"Tao chỉ biết giết người mà không biết diễn trò".
Đây là một chiến sĩ Chiến Hiệp Ca tự phụ, cũng là một gã thiết huyết chiến sĩ kiêu ngạo. Mặc dù hiện tại hắn đã xuất ngũ, vì người nhà, vì muội muội đi làm một số chuyện vi phạm đạo nghĩa và lương tâm nhưng có một số việc hắn vẫn làm không được.
Bằng hữu là bằng hữu, địch nhân là địch nhân. Bọn họ là hai khái niệm mâu thuẫn nhau. Hắn không có biện pháp đem bọn họ hợp lại làm một.
Nghe Chiến Hiệp Ca nói xong, Hà Trí Tuệ không chỉ không tức giận, ngược lại hai mắt sáng ngời nói: "Ca, anh thật sự nghĩ như vậy?"
Chiến Hiệp Ca lườm Hà Trí Tuệ nhíu mày nói: "Bọn mày muốn tao đi giết hắn hả?"
"Vì sao không thể giết hắn?" Hà Trí Tuệ cười hỏi: "Ca, em điều tra qua chuyện của Tần gia công. Ông Tần Lạc là Tần Tranh tuy thanh danh hiển hách nhưng bởi vì đi đứng bất tiện nên nhiều năm cũng không ra ngoài hoạt động. Phụ thân của hắn là một thương nhân hoàn toàn không hiểu gì về y thuật nên em hoài nghi hắn căn bản là không biết về sự thật của phương thuốc kia".
"Vốn Tần Lạc còn có một vị ca ca là cháu nuôi do Tần lão gia tử thu nhận nhưng hiện tại cũng đã chết rồi. Tần gia hiện tại cũng chỉ còn lại có Tần Lạc một cây độc đinh. Nếu như hắn chết đi, chúng ta lại lấy được phương thuốc thì lực cản sẽ giảm đi nhiều. Mọi việc giải quyết cũng dễ hơn".
Mặc dù trí tuệ của vị ca ca Chiến Hiệp Ca này không cao nhưng cô ta vẫn giấu diếm hắn vài điểm, không nói về nguyên nhân cái chết của Tần Minh. Qua đó có thể thấy được, tâm cơ của nữ nhân này thâm trầm đến tình trạng nào.
"Lại nói, hắn nhất định phải chết", Hà Trí Tuệ vẻ mặt ngọt ngào tươi
cười nhưng lời nói lại âm độc vô cùng: "Nếu như hắn không chết thì cho dù chúng ta có lấy trộm được phương thuốc cũng không có biện pháp sử dụng".
"Vì sao?" Chiến Hiệp Ca hỏi.
"Bởi vì hắn quá mạnh mẽ". Hà Trí Tuệ cắn răng nói.
"Cường thế?"
"Đúng vậy". Hà Trí Tuệ gật đầu: "Anh chẳng lẽ chưa nghe nói qua sao? Về Yến Kinh tam kiệt, tại Yến Kinh có truyền lưu một câu cửa miệng như thế này: Phá Cục không phá cục, Tung Hoành không tung hoành, Hương Suất ngược lại là rất Hương Suất. Tuy những lời này có chút vui đùa nhưng có một thời gian ngắn, hắn xác thực đã đem danh tiếng của Bạch Phá Cục và Tần Tung Hoành đè xuống dưới. Đặc biệt sau khi hắn từ Hàn Quốc trở về, danh tiếng nhất thời có một không hai, quả thực là thần tượng của toàn dân".
"Trong tay hắn lại khống chế rất nhiều tài nguyên. Hắn là ông chủ thực sự của Khuynh Thành quốc tế, hắn là sáng lập viện Trung y công hội cũng là người nắm cổ phần khống chế tại đó. Hắn và một trong Yến Kinh Tam Kiệt là Văn Nhân Mục Nguyệt - chưởng môn nhân Văn Nhân gia tộc - có quan hệ mật thiết, hắn và cháu gái Phó chủ tịch Vương Nê Hầu là Vương Cửu Cửu có quan hệ tình cảm. Bộ trưởng Bộ y tế Thái Công Dân coi hắn như cháu trai. Như vậy cho dù chúng ta có lấy được phương thuốc thì như thế nào? Chi cần chúng ta lộ ra thì sẽ phải nghênh đón đòn trả thù của hắn như mưa to gió lớn vậy. Hà gia chúng ta chịu không thấu đâu".
Hà Trí Tuệ thò tay cầm chặt tay Chiến Hiệp Ca nói: "Ca, vì Hà gia, vì em, hắn phải chết".
