Người phía sau màn thao túng virus ngọn lửa dĩ nhiên là Ốc Đồng, hắn chính là vị chấp hành quan thứ hai cấp năm sao "Mục Mã Nhân" của Phòng thí nghiệm, sự thật này lại làm cho Tần Lạc cực kỳ ngoài ý muốn và cũng cực kỳ thương tâm.
Trong ấn tượng của hắn, Ốc Đồng nương theo sự xuất hiện của Tần Tung Hoành mà bay lên. Người này có thân thủ không tệ, tính cách không tệ, ấn tượng của Tần Lạc đối với hắn không tệ, thậm chí mối quan hệ của hai người so với mối quan hệ giữa Tần Lạc và Tần Tung Hoành thì còn chân thành hơn một chút.
Thế nhưng mà lúc đó hắn đi theo bên cạnh nhân vật Tần Tung Hoành sáng chói nên vô luận là ai cũng đều cho rằng hắn chỉ là nhân vật phụ.
Hắn chỉ là một gã bảo vệ, không đáng xem trọng, cũng chỉ là một gã bảo vệ được chủ nhân tín nhiệm mà thôi. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Hiện tại Tần Lạc mới biết được, nguyên lai hắn mới chính là nhân vật chính.
Kẻ gọi là "trí công tử" Tần Tung Hoành ở trước mặt hắn quả thực là hoàn toàn thất bại, thậm chí đến thời khắc tử vong cũng không biết tại sao mình lại thất bại, hi vọng Tần Tung Hoành ở dưới suối vàng hiểu ra.
Tần Lạc cũng cảm thấy Tần Tung Hoành chết rất thảm nhưng cũng không hy vọng hắn sống thêm.
"Khó trách lại xảy ra chuyện như vậy", Tần Lạc cảm thán nói: "Nếu hắn không cho truyền thông đem quan hệ giữa chúng ta đưa ra ánh sáng, chúng ta cũng không thể nào xác định được virus ngọn lửa là do con người phát tán? Nếu như chúng ta không xác định virus ngọn lửa là con người phát tán thì bọn hắn cũng có thể không bị bại lộ thân phận?"
"Đúng vậy. Lúc đó tôi cũng rất tức giận nhưng hoá ra vì hắn muốn nhắc nhở chúng ta". Vương Cửu Cửu biểu lộ đau thương nói: "Mã Duyệt tỷ tỷ nhất định sẽ rất đau lòng. Mới vừa nhận mặt ca ca thì đã phát sinh chuyện như vậy. Thật là đáng thương".
"Hắn là vì muội muội của hắn. Mã Duyệt có thể cảm nhận được tình cảm của hắn". Lệ Khuynh Thành ôn nhu khuyên nhủ nói: "Hơn nữa, cho dù hắn không lựa chọn tự sát thì chỉ sợ Phòng thí nghiệm úc cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Bọn họ làm sao có thể yên tâm bỏ qua thủ đoạn khống chế đối với nhân vật trọng yếu như vậy chứ? Phải biết rằng hắn có khả năng đã bị cải tạo qua".
Văn Nhân Mục Nguyệt trầm mặc không nói gì.
Mã Duyệt là người cô tín nhiệm nhất, không chỉ là cấp dưới mà còn là bằng hữu. Mặc dù cô ta đã từng phản bội mình, cô vẫn cho rằng như vậy thì cũng vẫn muốn cho cô ta thêm một cơ hội nữa.
Sau khi nghi ngờ Ốc Đồng có thể là người thao túng, Văn Nhân Mục Nguyệt lập tức điều Mã Duyệt từ trong nước đi. Trải qua các phương diện so sánh cùng với tư liệu do Mã Duyệt cung cấp các cô rốt cục đã có mục tiêu cần tập trung.
Thấy đôi huynh muội số khổ này, lần tương kiến này cũng là lần vĩnh biệt. Trong lòng cô cũng rất khó chịu. Cô cho Mã Duyệt đi vào thật ra là cho hắn một cơ hội nhưng hắn đã cự tuyệt cơ hội này.
