Một dãy người từ biệt cha mẹ của Lý San San để đi xuống lầu dưới của khu nhà nhỏ này. Bên ngoài gió lạnh thổi hây hây mà vẫn không lạnh bằng cái lạnh ở trong lòng, làm người ta cảm thấy đau đớn không thôi.
Trong lòng nặng trình trịch, giống như bị cả viên đá ngàn cân to lớn đè lên làm cho người ta không thể nào thở nổi.
Tình trạng Lý San San ở trong ảnh đã làm cho người ta phải lo lắng lắm rồi. Cho đến khi họ đến Lý gia, nhìn thấy bé Lý San San đang thoi thóp ở trên giường, tình hình còn nghiêm trọng hơn người ta tưởng rất nhiều.
Bọn họ vốn là một gia đình hạnh phúc, nhưng chỉ vì tai họa của một số thương gia vô lương tâm gây ra, mà bọn họ bị đẩy rơi xuống vực sâu,có thể thấy rằng, việc làm bất lương đó đem đến đau đớn, khổ cực cho người thân của họ như thế nào. Trông sự già nua, bất lực, không biết phải làm sao hiển hiện lên trên khuôn mặt của đôi vợ chồng Lý Minh Cường, Tần Lạc cũng không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng.
Lâm Hoán Khê mặc một chiếc quần jean màu xanh bạc, bên trên mặc một chiếc áo trắng cao cổ, một chiếc áo ghi lê kẻ sọc, khoác ở bên ngoài là một chiếc áo choàng màu vàng nhạt, đôi giầy màu rám nắng đơn giản mà thời thượng, trên cổ quàng một chiếc khăn tơ tằm màu bạc, nhìn nàng đẹp hơn tất cả vạn vật. Đứng trước bức tường màu vàng xỉn có vài vết nứt ở khu dân cư này, tạo ra một cảm giác như không ăn ý với cảnh vật xung quanh chút nào.
"Anh có thể chữa khỏi bệnh cho cô bé này, phải không?" Lâm Hoán Khê nhìn Tần Lạc hỏi.
Tần Lạc giơ tay nắm lấy đôi bàn tay nhỏ xinh của Lâm Hoán Khê, hỏi: "Có lạnh không? Hay là em về trước đi, không cần phải đi cùng anh nữa đâu."
"Nhìn cô bé đó, em lại nhớ đến Bối Bối. Gỉa dụ, có chuyện như thế này xảy ra với Bối Bối, thì chúng ta sẽ lo biết nhường nào. Tâm tình của cha mẹ San San, em có thể cảm nhận được." Lâm Hoán Khê không trả lời câu hỏi của Tần Lạc, mà lại lẩm bẩm nói một mình.
"Tình mẫu tử của em bây giờ tràn lan quá rồi đấy. Hay là chúng ta cùng sinh một đứa?" Tần Lạc cười nói. Từ khi gặp được Bối Bối, thì tình mẫu tử trong Lâm Hoán Khê hoàn toàn bộc phát ra bên ngoài. Không lúc nào là không nhớ đến cô gái nhỏ kia.
Thấy Lâm Hoán Khê không trả lời, Tần Lạc liền nghiêm túc nói: "Doanh nghiệp Thân Tâm đã bị anh cho đóng cửa rồi, và đang cho người tiến hành công việc thu hồi sản phẩm. Anh cũng tìm được người tạo ra cái sản phẩm này và lấy lại được cách điều chế sản phẩm này rồi. Cách điều chế đã được đưa đến chỗ mẹ của anh, bà sẽ tập hợp những chuyên gia có danh tiếng nhất ở Dương thành để tiến hành phân tích nó một cách thấu đáo."
"Còn về phía anh thì anh vẫn đang thu thập hồ sơ bệnh án của bệnh nhân, hai bên cùng bắt tay vào làm việc thì thời gian sẽ không bị trì hoãn lại. Có điều, cụ thể có thể trị liệu được hay không, vẫn phải xem có tìm ra được thuốc giải hay không ___ Tình hình bọn họ vô cùng phức tạp. Ngày trước là do ngộ độc thuốc làm cho các cơ quan chức năng trên toàn thân xuất hiện bệnh biến, nhưng sử dụng nó cho đến nay, loại bệnh biến do thuốc này đã ngày càng xấu đi, như một hiện tượng tự nhiên mà không phải do ngộ độc thuốc vậy.
