Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 204: Cuộc cứu trợ khẩn cấp



Kỹ năng diễn kịch của phụ nữ trung niên đó không hề cao minh chút nào, Tần Lạc vừa nhìn đã biết nghề nghiệp của bà ta là gì rồi.

Hắn cũng có vô số lần nghe nói đến loại "cò mồi cho bác sỹ" này, nhưng, hôm nay cũng là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với hạng người này, mà cũng tại tên cò mồi cho bác sỹ này đen đủi tìm đến đúng ngay hắn, hắn cũng không ngờ rằng tên cò mồi này lại tự dẫn xác đến tìm hắn.

Ban đầu, Tần Lạc cũng chỉ là muốn biết, rốt cuộc là ai đang đứng sau phá hoại bệnh viện Ái Khang của mẹ hắn. Theo như hắn biết thì giá cả ở bệnh viện Ái Khang không hề đắt chút nào, thu phí ít hơn một chút so với những bệnh viện tư cùng tiêu chuẩn. Vì vậy mà vừa nghe thấy người khác bêu xấu bệnh viện của mẹ hắn thì hắn tất nhiên muốn đi tìm hiểu sự tình xem thế nào, để còn đòi lại sự công bằng cho mẹ mình.

Đợi đến khi hắn bắt gặp thủ đoạn lừa tiền người khác của bọn giả danh bác sỹ này, thì trong lòng hắn giận dữ và buồn bã vô cùng.

Những tên lang băm này có thể là những kẻ vô công rồi nghề đóng giả mà thành. Những kẻ có trình độ cao hơn một chút thì có thể là đã học qua hai năm trung y, hiểu được một số thuật ngữ chuyên nghiệp, biết khai một vài thang thuốc bổ giá cả đắt đỏ, tuy không trị khỏi bệnh nhưng uống vào cũng không tổn hại gì cho cơ thể cả.

Còn những người trình độ thấp thì thậm chí đến cả những kiến thức chủ yếu như tướng mạch âm dương cũng không hiểu, trực tiếp khai luôn đơn thuốc, sau đó móc hết đồng tiền mồ hôi nước mắt, những đồng tiền mà bạn phải vất vả, khổ cực lắm mới giành dụm được. Có những bệnh nhân vì bị chẩn đoán sai bệnh mà đã phải mất mạng, đợi đến khi người nhà bệnh nhân tìm đến thì những tên lừa đảo đó đã biến mất tự lúc nào, chúng lại bắt đầu đến một nơi khác hành nghề.

Có một nhà doanh nghiệp nổi tiếng đã từng nói: "Trung Quốc nhiều người như vậy, kiểu gì cũng có thể lừa gạt được vài kẻ ngu ngốc."

Chúng ta thường thấy có người bày ra cái gọi là "một chiêu có thể hạ ván cờ" bên lề đường, sau đó mê hoặc người ta cá cược, hoặc là rao bán Kim Sang Dược Thiếu Lâm Đại Bổ Hoàn cổ truyền, mọi người ai cũng biết đấy là giả, vậy tại sao mà những tên lừa gạt này vẫn thấy vui vẻ như vậy?

Bởi vì vẫn có người bị lừa. Bởi vì bọn chúng vẫn kiếm ra tiền.

Có những người tận mắt nhìn thấy những việc như thế này, nhưng họ không quan tâm, giả bộ như không nhìn thấy. Những người như vậy, được những người xung quanh tôn sùng, gọi đó là "người thông minh".

Còn có những người nhìn thấy những việc như thế liền chạy đến nói với người ta rằng, anh thế này là một trò lừa gạt người khác, ván cờ này có thể giải được, hoặc sẽ nói, thuốc này của anh là giả, không có chút tác dụng nào cả.

Tên lừa đảo sẽ vô cùng giận dữ, coi người này như cái đinh trong mắt vậy, những người vây quanh thì cười chế nhạo, lại còn rất tự kiêu nói với người cùng đi với mình: "Mọi người đều biết việc này, nhưng chúng ta nhìn thấy thì cũng giả bộ như không nhìn thấy cho xong chuyện. Chỉ có tên ngốc này chạy đến vạch mặt người ta."

Những con người lạnh lùng giả tạo kia thì lại được người ta tôn kính, còn đứa trẻ chỉ ra hoàng đế không mặc đồ (trích trong tuyện ngụ ngôn Hoàng Đế cởi chuồng) lại phải chịu lời chỉ trích của mọi người. Đây là một thế giới quan đã bị bóp méo, nguyên nhân tạo ra hiện tượng này là do đâu?