Thấỵ Chiến Hiệp Ca trầm mặc không nói gì, Hà Trí Tuệ trong lòng gấp gáp nói: "Nếu như hắn không chết thì chúng ta nhất định phải chết"
Yết hầu Chiến Hiệp Ca nhúc nhích muốn nói cái gì nhưng lại không nói được. Thấy muội muội mặt mũi tràn đầy vẻ chờ mong hắn đành trầm trọng gật đầu.
Đúng lúc này, trong túi áo Chiến Hiệp Ca điện thoại chợt vang lên. Hắn lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua sau đó nhận điện thoại hỏi: "Lôi Hổ, có chuyện gì không?
"Đội trưởng. Anh đang ở chỗ nào?" Trong loa truyền đến tiếng của Lôi Hổ, là cấp dưới của Chiến Hiệp Ca trước kia.
"Tôi ra ngoài có chút việc". Thanh âm Chiến Hiệp Ca trầm ổn nói: "Có chuyện gì không?"
"Là như vậy. Tôi ở trong quán rượu uống rượu, không nghĩ tới tiểu tử kia lại tới tìm anh, chúng ta có nên tống hắn ra ngoài hay không".
Chiến Hiệp Ca cắt ngang lời hắn nói: "Tiểu tử nào?"
"Tiểu tử họ Tần đó. Là Tần Lạc". Lôi Hổ nói: "Kẻ lần trước trong quán bar thêu dệt chuyện kia kìa".
"Lôi Hổ". Chiến Hiệp Ca thấp giọng quát nói: "Hắn là khách nhân của tôi. Cậu thay mặt tôi chiêu đãi hắn đi. Tôi sẽ về ngay".
"Đội Trưởng, tôi" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Không đợi Lôi Hổ nói chuyện, Chiến Hiệp Ca đã cúp điện thoại.
"Ca, có chuyện gì xảy ra à?" Hà Trí Tuệ lên tiếng hỏi.
"Hắn đến quán bar tìm anh". Chiến Hiệp Ca nói.
"À?" Hà Trí Tuệ mừng rỡ kêu lên: "Tại sao hắn đến quán bar tìm anh nhi?"
"Anh nghĩ mãi mà cũng không rõ". Chiến Hiệp Ca lắc đầu nói.
Hà Trí Tuệ đi tới đi lui trong phòng một lúc sau đó đột nhiên quay người lại nói: "Liệu có phải thái độ cường ngạnh của anh lại khiến hắn tín nhiệm không?"
Chiến Hiệp Ca nhìn chằm chằm vào Hà Trí Tuệ một chữ cũng không dừng lại nói: "Nếu như mày coi hắn là đứa ngốc thì như vậy chính mày mới thật sự là đồ ngốc".
"Vô luận như thế nào". Hà Trí Tuệ nói: "Em cũng muốn hắn chết".
Chiến Hiệp Ca nhẹ gật đầu, nhấc chân đi ra ngoài.
Lôi Hổ đang rất phiền muộn, vốn hắn an ổn ở trong hội sở uống rượu, không ngờ gia hỏa lần trước đâm hắn một châm đã tìm tới cửa, lại còn chỉ tên muốn gặp lão Đội Trưởng Chiến Hiệp Ca của bọn hắn.
Chiến Hiệp Ca trong mắt bọn hắn là nhân vật như thần vậy, người khác nói muốn gặp là có thể gặp được sao?
Lại nói, mọi người là địch không phải bạn, việc lần trước còn chưa thanh toán đây này. Hắn đang muốn gọi một đám huynh đệ tới bắt sống con ba ba trong chảo này thì tiểu tử kia rất là khinh thường liếc bọn hắn nói tốt nhất là gọi điện thoại cho Chiến Hiệp Ca thông báo một tiếng, bởi vì hắn là khách do Chiến Hiệp Ca mời đến.
Tuy trong lòng hắn không tin nhưng nhìn vẻ mặt gia hoả kia rất chắc chắn thì lại lo lắng nhờ mình đánh khách của lão đại thật vì vậy bán tín bán nghi gọi cho Chiến Hiệp Ca.
Không ngờ lão đại đúng là có biết chuyện này, hơn nữa lại bảo hắn thay lão tiếp khách. Vì vậy, nỗi khổ của hắn đã tới rồi.
"Rượu này của mày có phải giả hay không?" Tần Lạc giơ chai Whiskey trong tay hỏi.
"Sao lại giả?" Lôi Hổ cao giọng quát: "Hiệp Ca hội sở chúng ta làm sao lại có thề bán rượu giả? Mày coi chúng ta là dạng người nào hả?"
"Cái này là đạo đãi khách của mày sao?" Tần Lạc đặt chén rượu xuống không vui nói: "Chiến Hiệp Ca mời tao đến giúp hắn lấy viên đạn trong ngực ra, đây chính là cách đối xử với khách nhân sao, đã như vậy, tao về đây. Dù sao tao cũng không cần phải sốt ruột".
