" Hoàng Long là trên đường chạy tới sân bay bị mang đi. Do Hoàng Cường, ban đầu tổ kiểm tra kỷ luật cũng không nghiêm túc, cũng chỉ định làm qua loa". Hậu Vệ Đông cười đến sảng khoái, ở trước mặt bạn bè hắn cũng không che dấu nội tâm vui sướng. "Khi bọn họ chuẩn bị qua loa một chút liền đi, lại có người đưa tới lượng lớn tài liệu. Hơn nữa nói nếu tổ kiểm tra kỷ luật không làm nghiêm túc, bọn họ sẽ gửi những tài liệu này đến truyền thông cả nước, hơn nữa nói phát đến thegioitruyen.com, ở sau khi tổ kiểm tra kỷ luật trưng cầu ý kiến Bộ trưởng Quách Long Thanh, quyết định nghiêm túc xử lý mấy án này".
"Lúc này vừa tra không cần chặt, rất dễ dàng liền lôi ra một vụ án". Hậu Vệ Đông tự mình rót đầy nước trà vào chén Tần Lạc, nói: "Hoàng Long kia thật đúng là coi trời bằng vung, do quan hệ chức vị của ba, hắn vớt tiền không hề cố kỵ. Có không ít đấu thầu do ba hắn phụ trách đều do công ty hắn lập đón nhận. Sau đó bán vào tay người khác, giá chênh lệch trong đó bọn họ làm rất rõ, rất dễ thăm dò ra chân tướng sự thật. Lần này hắn không oan uổng chút nào".
"Ban đầu hắn cũng không xem ra gì, còn thả ra tiếng gió, nói là anh cùng Thái bộ trưởng muốn chỉnh hắn, không chết không thôi với các người, tối qua đột nhiên nghe được phong phanh, trốn cả đêm ra sân bay. Đáng tiếc người tổ kiểm tra kỷ luật đã sớm chạy tới, vừa vặn bắt được".
"Vậy Tần Lạc sao?" Minh Hạo quan tâm hỏi. "Tần Lạc cũng không bị tổ kiểm tra kỷ luật điều tra sao? Có kết quả không?"
Mặc dù Minh Hạo bây giờ thân ở địa vị cao, nhưng vị trí của hắn không mẫn cảm như Hậu Vệ Đông, không thể tiếp xúc được quá nhiều tin. Cho nên mới hỏi vậy.
"Tổ kiểm tra vẫn đang tra". Hậu Vệ Đông nói. "Anh cũng biết đó, một số chỗ trong tổ kiểm tra kỷ luật vẫn luôn là Hoàng Cường phụ trách. Con của hắn bị bắt, hắn sẽ quyết tâm muốn tra ra vấn đề của Tần Lạc, có điều mãi tới giờ vẫn chưa có kết quả".
Hậu Vệ Đông nhìn Tần Lạc phi thường khâm phục, nói: "Tần Lạc thật là lợi hại. Không ngờ không có bất cứ nhược điểm nào, cũng không có bất kì tình huống thao tác phạm quy nào, lần này bọn họ đúng là chết không oan uổng".
"Có đôi khi, không tặng lễ cũng có thể làm việc". Tần Lạc vừa cười vừa nói.
"Việc này rất khó khăn". Minh Hạo đầy cảm xúc nói. "Nói dễ vậy sao? Nói thật, lần này bọn tôi quả thật toát mồ hôi thay anh. Bởi vì tôi giống bọn họ, cũng không tin sẽ có người hoàn toàn sạch sẽ như vậy, tôi coi như đã hiểu rõ anh rồi nhỉ? Cũng không thể tin anh có thể làm được. Huống chi những người như Hoàng Cường, Hoàng Long? Cũng khó trách bọn họ dám không kiêng nể gì như vậy. Có lẽ bọn họ nghĩ anh cũng sẽ chịu thua".
"Lúc Hoàng Long tìm tôi tôi đã nói rất rõ ràng. Mông tông là sạch, chỉ là hắn không tin mà thôi". Tần Lạc vừa cười vừa nói.
" Hắn chắc chắn sẽ không tin. Dùng tư kim hơn 1 tỷ, lại không có hối lộ một phân tiền, ai sẽ tin chứ?" Minh Hạo vừa cười vừa nói.
Tần Lạc cười cười, hỏi: "Hoàng Cường bên kia không có vấn đề chứ?"
"Khó nói". Hậu Vệ Đông không kìm nổi mà hạ thấp giọng. Dù sao, cấp bậc Hoàng Cường cao hơn hắn nhiều, hắn ở trước mặt người ngoài bàn về vấn đề phạm tội trái pháp luật của cấp trên vẫn rất kiêng kị. "Rất nhiều nghiệp vụ Hoàng Long cầm được đều do Hoàng phó bộ trưởng phụ trách. Chẳng qua là do Kim Lâm ở trong hộp tối hành động. Đương nhiên, đây là giải thích của Hoàng Cường. Kim Lâm cũng kéo tất cả trách nhiệm lên người mình. Nhưng mà, cụ thể nên xử lý thế nào, vẫn phải dựa vào cấp trên. Có điều, gặp chút ảnh hưởng là chắc chắn".
Chịu ảnh hưởng là chắc chắn.
Lão phụ trách hạng mục đấu thầu, mà cầm công ty trống, nếu nói giữa hai người này không có bất cứ liên hệ nào, lời như thế truyền đi ngay cả kẻ ngu cũng sẽ không tin.