Tần Lạc biết, thân mình giống như đứa trẻ biết nói thật trong《Hoàng Đế cởi chuồng》vậy, lần lượt vạch mặt những người lương thiện một cách giả tạo cùng những tên lừa gạt. Hắn không quan tâm cũng không hề cảm thấy lo sợ trước những lời đồn đại thị phi.

Hắn biết mình đang làm gì. Hắn không thể thay đổi hết tất cả mọi người, hắn chỉ là muốn thử thay đổi những người ở xung quanh mình mà thôi.

Dùng lời của tên tham tiền Hạ Dương thì nó có nghĩa là: "Mình nghĩ rằng con người cậu ngốc thật. Nhưng để kết bạn thật lòng thì chỉ có một mình cậu mà thôi. Bởi vì trên thế gian này, tự nghĩ mình là người thông minh quả thật là có vô số người."

Những nỗ lực của hắn không hề uổng phí chút nào, người nào chỉ cần tiếp xúc nhiều với hắn, bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ, thì cuối cùng họ cũng hiểu ra, và còn cảm thấy khâm phục hắn vô cùng.

Thành công của một người không phải là ngẫu nhiên, còn Tần Lạc đi theo hướng thần tượng cũng là một kết quả tất yếu. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Đợi đến khi Tần Lạc nổi tiếng, thì có rất nhiều người không thể hiểu nổi, vì sao bất kể hắn đi đến đâu, đều có vô số những người hâm mộ cùng những tiếng reo hò, gào thét. Hắn xuống máy bay cùng với một siêu sao quốc tế, thì người đến đó nghênh đón hắn phải nhiều hơn siêu sao quốc tế đó vô số lần.

Những nam sinh thì giơ cao hình tượng hoạt hình của Tần Lạc cùng với những dòng chữ phát sáng, còn những nữ sinh thì dán ảnh Tần Lạc lên mặt hoặc trên tấm ngực trắng nõn nà của mình.

Đợi đến khi Tần Lạc bước ra, thì không khí sẽ bị đốt cháy trong giây lát. Họ xúc động đến khua chân múa tay, la hét, reo hò, đôi mắt rơm rớm, khóc lóc kêu gào, nói điều gì đó mà không ai có thể nghe hiểu được.

"Tần Lạc. Tần Lạc. Anh là người tuyệt vời nhất!"

"Lạc! Ôi, Lạc của tôi."

"Em yêu anh, anh có biết không?___"

"Lạc, chúng tôi sẽ mãi mãi là những người hâm mộ của anh, sẽ mã mãi là người thân của anh."

"Chúng tôi nguyện suốt đời đi theo anh, không bao giờ từ bỏ___"

Còn có những người sức khỏe không được tốt, vì ở trong trạng thái quá kích động thì cũng bị ngất ngay tại hiện trường. Có mấy lần liền, những đoàn người hâm mộ Tần Lạc đều xuất hiện tình trạng "cảm nắng". Vì thế mà đây sẽ trở thành cái cớ để bên truyền thông công kích hắn. Nói những thứ đại loại như, người hâm mộ người khác sao không bị ngất, dựa vào đâu mà người hâm mộ của anh lại ngất vậy? Người hâm mộ của người ta một năm mới ngất đi một lần, người hâm mộ của anh thì cứ cách dăm ba ngày lại ngất?

Những lúc đó, Tần Lạc muốn khóc mà không chảy ra được nước mắt, vẻ mặt vô cùng uất ức, đáng thương.

Trong đám người hâm mộ của hắn thì đa phần là những người cao tuổi, còn có cả những người bị bệnh, có những người là cố ý chạy đến sân bay để chặn người, vì muốn Tần Lạc phải trị bệnh cho họ. Và cũng có những người cố ý giở trò ngất đi, để được Tần Lạc chữa trị trước cho___

Cuối cùng, "Đội của Tần" của Tần Lạc không thể không đặt ra một quy định là, ai còn giả bộ ngất ở sân bay nữa, thì Tần Lạc sẽ hủy bỏ tư cách chữa bệnh của người này. Bởi vì họ rất lo sợ rằng, nếu cứ theo cái đà này, thì đợi đến một ngày nào đó, khi Tần Lạc bước ra cửa sân bay, thì sẽ nhìn thấy một đám người đen sì đang năm dài trên mặt đất ____

Người xấu là những người phá hỏng những quy định, vì thế mà họ chẳng thèm kiêng nể gì. Còn người tốt thì là những người đề xuất ra chế độ và giữ gìn nó, vì thế, định mệnh là họ sẽ là những người gian nan hơn những người bình thường.