Lệ Khuynh Thành nói không sai, hắn vì muội muội mình nên mới sai như vậy. Nếu như hắn còn sống thì làm sao có thể đối mặt với những người bị hắn làm hại?
Đồng dạng bảo trì trầm mặc còn có Lâm Hoán Khê, cô vẫn ngồi một mình trong góc phòng, ánh mắt ngốc trệ nhìn xuyên qua cửa sô vào rừng cây mà nhớ lại mẹ mình cũng bị Phòng thí nghiệm kia cải tạo qua.
Lâm Tử và Ốc Đồng giống nhau, đều bị Phòng thí nghiệm úc cải tạo nhưng bọn họ vẫn có thể giữ được tình cảm với thân nhân của mình. Lâm Tử vì con mà phản bội Phòng thí nghiệm, thậm chí là không tiếc bắt cóc con mình để dẫn bọn hắn tiến vào căn cứ.
Cuối cùng nhất, cái căn cứ thần bí kia bị hủy diệt thế nhưng đây chẳng qua chỉ là một cái chi nhánh của Phòng thí nghiệm úc mà thôi. Đến khi nào mới có thể đem bọn họ triệt để tiêu diệt đi?
Nói cách khác là sẽ còn có một Lâm Tử khác, một Ốc Đồng khác bị bọn hắn làm hại.
Tần Lạc hiểu rõ tâm tình Lâm Hoán Khê nên đi đến cạnh Lâm Hoán Khê ngồi xuống, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Từ khi chúng nữ đồng thời đi Nhật Bản về, đây là lần thứ nhất hắn làm ra động tác thân mật này đối với một nữ nhân trước mặt các nữ nhân khác.
Đương nhiên, lúc khác các cô cũng sẽ không cho hắn cơ hội.
"Ốc Đồng chết rồi, Phòng thí nghiệm cũng cần phải cảm kích". Tần Lạc nói: "Nhưng Ốc Đồng đã chết dưới súng của chúng ta cho nên bọn hắn vẫn không biết là Ốc Đồng kỳ thật đã phản bội. Ốc Đồng cho chúng ta thời gian tranh thủ quý giá như vậy, chúng ta phải lợi dụng cho tốt mới được".
"Hắn thật sự muốn hợp tác với chúng ta hay sao?" Lệ Khuynh Thành không yên tâm hỏi lại: "Dù sao, trước đây mọi người đều là địch nhân. Hơn nữa, hắn vừa mới đại bại trở về, chỉ sợ cừu hận đối với chúng ta càng ngày càng đậm hơn, nếu không, tự chúng ta phái người qua đó?"
Tần Lạc lắc đầu nói: "Thứ nhất, nếu như chúng ta phái người qua đó thì sẽ phái ai? Nếu phái một số người râu ria thì không có tác dụng gì. Còn nếu mời Long Vương và Phó lão rời núi thì chỉ sợ còn chưa tới đó đã bị bọn hắn chặn đường rồi".
"Thứ hai, chúng ta không có nhiều thời gian. Ốc Đồng không phải đã nói sao, ngày mai bọn hắn sẽ công bố tin tức tốc độ lây lan của virus ngọn lửa đã không thể khống chế được, đến lúc đó, chỉ sợ toàn bộ thế giới đều muốn tranh đoạt giải dược của bọn hắn, đến lúc đó bọn hắn sẽ trở thành một đám người giàu có nhất thế giới. Hiện tại chúng ta đã biết rõ virus ngọn lửa đã có giải dược cho nên việc nghiên cứu giải dược lại không phải là việc trọng yếu nhất. Quan trọng nhất là chúng ta phải lấy được giải dược từ trong tay bọn hắn"
"Với tác phong làm việc của bọn hắn, nếu như lần này vì sự kiện giải dược virus ngọn lửa mà đại nổi giận thì bọn hắn sẽ điên cuồng trả thù, hơn nữa Trung y cũng không có sinh lộ".
