Thực Vị quán là tiệm cơm xa hoa nhất tại đường Vương phủ. Trương Mẫn mời Tần Lạc và Vương Cửu Cửu ăn cơm tại chổ này, song bào thai tỷ muội Hi Dung và Hi Vũ ngồi cùng nhau.
Trương Mẫn liên tục nói cảm ơn đối với Tần Lạc, nếu như không có Tần Lạc thì nói không chừng bà lúc này vẫn còn trong cơn ác mộng, không, nhất định là sinh hoạt trong cơn ác mộng.
Nhớ tới lúc hai tỷ kia làm ra đủ loại chuyện quái dị, trong lòng bà như có cảm giác bị kim đâm vậy. Nhà ai có con như vậy mà không đau lòng chứ?
Hi Dung, Hi Vũ hai tỷ muội ngồi song song cùng một chỗ, thỉnh thoảng lại liếc Tần Lạc một cái rồi lại cúi đầu xuống không nói gì. Hiện tại trí lực của hai cô đã khôi phục bình thường thì so với trước kia lại càng thêm thẹn thùng.
"Hi Dung và Hi Vũ về sau có tính toán gì không?" Tần Lạc hỏi.
"Em muốn học y". Hi Dung nói rồi nhìn em gái liếc mắt nó: "Hi Vũ cũng thế".
Hi Vũ nhẹ gật đầu phụ họa nói: "Em cũng muốn làm bác sĩ. Trung y rất lợi hại".
"Tại sao phải làm bác sĩ?" Tần Lạc nghi ngờ hỏi. Nữ sinh học không ít nhưng học tập Trung y thì thật đúng là không thấy nhiều.
Trương Mẫn nhẹ nhàng ôm con gái Hi Dung nói : "Bệnh của hai đứa mặc dù tốt rồi nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ chuyện cậu chữa bệnh cho chúng nó".
"Mẹ". Hi Dung hờn dỗi nói.
"Hảo hảo. Không nói, không nói nữa". Trương Mẫn vội vàng đầu hàng quay sang nhìn về phía Tân Lạc nói: "Tần bác sĩ, kỳ thật Hi Dung và Hi Vũ rất muốn làm bác sĩ. Còn muốn học Trung y, tôi vốn đưa hai đứa sang Mỹ học. Bên đó trình độ giáo dục cũng tốt hơn nhưng chúng nó lại muốn học Trung y, cái này thì lại không thể học được ở Mỹ rồi. Học Trung y thì đương nhiên là phải học tại Hoa Hạ rồi".
Dừng lại một chút. Trương Mẫn rất khó xử nhìn Tần Lạc muốn nói gì nhưng lại thôi.
"Có lời gì cứ nói thẳng đi. Chúng ta là bằng hữu mà". Tần Lạc vừa cười vừa nói.
"Tôi muốn xin Tần bác sĩ một việc thế nhưng lại cảm thấy điều này thật sự là làm phiền cậu", Trương Mẫn nói. Nếu như là những người khác, bà có thể đàm phán về tiền lương nhưng vấn đề là bà phải đối mặt với Tần Lạc là một nam nhân rất có tiền. Lý Đằng Huy chồng bà lại làm cho Tần Lạc, bà có thể có bao nhiêu tiền?
"Có chuyện gì ạ?" Tần Lạc hỏi. Hắn đã có loại dự cảm bất hảo rồi.
Trương Mẫn quét mất nhìn Hi Dung và Hi Vũ, nói: "Cậu có thể dạy Hi Dung và Hi Vũ hay không?"
Nghe Trương Mẫn nói. Hi Dung và Hi Vũ vui mừng nhìn Tần Lạc, trong lòng đầy chờ mong.
"----" Tần Lạc rất là khó xử. Hắn đã lâu rồi không dạy học sinh nên nói:
"Sao cứ phải đến chỗ cháu chứ? Nếu như các cô muốn học Trung y thì cứ đến Trung y học viện đi".
Trương Mẫn lắc đầu, nói: "Thứ nhất, hai đứa đều không có biện pháp học tại Trung y học viện. Tuy bệnh của hai đưa ổn rồi nhưng mà văn hóa tri thức còn ở vào trình độ học sinh tiểu học. Nếu để cho chúng nó theo thông lệ khảo thí thì phải học bao nhiêu năm mới có thể thi đậu vào đại học Trung y? Thứ hai, cậu cũng biết trình độ giáo dục trong nước là cái dạng gì rồi đấy, có vào Trung y học viện cũng không học được mấy cái đáng giá. Có lẽ là tôi cũng quá tham lam rồi. Hai đưa có thể khôi phục lại là cô đã cảm thấy ông trời đối với cô thật sự là quá tốt rồi. Hiện tại hai đưa có nguyện vọng học tập Trung y, cô là mẹ cũng rất muốn giúp chúng nó hoàn thành. Mà Tần bác sĩ lại là bác sỹ Trung y giỏi nhất Hoa Hạ quốc cho nên rất muốn mời cậu tự mình dạy chúng nó".