Tần Lạc nắm lấy tay Lâm Hoán Khê, hai người giống như một đôi tình nhân đang đi về hướng bệnh viện Ái Khang. Tần Lạc nói: "Nhiệm vụ của Công Hội Trung Y chúng ta còn rất nặng nề, con đường phải đi còn dài lắm. Hiện giờ mới là những bước đầu tiên, đợi đến khi bước vào quỹ đạo rồi, thì phải tiến hành hàng loạt khảo hạch đối với hội viên. Chúng ta cần có những bác sỹ thật giỏi, nhưng chúng ta càng cần những người có y đức cao thượng hơn. Không có y thuật, thì chấn hưng trung y chỉ là một câu nói trống rỗng. Còn không có y đức, thì chấn hưng trung y chỉ là hô hào cái khẩu hiệu mà thôi. Khi dân trong một nước không còn tin vào y học trong nước mình, thì chúng ta còn nói gì đến chuyện thúc đẩy trung y rút ra khỏi châu Á để hướng đến toàn thế giới được chứ?"

"Anh có một ý kiến, Công Hội Trung Y có phải có thể tổ chức thành lập một cơ cấu chi nhánh giám sát không? Cái cơ cấu này nhiệm vụ chủ yếu là phụ trách đi đến các nơi, dò la truy xét, tiến hành cải tạo hoặc trừng phạt những bác sỹ không có lương tâm. Thiết lập một hòm thư tố giác và xử lý những thư gửi đến trên khắp cả nước. Nếu được như thế thì chúng ta sẽ ngăn trặn triệt để tận gốc sự tồn tại của những người giả danh thầy thuốc này."

Lâm Hoán Khê gật gật đầu, nói: "Khi nào về em sẽ xử lý ngay việc này. Vốn dĩ trong cái khung tổ chức của Công Hội Trung Y, đã không thiết lập cơ cấu nào như thế này. Hơn nữa còn chuẩn bị để tiền bối Vương Tu Thân là người phụ trách đảm nhiệm chủ yếu của cơ cấu này. Chỉ là Công Hội Trung Y vừa với thành lập, có rất nhiều việc mới chỉ ở trong giai đoạn đầu, vẫn chưa kịp làm một cách đầy đủ và chu đáo.

Hiện giờ nàng đang là người phụ trách chủ yếu của Công Hội Trung Y, nên nàng cũng là người có tiếng nói nhất về những việc như thế này.

"Không vội. Nóng lòng thì không ăn được đậu phụ nóng." Tần Lạc nhìn Lâm Hoán Khê nói.

Trong lòng thầm nghĩ, mình đã phải hao tâm tổn tứ, mất bao công sức và thời gian mới ăn được khối đậu phụ mềm như em đây.

Lâm Hoán Khê dường như hiểu được hàm ý trong đôi mắt hắn, liền đưa mắt ra khỏi sự chú ý của hắn, dùng sức siết chặt bàn tay to lớn của hắn.

Hai người đi đến một phòng bệnh được bảo vệ đặc biệt ở tầng mười, sau khi những người bệnh được đưa đến đây thì đều được đưa đến tầng này để tiến hành hộ lý trị liệu.

Tần Lạc tươi cười bước vào một gian phòng bệnh, cười nói chào hỏi mọi người: " Năm mới vui vẻ. Chúng tôi đến đây để chúc tết mọi người. Chúc mọi người vạn sự như ý, sớm hồi phục sức khỏe."

Lâm Hoán Khê rút ra một tập phong bao lì xì từ trong túi xách của nàng ra, chuẩn bị phát cho mọi người.

Nhưng, những niềm vui không xảy ra như trong dự đoán. Mọi người ai nấy đều lo âu buồn bã, vẻ mặt lo lắng sốt ruột nhìn Tần Lạc.

"Mọi người làm sao thế? Có chuyện gì xảy ra vậy?" Tần Lạc không khí có phần kỳ quái, liền hỏi.

"Bác sỹ Tần, anh cứ nói thật cho chúng tôi biết đi. Bệnh này của chúng tôi ___ rốt cuộc là có chữa khỏi được không?" Một cụ già nằm trên giường bệnh hỏi.