"Tình trạng sức khỏe hiện giờ của họ xấu đến mức nào?" Lâm Hoán Khê cũng là học y ra, nên những câu hỏi của nàng cũng thường đi vào trọng điểm hơn.
"Trạng thái không giống nhau, nhưng, có không ít cơ quan chức năng chủ yếu của bệnh nhân bắt đầu xuất hiện hiện tượng suy kiệt." Tần Lạc trầm giọng đáp.
Lâm Hoán Khê trầm mặc hồi lâu, nhìn Tần Lạc nói: " Hy vọng rằng anh sẽ chữa khỏi bệnh cho bọn họ. Nếu không thì rất nhiều gia đình sẽ bị hủy hoại."
"Đó là điều đương nhiên. Đã làm cho anh phát hiện ra tình trạng này, thì anh nhất định sẽ cố gắng hết sức." Tần Lạc gật đầu cười nói.
Lâm Hoán Khê chủ động nắm tay Tần Lạc, nắm rất chắc. Giống như là muốn cho bớt cậu ấy sức lực của mình vậy.
Hạ Dương đốt một điếu thuốc, nói: "Khó chịu quá đi mất. Đây là lần đầu tiên ta nể mặt người khác như thế đấy, không hút thuốc trong nhà người khác."
"Đó là do cậu tự chuốc lấy mà thôi. Chẳng ai bảo cậu theo chân đến đây." Tần Lạc vừa cười vừa nói.
Bởi vì Hạ Dương cũng tham dự vào chuyện này, nên, trước khi Tần Lạc quyết định đi thăm các bệnh nhân ở trong danh sách, thì Hạ Dương đã chủ động đưa ra lời đề nghị đòi giúp đỡ rồi.
Tất nhiên, sự giúp đỡ của cậu ta cũng không nhỏ chút nào. Ví dụ như khi cần điều xe đến, thì người khác sẽ hoài nghi thân phận của bọn họ hoặc tâm lý của người nhà bệnh nhân sẽ bị kích động, có thể sẽ muốn động thủ với họ___ Lúc này, chính là lúc cần đến sự ra tay của vệ sĩ của cậu ấy, đó chính là Sa Ưng.
"Cũng kỳ lạ thật. Ta vốn là người tùy tiện, cũng không phải một người dễ xúc động chút nào. Bình thường cũng chưa khi nào làm việc gì tốt một cách đứng đắn cả, nhưng mấy ngày nay, mỗi khi người nhà bệnh nhân mắt đỏ hoe nhạt nhòa kéo tay ta nói cảm ơn, thì, thì trong lòng ta cũng cảm thấy kỳ kỳ làm sao ấy. Không dễ chịu chút nào." Hạ Dương nhả ra đám khói thuốc hình tròn, cười buồn nói.
"Đây chính là niềm vui khi làm việc thiện đấy." Tần Lạc nói.
"Đúng rồi. Đúng là cái cảm giác đó đấy. Hóa ra giúp đỡ người khác lại có cảm giác thoải mái như vậy." Hạ Dương nghĩ thầm. "Mấy người cần mình giúp gì thì cứ nói nhé. Cần tiền hay cần người, mình đều có thể tìm đến cho. Mấy ngày nay chẳng làm việc gì, suốt ngày chỉ đi theo chân mấy người rồi được người ta cảm tạ hết lời, mình cũng ngại lắm. Phải giúp chút gì cho họ mới được."
Tần Lạc cảm thấy được an ủi vô cùng. Một người đi làm việc thiện thì không bao giờ đủ cả, nếu có thể ảnh hưởng đến càng nhiều người cùng làm việc thiện như mình thì thế giới này mới thực sự được cứu rỗi.
Giống như ông vua cổ phiếu Warren Buffett vậy, ông ấy không chỉ đồng ý quyên góp toàn bộ tài sản của mình cho quỹ từ thiện, mà còn phát động một số lượng lớn các nhà giàu có hãy làm giống như ông, quyên góp gần nửa số tài sản của mình. Nhưng việc làm của Tần Lạc và Warren Buffett mang lại hiệu quả ảnh hưởng cho xã hội cùng với sự giúp đỡ của mọi người đều có kết quả không giống nhau.
"Tạm thời không dùng đến bao nhiêu tiền đâu." Tần Lạc nói. "Toàn bộ lợi nhuận của doanh nghiệp Thân Tâm đều bị mình thu hồi lại rồi, đống tiền đó đủ để bồi thường cho những nạn nhân này. Vấn đề bức thiết hiện nay đó là gấp rút tìm ra thuốc giải để điều trị bệnh cho các bệnh nhân."
Hạ Dương gật gật đầu, hỏi: "Hôm nay đã là hai mươi bảy tết rồi, chỉ còn ba ngày nữa là bước sang năm mới. Chúng ta còn phải chạy bao nhiêu nhà nữa?"
Tần Lạc rút danh sách từ trong túi ra, nói: "Còn mười hai nhà. Phải nhanh lên thôi, nếu không thì sẽ không kịp hoàn thành trước năm mới đâu."
"Trước năm mới không chạy hết thì để sau năm mới vậy." Hạ Dương nói.
Tần Lạc lắc lắc đầu, nói: "Phải cố gắng nhanh lên. Chúng ta phải đi gấp trong mấy ngày này thôi, bởi vì đối với những gia đình bệnh nhân mà nói, bọn họ có thể yên tâm để ăn tết đã là việc vô cùng hạnh phúc rồi. Hãy cố giúp đỡ họ đi."
"Được. Nghe lời cậu. Bây giờ mình đã nghiện được làm người tốt rồi đấy." Hạ Dương cười lớn nói.
Cho đến giữa trưa ngày ba mươi, Tần Lạc và Lâm Hoán Khê từ xa xôi ngàn dặm mới vất vả kịp quay về nhà.
Thấy hai người bọn họ về, thì tất cả người ở trong nhà đều ồ ra đón. Đến cả người cha Tần Phong quanh năm suốt tháng bôn ba kiếm ăn bên ngoài cuả Tần Lạc cũng quay về ăn tết.
Đêm ba mươi, là ngày lễ được người dân Trung Quốc coi trọng nhất. Trong ngày này, cho dù có chu du nơi chân trời góc bể, cũng đều tìm cách về nhà đoàn tụ với gia đình, vui vẻ đón chào năm mới.
Tần Phong cũng là một người đàn ông trung niên có khí chất nho nhã, mặc một bộ trường bào vừa vặn. Riêng về mặt này, ông ấy không cãi lại lời của ông nội. Trên mặt còn kèm theo một nụ cười điềm đạm, vẻ mặt hòa nhã vô cùng.
"Bố, bố về rồi à." Tần Lạc cười nói.
"Ừm. Sự việc giải quyết thế nào rồi?" Tần Phong cười hỏi.
"Tất cả bệnh nhân đều đã được đưa đến bệnh viện tư của mẹ rồi. Tổ chuyên gia cũng đang tìm kiếm độc tố có trong đó. Chỉ cần nguyên nhân gây bệnh được điều tra rõ ràng, thì chúng con sẽ có thể chế ra được thuốc giải." Tần Lạc đáp.
"Làm tốt lắm." Tần Phong vỗ vỗ vào vai Tần Lạc. Sau đó nhìn Lâm Hoán Khê đang đứng bên cạnh Tần Lạc, cười nói: "Hoán Khê, con vất vả quá. Đã quen với cuộc sống vùng phía nam này chưa?"
"Cảm ơn bác. Con đã quen với cuộc sống ở đây rồi ạ, rất tốt là đằng khác." Lâm Hoán Khê đáp.
Tần Tranh đi đến, nói với Tần Lạc: "Tần gia chúng ta có thể đứng vững trăm năm mà không bị đổ, đó là do chúng ta ngước lên không thẹn với trời, cúi xuống không thẹn với đất, trong lòng không thẹn với lương tâm. Bất kỳ khi nào, đều không thể làm việc gì có lỗi với bệnh nhân được. Che giấu lương tâm thì chỉ có thể kiếm ra tiền trong một thời, nhưng lại không thể vực dậy cả một doanh nghiệp được."
"Ông nội, ông yên tâm. Cháu biết nên phải làm gì." Tần Lạc nói. Hắn không hề thấy phản cảm với việc ông thuyết giáo với mình. Trong nhà có người già, giống như là có bảo bối vậy. Có một người già hàng ngày dặn dò bên tai, thì bạn mới bớt kiêu căng, bớt nóng vội, không lỗ mãng, không phạm sai lầm được.
Tần Tranh gật đầu hài lòng nói: "Đi an ủi cô cô của con đi. Nói là chúng ta không ai trách nó cả."
"Con biết rồi." Tần Lạc gật đầu nói.
Bởi vì doanh nghiệp Thân Tâm là do một tay Tần Lam làm ra, nhưng cũng chỉ vì sơ xuất của nàng mà dẫn đến việc bị Lý Quốc Tân lợi dụng. Bao nhiêu người vô tội bị hại đến mức này, Tần Lam cảm thấy mình mới là cái họa của việc này, trong lòng luôn cảm thấy áy náy tự trách mình.
Cũng lo khi Tần Lam nhìn thấy những bệnh nhân đó thì sẽ không thể khống chế nổi trạng thái của mình, nên Tần Lạc không dám để nàng đi cùng đến nhà bệnh nhân. Nhưng, bệnh nhân liên tục được đưa đến bệnh viện tư của mẹ hắn, vì thế mà nàng không thể không đến hỏi thăm.
Nhìn thấy tình hình thê thảm của những đứa trẻ và người già, Tần Lam nhói đau vô cùng, tựa như có hàng vạn con kiến đang cắn xé cõi lòng nàng vậy. Từ đó trở về nhà, nàng đều giam mình trong phòng, không ăn không uống gì hết, cũng không bước ra khỏi phòng nửa bước.
Lâm Hoán Khê bị bà Tần(bà nội Tần Lạc) kéo ra nói chuyện, sau khi Tần Lạc chào hỏi mọi người xong, liền đi lên lầu.
Tần Lạc đứng trước cửa phòng Tần Lam gõ cửa, từ bên trong truyền ra giọng giòn tan của Bối Bối: "Ai thế? Cứ tự mở cửa mà vào đi."
Tần Lạc cười cười, rồi đẩy cửa bước vào phòng Tần Lam.
Trong phòng tỏa ra một mùi hương thơm mát, nhưng vì rèm cửa sổ cũng đều được kéo hết lại, nên căn phòng trở nên u tối vô cùng.
Tần Lạc đi đến chỗ cửa sổ kéo rèm ra, lúc này căn phòng mới trở nên sáng sủa hơn rất nhiều. Bối Bối thấy Tần Lạc, liền chạy mừng rỡ nhào tới, ôm chầm lấy chân Tần Lạc nói: "Anh Tần Lạc, anh về khi nào vậy? Vừa rồi Bối Bối còn đang nghĩ đến anh đấy. Em vừa mới nghĩ đến anh thì anh đã về rồi."
Tần Lạc ôm Bối Bối vào lòng, hỏi: "Bối Bối, sao em không đi ra ngoài chơi?"
"Em muốn ở bên cạnh mẹ." Khuôn mặt bé bỏng của Bối Bối ngáp ngủ nói. "Khi em không được vui thì mẹ đều ở bên em. Bây giờ tâm trạng của mẹ không được tốt, em cũng phải ở bên mẹ chứ. Làm người phải biết trọng nghĩa khí mà."
"Ừm. Bối Bối ngoan lắm." Tần Lạc xoa xoa khuôn mặt bé bỏng của Bối Bối, rồi nói: "Bây giờ anh sẽ ở đây với mẹ em, em đi ra ngoài chơi một chút được không?"
"Được ạ." Bối Bối ngoan ngoãn gật đầu. "Ừm, vừa rồi em nằm đó nói chuyện với mẹ, bây giờ anh cũng nằm đó nói chuyện với mẹ đi. Thoái mái lắm đó." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Bối Bối chỉ vào vị trí bên cạnh Tần Lam nói, Tần Lam mặc đồ ngủ từ trên giường ngồi dậy, trừng mắt nhìn Bối Bối nói: "Bối Bối, không nói linh tinh. Con đi ra ngoài chơi đi. Mẹ nói chuyện với anh Tần Lạc một chút."