"Thứ ba, hắn là người chọn lựa thích họp nhất. Hắn và Phòng thí nghiệm úc đã từng hợp tác cho nên phi thường hiểu rõ nhau, ít nhất là đối với các trụ sở bí mật của Phòng thí nghiệm hắn biết rõ hơn chúng nhiều. Hơn nữa, hắn có thực lực và có thể làm được".
"Thế nhưng mà, anh có nghĩ tới một việc không?" Lệ Khuynh Thành nhắc nhở nói: "Nếu như hắn có năng lực lấy được giải dược virus ngọn lửa thì sao còn phải hợp tác với chúng ta làm gì? Chính hắn đi kinh doanh có phải tốt hơn sao? Hắn cũng có thề tìm được một nhà sản xuất nào đó, sao hắn phải trở về tìm chúng ta?"
"Câu hỏi này rất có đạo lý". Tần Lạc tán thành gật đầu nói: "Bất quá. anh cũng tin tưởng là điều kiện chúng ta đưa ra hắn không thể nào cự tuyệt được. Hơn nữa, hắn và chúng ta khác nhau, hắn là một võ giả, hơn nữa là võ giả tôn trọng vinh dự".
Lệ Khuynh Thành mím môi cười nói: "Anh thật sự là rất hiểu hắn đó".
"Không cần lo lắng. Chúng ta cứ an tâm chờ đợi tin tức tốt của hắn". Tần Lạc nói.
"Andrew Wan tiên sinh, tình huống thật sự là càng ngày càng tệ rồi". Một lão đầu tử biểu lộ nghiêm trọng nói: "Phòng thí nghiệm bên kia vừa mới báo tin, vị chấp sự quan cấp năm sao thứ hai của chúng ta lúc thi hành nhiệm vụ đã bị giết, cái này có ảnh hưởng rất xấu đối với kế hoạch của chúng ta".
Gã mập Andrew Wan vẫn thoải mái dễ chịu nằm trong chiếc ghế salon bằng da thật, tay cầm ly rượu đỏ nói: "Wei He tiên sinh, cần gì phải lo lắng chứ? Hắn chết hơi sớm nhưng cũng không tính là quá muộn. Ít nhất, hắn đã đem virus ngọn lửa phát tán đi rồi. Qua đêm nay, chúng ta có thể đứng ra tuyên bố, giải dược virus ngọn lửa đã được chúng ta khám phá ra, đến lúc đó toàn bộ các quốc gia, công ty y dược toàn thế giới đều chạy tới tìm chúng ta đòi hợp tác. Thậm chí, doanh thu dự kiến có thể vượt qua một số công ty giàu nhất trên danh sách của Forbes kia".
"Nói thì nói như thế". Wei He nhẹ gật đầu nói: "Nhưng tôi vẫn có chút bận tâm. Cũng không biết hắn có bán đứng chúng ta hay không"
"Bán đứng chúng ta thì sao? Cho dù hắn nói ra cho toàn bộ thế giới biết thì giải dược vẫn trong tay chúng ta?" Andrew Wan cười lạnh nói: "Giải dược trong tay chúng ta, đây chính là canh bạc lớn nhất của chúng ta. Tất cả mọi người đều phải ăn nói khép nép đến hợp tác cùng chúng ta bằng không thì bọn hắn về nhà chờ chết đi. Ai bảo bọn hắn không có biện pháp nghiên cứu ra giải dược virus ngọn lửa chứ?"
"Xin Thượng đế phù hộ, hi vọng hết thảy đều thuận lợi". Wei He làm dấu Thập tự nói. Hắn là giáo đồ thành kính của Thiên Chúa giáo "Cổ Tiệp Vũ tiên sinh sao còn chưa tới? Chẳng lẽ hắn hưng phấn quá mà tối hôm qua mất ngủ sao?"
Loảng xoảng
Một vật thể cực lớn bay về hướng bọn hắn rồi rơi lên cái bàn trước mặt.
Bốp.
Vật này rơi lên trên bàn khiến trà và rượu đỏ đổ vỡ tứ tung mà rơi lên trên mật đất.
"Ah" Wei He kinh hô bởi vì người bị ném lên bàn trà đúng là Cổ Tiệp Vũ mà hắn vừa nhắc tới.