Nói xong quay người đi. Lôi Hổ thoáng cái gấp gáp.
Bí mật về chuyện ngực Chiến Hiệp Ca có một viên đạn không lấy ra được chỉ có đội viên Đông Nam chi kiếm mới biết được. Tần Lạc có thể nói trước mặt mọi người chứng tỏ hắn xác thực là do lão Đội Trưởng mời đến chữa bệnh rồi.
Nay hắn lại làm cho bác sĩ tức giận bỏ đi, lúc Đội Trưởng trở về phải bàn giao như thế nào đây?
Lôi Hổ vội chạy đến phía trước Tần Lạc dùng thân thể to con của hắn ngăn Tần Lạc lại đồng thời cười bồi nói: "Tần bác sĩ, Tần đại ca, không, đại gia, xin anh bớt giận. Tôi là người thổ hào, không biết nói chuyện. Có cái gì đắc tội thì xin anh thông cảm. Nếu anh nói chai Whiskey này là giả vậy thì nhất định là giả rồi. Tôi sẽ đổi chai khác cho anh. Trong quán rượu còn nhiều mà. chúng ta sẽ đổi, nhất định đổi đến khi nào anh hài lòng mới thôi. Tần đại gia, mời anh trở về chỗ ngồi đi. Đến đây, mời ngồi mời ngồi".
Khuyên can mãi, Tần Lạc mới rất không tình nguyện lại ngồi xuống.
Dưới sự chỉ huy của Lôi Hổ, phục vụ viên quán bar đưa ra một chai rượu đỏ.
"Quá mạnh, uống không được".
"Cái này quá ngọt. Chỉ dành cho nữ nhân uống thôi".
"Hương vị quá hồi như nước rửa chân vậy, tuy tôi chưa uống qua nước rửa chân nhưng biết rõ vị của nó chính là như vậy".
"Cái này cũng tạm được nhưng tôi vẫn muốn thử thêm những thử khác. Mọi người cứ đưa rượu tới đi".
"..."
Chiếc Land Rover vừa dừng trước cửa Chiến Hiệp Ca thì Lôi Hổ cơ hồ phát khóc chạy ra giúp hắn mở cửa xe.
"Đội Trưởng. Vị khách nhân này tôi thật sự không chiêu đãi nổi đâu". Trong lòng Lôi Hổ thật sự là đầy tức giận. Lần trước bị tiểu tử kia đâm thành con nhím, hôm nay muốn báo thù không ngờ đại thù chưa báo lại bị hắn khi dễ coi như cháu trai vậy.
Chiến Hiệp Ca vỗ vỗ vai Lôi Hổ rồi đi nhanh vào trong quán rượu.
Chưa vào tới nơi đã ngửi thấy trong không khí tràn ngập mùi rượu đủ loại. Trên mặt bàn trước mặt Tần Lạc có mười mấy bình rượu cao thấp đủ cả.
Chiến Hiệp Ca đi đến trước mặt Tần Lạc ngồi xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Tần Lạc.
"Chiến huynh, uống một chén đi?" Tần Lạc nâng chén mời nói.
Chiến Hiệp Ca không nhúc nhích nhìn Tần Lạc nói: "Tần huynh đệ tới đây uống rượu hay sao?"
"Không. Tôi tới xin lỗi huynh đấy". Tần Lạc đặt chén rượu xuống nhìn Chiến Hiệp Ca nói.
"Xin lỗi?" Chiến Hiệp Ca hai mắt chóp chóp, không rõ ràng cho lắm.
"Đúng vậy a. Ta phải xin lỗi Chiến huynh để cứu vãn tình hữu nghị giữa chúng ta". Tần Lạc vẻ mặt thành thật nói: "Tôi có quan hệ với không ít quân nhân đặc chủng nên hiểu rõ tính cách của bọn họ, đó là thẳng thắn, dũng cảm có chí khí, hơn nữa đặc biệt chú trọng nên thể diện. Trước mặt Chiến huynh tôi lại thẳng thắn đặt ra vấn đề như vậy thật sự là không phải rồi. Chiến huynh đã dùng thái độ cường ngạnh hung hăng làm tôi xấu hổ".
"Tôi biết rõ, làm như vậy là đã làm tổn thương lòng tự tôn của huynh. Sau khi huynh đi rồi, tôi rất hối hận cho nên muốn chạy tới đây xin lỗi. Tôi đã biết câu trả lời của huynh. Không phải sao?"
Chiến Hiệp Ca nhìn khuôn mặt tươi cười chân thành của Tần Lạc mà có loại cảm giác khó có thể nắm bắt được. Lúc này hắn cảm giác chỉ số thông minh của mình không đủ dùng.