Nghe lời Trương Mẫn nói Tần Lạc không khỏi mềm lòng. Trương Mẫn nói không sai, bệnh của Hi Dung và Hi Vũ mặc dù ổn rồi thế nhưng trình độ văn hóa thì còn chưa bằng học sinh tiểu học. Nếu để cho hai cô bắt đầu học từ tiểu học thì cần bao nhiêu năm mới có thể học được đại học?
Tần Lạc năm đó cũng bởi vì thân thể có bệnh nên không có cơ hội đi học mà phải đi theo ông nội học Trung y. Tuy bệnh của hai cô không giống hắn trải nghiệm thì lại phi thường tương tự. Cũng từ bản thân mình khi còn bé mà nghĩ tới hai cô cho nên Tần Lạc mới cân nhắc đến thỉnh cầu này.
"Cháu rất bận rộn nên không có khả năng trở thành một lão sư có trách nhiệm", Tần Lạc giải thích nói: "Nếu không như vậy đi. Cháu sẽ giới thiệu Hi Dung. Hi Vũ với một vị lão sư. Cô yên tâm, vị lão sư kia trình độ y học tuyệt đối không dưới cháu, hơn nữa nếu lúc nào cháu có thời gian cũng sẽ dạy hai em một chút".
Nghe Tần Lạc nói, trên mặt Hi Dung và Hi Vũ đều tràn đầy vui vẻ, hai mắt nhìn nhau nhưng không có lên tiếng.
Trương Mẫn đại hỉ nói : "Cám ơn Tần bác sĩ. Cám ơn Tần bác sĩ. Như vậy thật sự là quá tốt. Tôi mời cậu một ly, còn có Vương tiểu thư nữa, thật sự là rất cảm kích hai người".
Nói xong, bà đem ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch. Tần Lạc và Vương Cửu Cửu cùng theo sau cạn chén.
Xong bữa tối do Trương Mẫn mời, sau khi từ biệt ba mẹ con. Tần Lạc và Vương Cửu Cửu lại đi dạo trên phố. Vương Cửu Cửu uống không ít rượu, lúc này mặt mủi tràn đầy vẻ ngây thơ đáng yêu kéo cánh tay Tần Lạc phun hương khí nói: "Song bào thai nha".
"Cái gì mà song bào thai?" Tần Lạc cười khổ.
"Hoa tỷ muội nha". Vương Cửu Cửu ngẩng mặt lên, hai con mắt khép hờ cười hì hì nói.
Nhìn bộ dạng kiều diễm ướt át của cô, Tần Lạc thật muốn ôm hung hăng hôn một cái. Hắn ôm chặt eo cô cười nói: "Ghen à?"
"Về sau các cô ấy theo anh học y thuật, anh có thể giữ gìn được hay không?" Vương Cửu Cửu hỏi.
"Đương nhiên. Em coi anh trở thành người như thế nào rồi hả?" Tần Lạc nói: "Em không thấy anh cự tuyệt các cô ấy sao? Lại nói, anh chuẩn bị giới thiệu các cô này cho Vương Tu Thân lão sư, lão sư hiện tại đã về hưu, sinh ý cũng không cần ông ấy quản lý nữa. Ta chuẩn bị giúp ông ấy tìm một chút chuyện để làm. Để ông ấy dạy Hi Dung và Hi Vũ Trung y thì anh sẽ có ít cơ hội gặp mặt các cô ấy".
"Anh cam lòng sao?" Vương Cửu Cửu hỏi.
Tần Lạc nhịn không được hôn lên bờ môi cô một cái rồi nói: "Cái này có cái gì mà nỡ hay không nỡ chứ? Trong thiên hạ mỹ nữ nhiều như vậy, anh cũng không có khả năng quan hệ hết với họ a?"
"Đàn ông các anh không phải là đều nghĩ như vậy sao?"
"Đó là nam nhân bình thường". Tần Lạc nói "Anh là một nam nhân rất không bình thường. Anh hiện tại xem tiền tài như cận bã, xem mỹ nữ như lão thái bà, đương nhiên, em không tính vào đây".
"Lâm Hoán Khê này?"
"Cô ấy cũng không tính".
"Lệ Khuynh Thành này?"
"---- Cô ấy cũng không tính".
"Văn Nhân Mục Nguyệt?"
"-------" Tần Lạc cười khổ nói : "Em sẽ không đem danh sách các cô gái anh quen ra điểm danh đấy chứ?"
"Em chỉ hỏi nữ nhân của anh thôi".
"Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không phải là nữ nhân của anh". Tần Lạc uốn nắn nói.
"Tạm thời không phải mà thôi".
"Về sau cũng không phải". Tần Lạc phủ nhận.
"Lừa mình dối người". Vương Cửu Cửu bĩu môi nói.
Tần Lạc không muốn dây dưa vấn đề này vói cô nên vừa cười vừa nói: "Chúng ta bây giờ đi đi dạo chỗ nào đây?"
"Em không muốn đi dạo". Vương Cửu Cửu nói.
"Vậy anh tiễn em về". Tần Lạc nói.
"Em không muốn về"
"Thế thì muốn đi đâu đây?"
Vương Cửu Cửu hung ác véo hông Tần Lạc một cái rồi tức giận đến dậm chân.
"Nha. Anh đang nghĩ, trong Huyền Vũ khu mới mở, có một khách sạn năm sao cao cấp, trong đó có món nước trái cây rất ngon. Vương tiểu thư, liệu tôi có vinh hạnh được mời cô uống một ly nước trái cây hay không?"
Vương Cửu Cửu làm bộ cân nhắc trong chốc lát rồi nói : "Được rồi. Cho anh cái vinh hạnh này bất quá uống nước trái cây thôi nha".
Vừa mới vào phòng. Tần Lạc đã bị Vương Cửu Cửu vốn liên tục dặn dò chỉ cho phép uống nước trái cây đẩy ngã ra giường.
Sau khi quần áo của Tần Lạc bị lột sạch cô lại nằm lên ngực hắn hôn môi, lúc này Tần Lạc mới ngộ ra một cái chân lý, tình nguyện tin tưởng trên đời có ma quỷ chứ cũng không thế tin tưởng vào mồm mép nữ nhân được.
Trên cái thế giới này, kẻ háo sắc không chỉ là nam nhân. Khi các cô lấy được lòng dạ của ngươi thì cũng nhất định sẽ tìm cách đạt được thân thể của ngươi.
----------
Tại sân bay Yến Kinh. Tần Lạc chăm chú nắm tay Vương Cửu Cửu không nỡ bỏ ra.
Bởi vì Văn Nhân gia tộc gặp nạn, cô bị gọi điện triệu tập trở về. Quả nhiên cô cũng không để cho mình thất vọng, vây mà đã thuyết phục được Vương lão gia tử và mẹ cô là Trương Nghi Y, từ đó triệu tập đến Yến Kinh một quân đoàn phu nhân và mang đến một lượng tài chính phi thường khủng bố dùng để chiến đấu vói hai nhà Tần - Bạch.
Không chỉ có như thế, bởi vì đã có họ tham dự nên nhân mạch chính trị của hai nhà Tần Bạch cũng không phải sử dụng đến. Lúc đó Văn Nhân lão gia tử bị bệnh, Văn Nhân Mục Nguyệt không thể tiếp nhận nguồn tài nguyên này. Cái này chính là thứ mà Văn Nhân gia tộc thiếu thốn nhất. Có thể nói, Vương Cửu Cửu tham dự đã vừa vặn bổ khuyết vào chỗ trống của Văn Nhân gia tộc.
"Lần sau lúc nào lại đến?" Tần Lạc hỏi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
"Lúc nào anh nghĩ tới em thì em sẽ trở lại". Vương Cửu Cửu cười hì hì nói. Thoạt nhìn một chút cũng không phải là cảnh thương tâm ly biệt.
"Vì sao không phải là lúc nào em nghĩ tới anh thì em sẽ trở lại?"
Vương Cửu Cửu ngẩng đầu nhìn Tần Lạc cười nói: "Mỗi một giây em đều muốn anh. Nếu nói như vậy, chúng ta cũng chỉ có thể vĩnh viễn cũng không muốn chia lìa ----"
Tần Lạc cúi đầu xuống hôn lên bờ môi Vương Cửu Cửu, điên cuồng và nhiệt liệt không coi ai ra gì.