻ hơi giống với trò chơi con nít. Đối với Lý Lệnh Tây mà nói thì chẳng hề gây tổn thương gì đến hắn cả.
"Anh giận rồi à?" Lệ Khuynh Thành nheo nheo mắt, cười tủm tỉm nhìn Tần Lạc nói.
"Đúng thế." Tần Lạc đáp. Bất kể ai khi bị bắt nạt đến mức độ như vậy thì tâm trạng đều không tốt cả. Hắn thể hiện rõ ra bộ mặt hèn hạ của mình, ta cứ bắt nạt mày đấy, mày làm gì được tao nào.
"Nếu anh giận dữ như vậy, thì mọi việc sẽ trở nên đơn giản thôi." Lệ Khuynh Thành nói.
"Cô có dự định gì vậy?" Tần Lạc hỏi. Hắn biết, Lệ Khuynh Thành nếu mà chỉ là nổi điên muốn vui đùa thì Quốc Tế Khuynh Thành tuyệt đối không thể chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi mà đã một phát bay lên trời như thế được, tổng doanh thu gần đạt đến một tỉ nhân dân tệ (tương đương với ba trăm tỉ việt nam đồng).
Con số này, đối với rất nhiều công ty, à không, đối với 99% các công ty của Trung Quốc mà nói, thì đều là một con số khó có thể vượt qua trong vòng mười năm.
"Anh có biết vì sao mà tôi muốn anh đi cùng tôi đến đây không?" Lệ Khuynh Thành nhìn Tần Lạc hỏi.
"Vì sao thế?"
"Bởi vì tôi muốn anh tức giận." Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa nói. "Cho đến giờ tôi vẫn chưa ra tay với chúng, là bởi vì tôi vẫn chưa tìm thấy lý do gì có thể để thuyết phục tôi cả."
"Chẳng lẽ tôi tức giận lại trở thành cái cớ của cô sao?" Tần Lạc hoài nghi hỏi.
"Không sai." Lệ Khuynh Thành đáp. "Việc tôi muốn làm có thể sẽ tổn hại đến công ty trong thời kỳ đầu. Hơn nữa, cần phải bỏ một đống tiền vào trong đó để chiến đấu với cuộc chiến giá cả với bọn chúng. Thế nhưng, công ty này là của anh, tôi không thể vì chuyện cá nhân và tình cảm riêng tư của một mình mình mà làm chuyện ảnh hưởng đến lợi ích của công ty được ___ Đây là một thao tác cơ bản nhất mà một giám đốc chuyên nghiệp cần phải có."
"Công ty này cũng là của cô nữa mà." Tần Lạc nói.
"Tôi chỉ chiếm một phần nhỏ trong đó thôi. Nói thế nào thì nói, nó vẫn là của anh."
Tần Lạc cười cười, nói: "Nói cho tôi biết suy nghĩ của cô đi."
"Tôi chuẩn bị lập thêm một công ty nữa. Công ty này là một công ty hoàn toàn độc lập, sẽ không nằm dưới sự quản lý của Quốc Tế Khuynh Thành. Sau đó thì công ty này cũng sẽ nhái lại sản phẩm kem dưỡng da Kim Dũng, chủ yếu sẽ tiêu thụ ở những nơi hẻo lánh." Lệ Khuynh Thành cười nói.
"Cùng giằng co giá cả với bọn chúng?"
"Đúng vậy." Lệ Khuynh Thành nói. "Bọn chúng bán một hộp là một nghìn tệ, còn tôi sẽ bán năm trăm tệ một hộp. Nếu bọn chúng chịu bán một hộp với giá mười tệ, thì tôi sẽ tặng miễn phí luôn cho khác hàng." Nụ cười động lòng người hiện ra trên khuôn mặt của Lệ Khuynh Thành, nhưng nội dung nàng đang nói thì lại đầy mùi chết chóc.
"Mục tiêu của bọn chúng là kiếm tiền, còn mục tiêu của chúng ta thì lại là đánh bại bọn chúng." Lệ Khuynh Thành nhấc chiếc tách sứ có đế màu trắng rồi đưa lên miệng nhấp từng ngụm nhỏ, nói: " Chúng ta có thể dùng tiền kiếm được từ việc bán kem dưỡng da Kim Dũng ở chỗ đó để bù trừ vào khoản thua lỗ ở đây. Bọn chúng thì lấy đâu ra mà bù chứ? Nếu cứ phải đền bù mãi thì bọn chúng còn có thể kiên trì để tiếp tục nữa không?"
"Khi nãy cô nói là thời kỳ đầu có thể tổn hại đến lợi ích công ty, ý muốn nói chính là đổ tiền vào trong này phải không?"
"Đúng vậy. Một khi cuộc chiến giá cả nổ ra, thì thời gian đầu chắc chắn sẽ gặp phải tổn hại. Còn cụ thể là lỗ bao nhiêu, thì phải xem xem bọn chúng kiên trì đến khi nào nào mới biết được. Có điều, nếu bọn chúng không kiên trì được nữa, thì tất cả thị trường đó đều bị chúng ta chiễm lĩnh hết, đến lúc đó chỗ vốn mình bỏ ra cũng có thể được thu lại hết thôi." Lệ Khuynh Thành nói. "Tôi đã cho người ước tính lợi nhuận của bọn chúng rồi, khoảng chừng trên dưới một tỉ nhân dân tệ. Con số này quả thực là tương đối cao,và đây cũng là lý do vì sao mà tôi tức giận."
Tần Lạc cười cười, nói: "Nếu đã như vậy, sao không lấy tên nó dưới trướng Quốc Tế Khuynh Thành chứ?"
"Chàng ngốc, nếu có thể làm được như vậy, thì tôi đã làm từ lâu rồi." Lệ Khuynh Thành cười nói. "Kem dưỡng da Kim Dũng chủ yếu hoạt động trong các thị trường trọng điểm, khách hàng chủ yếu là nhân viên văn phòng hoặc tầng lớp quý tộc. Nếu bây giờ mà dùng sản phẩm này tấn công vào thị trường thấp hơn thì chỉ có thể làm tổn hại danh tiếng của chúng ta mà thôi, cái được không bù lại được cái mất. Anh đã bao giờ thấy sản phẩm xe hơi nào của công ty Ferrari có giá dưới mười vạn tệ (tương đương với ba trăm triệu việt nam đồng) chưa?"
"Vẫn còn một câu hỏi nữa." Tần Lạc hỏi giống như một học sinh vậy. "Thế nếu bọn chúng có đủ tiền để giữ vững trận địa thì sao?"
Nụ cười trên khuôn mặt quyến rũ của Lệ Khuynh Thành bỗng nhiên biến mất, đôi mắt đẹp như hoa anh đào nở của nàng hơi cúp xuống, được che bởi một đôi mi dài như chiếc quạt, còn âm thanh thì đanh lên như tiếng kim loại chạm vào nhau phát ra những tiếng leng keng leng keng vậy. Nàng nói: "Lẽ nào, anh vẫn không rút ra được chút kinh nghiệm nào từ vụ thực phẩm Thân Tâm bị trúng độc sao? Vì vậy mà tôi muốn giới thiệu một số thủ đoạn phi thường cho anh biết."
"Tôi đã từng nói với anh rằng, tôi sẽ giúp anh lập nên một thị trường của riêng mình, và anh sẽ là ông hoàng của cái thị trường rộng lớn đó. Trở thành một nhân vật huyền thoại trong nền kinh tế thị trường Trung Quốc, nếu muốn trở thành ông hoàng trong lĩnh vực này, thì có trà đạp lên cả vạn người cũng không bao giờ là đủ cả."