"Đúng vậy. Anh cứ nói sự thật cho chúng tôi biết đi. Chúng tôi cũng già rồi, chịu đựng bao năm nay rồi, vì vậy mà cũng có sự chuẩn bị đầy đủ về mặt tâm lý ___ Nếu không thể chữa được, thì cũng nên nói cho chúng tôi biết trước. Chúng tôi sẽ không làm khó dễ cho anh đâu." Một bà lão ở bên cạnh nói.

"Có phải là không thể chữa khỏi phải không? Chúng tôi không trách anh đâu. Chúng tôi đều nhận ra, anh là một người tốt. Nhưng, tôi muốn đưa con trai tôi về thăm ông bà nó ___ Mỗi lần họ gọi điện đến, tôi thường nói là công việc bận rộn quá không đem cháu về thăm ông bà được. Họ đều lo lắng lắm rồi." Một người phụ nữ trung niên mắt đỏ lựng rơm rớm nước nói. Nằm bên cạnh nàng là cậu con trai mới lên năm của nàng.

Tinh thần của mọi người đều được khuấy động lên, mọi người lần lượt lên tiếng hỏi. Trên khuôn mặt họ có sự lo lắng, có sự sợ hãi, còn có cảm giác thất bại không thể tránh khỏi nữa. Rõ ràng là có chuyện gì đó làm cho mất đi niềm tin trị liệu vốn có của mình.

Đợi cho họ hỏi hết những gì họ muốn hỏi, thì Tần Lạc mới cười nói: "Ngay từ hôm đầu tiên tìm thấy mọi người, chúng tôi đã tiến hành kiểm tra phân tích cách điều chế sản phẩm của doanh nghiệp Thân Tâm cùng máu của mọi người rồi. Kể cả vào đêm ba mươi ngày hôm qua, tổ chuyên gia vẫn thức trắng đêm ở phòng nghiên cứu để tiến hành nuôi cấy vi khuẩn cho con virus."

"Chỉ cần tìm ra nguyên nhân phát bệnh, là chúng tôi có thể chữa trị được. Tôi không dám bảo đảm với mọi người một trăm phần trăm, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mình để có thể trị khỏi bệnh cho mọi người. Ít nhất thì cũng sẽ không tồi tệ hơn tình trạng của mọi người trước khi được đưa đến đây."

"Nhưng, chúng tôi nghe nói có một bé gái sắp chết rồi, có đúng vậy không?

Tần Lạc và Lâm Hoán Khê bốn mắt nhìn nhau, hết sức kinh hãi.

Nếu thật sự có người chết, thì những bệnh nhân ở đây sẽ mất hết niềm tin trị liệu. Còn những người nhà của bệnh nhân không cam tâm, chắc chắn sẽ đem chuyện này nói cho giới truyền thông biết.

Trăm năm trung y thế gia, sắp phải chịu một trận bão gột rửa chưa từng có từ trước đến nay. Dư luận giết người, trong thời buổi tin tức phát triển cự độ của ngày nay, thì Tần gia có thể chống đỡ qua được cửa ải này không thì vẫn còn chưa biết.

"Có người sắp chết? Là ai vậy?" Tần Lạc hỏi.

"Một em bé gái. Hình như tên là San San." Có người đáp lại.

Khuôn mặt Lâm Hoán Khê đột nhiên đột nhiên biến sắc, trắng bệch, nàng có một tình cảm đặc biệt với bé gái đó. Còn sắc mặt Tần Lạc cũng xám sịt lại, rồi kéo tay Lâm Hoán Khê đi về hướng phòng làm việc của viện trưởng.

Ở ngoài hành lang, Tần Lạc đụng phải mẹ Cam Vân của hắn đang vội vã bước tới.

Bước chân của Cam Vân cấp bách, vội vàng, nhưng vẻ mặt lại rất trấn tĩnh. Kinh nghiệm bao nhiêu năm quản lý, đã tôi luyện cho bà tính cách không hoảng loạn khi đứng trước những gian nguy. Bà nói với Tần Lạc: "Các con đến đúng lúc lắm. Mau đi cùng mẹ đến thăm San San. Cô bé đột nhiên xuất hiện hiện tượng hô hấp khó khăn, hiện giờ chỉ có thể dựa vào bình dưỡng khí để hỗ trợ cho việc hô hấp mà thôi.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv