Trên thế giới này, nghề cực khổ nhất là cha mẹ.
Cha mẹ chăm sóc con mình đã vất vả, cha mẹ chăm sóc con của người khác càng vất vả hơn.
Người Lâm Thanh Nguyên mang theo dù sao không phải là cháu gái ruột của mình, một mặt, lão không thể tiếp nhận sự thật Bối Bối bị thương ở trên mặt cảm tình. Một mặt khác, lão mang theo chính là con nhà người ta, nếu xảy ra chuyện gì, lão giải thích như thế nào?
Có Hồng Phu làm bạn, trên đường đi sẽ không gặp nguy hiểm gì nữa.
Lâm Thanh Nguyên cũng không đi bệnh viện mà mình làm việc, mà lại tìm một bệnh viện nhân dân số 1 gần đó, sau khi chào hỏi viện trưởng bệnh viện số 1, liền có chuyên gia khoa não giỏi nhất vội tới làm kiểm tra cho Bối Bối.
Lâm Thanh Nguyên công tác vài chục năm ở hệ thống vệ sinh, nhân mạch rộng cũng không phải người bình thường có thể đạt tới.
Lúc Bối Bối còn đang ở bên trong làm kiểm tra, Tần Lạc liền dẫn theo Đầu to vội vội vàng vàng chạy tới.
Thấy Lâm Thanh Nguyên ngồi ở trên ghế dài mặt đầy lo lắng đợi chờ, Tần Lạc lên tiếng hỏi: "Tình huống Bối Bối như thế nào? Bị thương có nghiêm trọng hay không?"
"Còn đang kiểm tra ". Lâm Thanh Nguyên nói. "Sau đó nó vẫn nói chuyện với ông, mạch lạch rõ ràng, hẳn là không có vấn đề gì. Có điều, vẫn nên kiểm tra một chút đi..."
Tần Lạc liếc Hồng Phu một cái, nói: "Hẳn là không có chuyện gì".
Một người đàn ông trung niên mái đầu bóng loáng ở bên cạnh Lâm Thanh Nguyên chủ động vươn tay ra với Tần Lạc, vừa cười vừa nói: "Bác sĩ Tần, chào cậu. Tôi là viện trưởng của viện 1 Lý Quang Minh".
" Lý viện trưởng chào ông". Tần Lạc đưa tay bắt Lý Quang Minh. Hắn biết đại danh của lão, Lý Quang Minh ở trong ngành cũng có chút danh tiếng. Có điều, hắn thuộc về Tây y, kỹ thuật ngược lại rất tốt, đã làm nhiều lần giải phẫu mang tính kỹ thuật cực cao.
" Lần này cần cảm ơn Lý viện trưởng giúp". Lâm Thanh Nguyên ở bên cạnh giúp Lý Quang Minh nói tốt. Lão biết, mặc dù Lý Quang Minh bây giờ là viện trưởng viện 1, quyền cao chức trọng, nhưng ở trước mặt Tần Lạc thật đúng là không có tư cách gì kiêu ngạo.
không có biện pháp, Tần Lạc thật quá nghịch thiên. Mấy chuyện hắn làm kia, không phải bác sĩ bình thường đủ khả năng làm được.
Hơn nữa, từ một khía cạnh khác mà nói, chỉ cần là người ở trong hệ thống này đều biết một sự thật... Tần Lạc là tâm phúc trong Bộ trưởng bộ vệ sinh Thái Công Dân, là nhân vật có một đôi bát đũa ở trong nhà Thái bộ trưởng.
Nếu như có thể làm tốt quan hệ với người như vậy, sau này thông qua hắn đi tuyến Thái Công Dân kia, trên con đường làm quan cũng rất có ích.
" Lâm viện trưởng quá khách khí". Lý Quang Minh khiêm tốn nói. "Anh là tiền bối, một ít việc nhỏ này cũng đáng lấy ra nói sao? Hơn nữa, Bối Bối là con của bác sĩ chúng ta, chúng ta cả ngày vội vã trị bệnh cứu người, chẳng lẽ không thể đối tốt với con mình hơn một chút?"
" Cám ơn Lý viện trưởng ". Tần Lạc vẫn thành khẩn nói cám ơn. Mặc kệ nhân tình lớn nhỏ, hắn cuối cùng vẫn thiếu nợ người ta một cái nhân tình.
"Bác sĩ Tần, nói như vậy liền quá khách khí. Nhưng tôi đúng là ngưỡng mộ cậu đã lâu đó. Hôm nay có thể gặp mặt, đây là vinh hạnh của tôi". Lý Quang Minh nói. "Thời cơ hôm nay không thích hợp. Đợi đến khi Bối Bối bình phục, tôi ở khách sạn Kim Tinh bày một bàn tiệc chúc mừng cô bé".
"Nên là tôi bày bàn rượu cảm tạ Lý viện trưởng mới phải". Tần Lạc vừa cười vừa nói.
Lý Quang Minh lại cùng Tần Lạc hàn huyên mấy câu, ở trước mặt bọn họ dặn dò chủ nhiệm khoa não theo bên cạnh cần phải dùng thái độ chuyên nghiệp đối đãi người bệnh xong, lúc này mới cáo từ rời đi.
" Không phải là một người không biết điều". Đây là đánh giá trong lòng Tần Lạc đối với hắn.
Tần Lạc dẫn Hồng Phu đi tới một bên, nhỏ giọng hỏi: "Động thủ ở vị trí nào?"
" Đường Hồng Tinh". Hồng Phu nói. "Cảm thấy bọn họ có hiềm nghi, liền lái xe đi theo".
"Vậy sao còn để xe bọn họ đâm vào?" Tần Lạc buồn bực nói.
Hồng Phu ngẩng đầu liếc Tần Lạc một cái, đỏ mặt nói: "Kỹ thuật lái xe của tôi không tốt lắm..."
"..."
Hồng Phu là ở sự dặn dò của Tần Lạc đi thi bằng lái xe, một sát thủ, sao có thể không biết sử dụng phương tiện giao thông hiện đại?
Thời gian thi bằng lái xe không lâu, bình thường cơ hội để nàng lái xe cũng không nhiều. Cho nên, đúng như nàng nói, kỹ thuật của nàng không tốt lắm.
"Mấy người?"
"Năm".
Tần Lạc cười lạnh: "Thật đúng là món tiền lớn".
"Cho bọn họ ăn ong mật rồi". Hồng Phu nói hời hợt.
Tần Lạc nhìn nàng một cái, nói: "Thật cũng không có tiện nghi cho bọn họ".
Dưới ban ngày ban mặt, trên đường cái giết người dù sao vẫn là hành vi phạm pháp.
Nếu bọn họ là bị một đám ong mật đột nhiên đốt chết, vậy thì không cần phải bàn nữa.
Biện pháp của Hồng Phu là biện pháp xử lý tốt nhất. Cô bé này càng ngày càng có thể dung hợp vào xã hội hiện đại.
Đúng lúc này, Lâm Hoán Khê mang theo Jesus chạy tới.
Thấy Lâm Thanh Nguyên liền hỏi: "Ông, Bối Bối thế nào?"
" Còn đang bên trong ". Lâm Thanh Nguyên trả lời.
Cửa phòng kiểm tra mở ra, mấy bác sĩ đi ra, mỉm cười báo tin vui với Lâm Thanh Nguyên, nói: "Lâm viện trưởng, trải qua hệ thống chúng tôi kiểm tra toàn diện, thân thể người bạn nhỏ không có bất kỳ tổn thương nào".
"Đầu thì sao? Đầu cũng không có chuyện gì chứ?" Đây mới là vấn đề Lâm Thanh Nguyên quan tâm nhất.
"Đầu cũng không có chuyện gì". Một bác sĩ đeo kính nói. Hắn đưa hình ảnh kiểm tra cùng kết quả trong tay tới, nói: "Lâm viện trưởng mời xem, hết thảy đều rất bình thường".
"Vậy thì tốt. Vậy thì tốt". Lâm Thanh Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Hoán Khê chạy vào thăm Bối Bối, Tần Lạc cũng đi theo vào.
Cô bé lần đầu tiên làm kiểm tra như vậy, không có sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy rất vui vẻ.
Tần Lạc ôm Bối Bối trong chốc lát, nói với Lâm Hoán Khê: "Anh bảo người đưa các em về. Anh còn có một số việc phải làm".
"Anh cẩn thận một chút". Lâm Hoán Khê nói. Những người đó vừa công kích mình vừa công kích Bối Bối, chứng tỏ mục tiêu của bọn họ chính là Tần Lạc.
Tần Lạc ngay bây giờ đi ra ngoài, nhất định là muốn tính sổ với bọn họ.
" Không có việc gì". Tần Lạc cầm tay Lâm Hoán Khê, vừa cười vừa nói.
Tần Lạc từ trong phòng bệnh đi ra ngoài, ba người Jesus, Hồng Phu cùng đầu to tất cả đều vây quanh tới.
" Jesus, anh cùng Hồng Phu đưa bọn họ trở về ". Tần Lạc tuyên bố hiệu lệnh. "Cho dù như thế nào, đều phải bảo đảm an toàn của bọn họ".
"Tần. Hồng Phu là đủ rồi ". Jesus phản đối nói. "Bên cạnh của anh càng cần người giúp".
"Yên tâm đi". Tần Lạc tràn đầy lòng tin nói. "Nhân thủ của chúng tôi vậy là đủ rồi".
Hắn đi lên tiếng chào hỏi với Lâm Thanh Nguyên, sau đó dẫn đầu to vội vàng rời đi...
Ba...
Một cái di động định chế giá trị xa xỉ bị nện ở trên vách tường rơi nát bét.
" Phế vật. Đều là một đám phế vật ". Người đàn ông tức giận rít gào.
Cửa gian phòng bị người từ bên ngoài đẩy vào, trong phòng âm u lập tức tràn vào một mảng ánh sáng.
"Thất bại rồi?" Bạch Phá Cục đứng ở cửa hỏi. Hắn không có rời đi, một mực ở lại đây chờ tin tức.
"Hai nhóm người mất đi liên lạc. Một nhóm người khác không có cơ hội động thủ". Người đàn ông áo sơ mi trắng khóe miệng co giật nói: "Em cùng bọn họ có phương thức liên lạc đặc biệt. Ước định trong vòng ba tiếng, cho dù nhiệm vụ thành công thất bại đều phải liên lạc một lần. Mãi tới bây giờ, ngoại trừ một tổ không có cơ hội động thủ, hai tổ khác còn chưa cách gì liên lạc được".
" Vậy thì chứng minh bọn họ bị bắt hoặc là đã chết ". Bạch Phá Cục nói. Nguồn: http://thegioitruyen.com
"Phải đó". Người đàn ông cười buồn. "Xem ra hắn luôn không tin tưởng anh".
"Hắn không tin ai cả". Bạch Phá Cục nói. "Em đi đi. Lập tức rời đi".
"Đi chỗ nào? Bây giờ còn có chỗ nào có thể đi?"
" Tùy tiện đi bất cứ nơi nào". Bạch Phá Cục nói.
"Em không thể đi ". Người đàn ông lắc đầu. "Nếu bọn họ đã sớm có phòng bị, sao có thể không tiến hành theo dõi chứ? Chỉ sợ em vừa ra khỏi cửa, liền sẽ bị người của hắn bắt".
Bạch Phá Cục im lặng.
Hắn biết, gã nói là chính xác.
Hắn vừa đi ra ngoài, thì có thể rơi vào tay Tần Lạc.
Khi đó, tin tức hắn chưa chết sẽ truyền khắp Yến Kinh. Còn Bạch gia... cũng vì vậy mà thanh danh mất sạch.
"Chuyện như chết giả, làm sao có thể để ngoại giới biết?"
Nhưng mà, là một người anh cả, là anh của gã, hắn vẫn hy vọng cho gã một lần cơ hội.
Bởi vì, gã đã vì Bạch gia chết một lần.
"Đi thôi". Bạch Phá Cục trầm giọng nói. "Đồng Tước đài có đường ngầm. Anh dẫn em từ chỗ đó rời đi".
Người đàn ông không đáp.
Hắn tự tay lấy hai ly, sau khi rót hai chén rượu vang, vừa cười vừa nói: "Anh em chúng ta đã lâu không cùng uống rượu nhỉ?"
"Ừ". Bạch Phá Cục đáp.
" Một chén này, em mời anh". Người đàn ông đưa một ly chứa rượu vang cho Bạch Phá Cục. "Kính anh".
"Kính em". Bạch Phá Cục cùng hắn cụng cụng, hai người đều một hơi cạn sạch rượu trong ly.
"Thống khoái". Người đàn ông lau vết rượu khóe miệng cười lớn nói. "Kế hoạch của em thất bại, Tần Lạc nhất định sẽ gấp gáp trả thù... Nếu như có thể khiến hắn trả thù sớm, phần thắng của anh có mấy thành?"
" Ngay bây giờ tiền mặt trong tay bọn họ còn chưa đủ nhiều. Anh có bốn thành cơ hội". Bạch Phá Cục nói.
"Nếu lại cho hắn thời gian một tháng thì sao?" Người đàn ông hỏi.
"Cứ cho hắn thêm một tuần, phần thắng của anh liền giảm một thành". Bạch Phá Cục nói.
Người đàn ông khẽ gật đầu, nói: "Nếu đã như vậy... em đây sẽ chết một lần nữa đi".