Nếu như mình tra không ra bất cứ vấn đề gì, Thái Công Dân ngồi lên khó có thể cản, còn Hoàng Cường cũng không còn thực lực xoay cổ tay Thái Bộ trưởng. Nếu Hoàng Long có liên quan vụ án đặc biệt nghiêm trọng, nói không chừng hắn còn phải chịu xử phạt theo.
" Lần này chúng ta toàn thắng". Minh Hạo cười ha hả nói. Hắn là xuất thân thư ký Thái Công Dân, nói: "Chúng ta toàn thắng cũng không có gì không đúng".
"Là Tần Lạc toàn thắng". Hậu Vệ Đông nói. "Làm việc khiến người ta không nắm được bất cứ nhược điểm nào, phim cũng có thể bán vé đắt khiến người tức chết. Hôm nay do hắn làm chủ đi".
" Không thành vấn đề". Tần Lạc nói. "Bây giờ tửu lượng tôi hơi khá hơn chút, chúng ta uống hai chén".
"Anh chỉ có thể uống hai chén à?" Minh Hạo cùng Hậu Vệ Đông trêu ghẹo nói.
Nắng gắt cuối thu, cách nói này không giả chút nào.
Đã là cuối mùa thu, mặt trời Yến Kinh vẫn gay gắt như cũ. Không thể mở cửa sổ xe ra, nếu không hơi nóng có chứa mùi than đá nồng nặc liền cuốn vào.
Xe Tần Lạc chạy nhanh vào cửa trại an dưỡng Long Tức, thấy binh sĩ đứng yên không nhúc nhích giống cây lao, bội phục từ đáy lòng.
Mình quả thật làm quân nhân không được, bởi vì hắn chịu không nổi cái khổ này.
Hơn nữa, hắn sợ bị rám nắng.
Cho nên, hắn vẫn nên yên yên ổn ổn mà làm một bác sĩ tế thế cứu nhân đi.
Xe chạy nhanh vào đại viện, dừng lại ở bãi đỗ xe, Tần Lạc đi vào nội viện thăm Long Vương.
Cùng Long Vương nói chuyện phiếm, lại châm một châm hộ lão, Long Vương liền chủ động lên tiếng nói: "Phong Tuyết đã trở lại. Cậu đi xem hắn đi".
"Được". Tần Lạc nói. Hắn đi lần này, chủ yếu là thăm Phó Phong Tuyết.
Phó Phong Tuyết hộ tống Tần Lạc đến Hoa Kỳ, vì trốn tránh đuổi giết của Hoàng Đế, dẫn Jesus lưu lại làm mồi dụ.
Về sau, Tần Lạc cùng bọn đầu to về nước trước, hai người bọn họ cứ một mực phiêu đãng bên ngoài. Có điều, Jesus cũng phát tin tức về, nói bọn họ vẫn an toàn như cũ, hơn nữa có chút thu hoạch. Tần Lạc lúc này mới yên lòng.
Tần Lạc đi tới cửa viện Phó Phong Tuyết ở, bên trong vẫn trầm tĩnh không tiếng động.
Nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng "Mời vào".
Đẩy cửa đi vào, đã thấy Phó Phong Tuyết đang ngồi ở trong viện uống trà. Tự rót uống một mình, không cần bất luận kẻ nào hầu hạ.
Không thấy gầy yếu, cũng không thấy mỏi mệt, không có thêm vết thương nào ở trên mặt. Lúc đi dạng gì, lúc về vẫn dạng đó. Lão đầu này thật đúng là biết bảo dưỡng.
"Long chủ". Tần Lạc nhếch môi nở nụ cười. Trải qua đồng hành lần này, mọi người cùng sinh cùng tử, quan hệ hắn và Phó Phong Tuyết kéo gần lại không ít. Lúc gặp lại lão cũng không thấy khẩn trương khống lần trước.
Mặc dù lão luôn lộ bộ mặt cứng nhắc, có điều người lão cũng không xấu.
Phó Phong Tuyết ngẩng đầu liếc Tần Lạc một cái, nói: "Jesus ở bên ngoài, còn mang về hai người bạn".
"Tôi trò chuyện với ông trước". Tần Lạc nói. Sau đó trực tiếp vào nhà kéo ghế dựa ra ngoài, ngồi ở bên cạnh Phó Phong Tuyết, lại rót chén trà cho mình, nói: "Hoàng Đế không đuổi theo à?"
"Không".
"Hắn là một người không giữ lời hứa, không ngờ lại không tuân thủ thời kì quyết chiến ông và hắn ước định". Tần Lạc nói. Lúc ấy Phó Phong Tuyết cùng Hoàng Đế ước định quyết chiến sau mười lăm, về sau Phó Phong Tuyết bởi vì cơ thể không khỏe cần về nước dưỡng bệnh sớm, hơn nữa đổi địa điểm quyết chiến thành đỉnh Thái Sơn của Trung Quốc.
Nhìn thử thời gian, bây giờ thời gian quyết chiến đã sớm qua hai ngày rồi, Hoàng Đế cũng không đến.
Thật là một kẻ tiểu nhân!
"Tôi đã bảo người ta đưa tin trách". Phó Phong Tuyết nói.
"..." Tần Lạc trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Phó Phong Tuyết, giống như là thấy một con quỷ. Hắn cho là mình bảo Hoàng Đế không giữ lờibarok đã mặt dày rồi, dù sao, là bọn họ sửa địa điểm quyết chiến. Nhưng mà, lão đầu này Phó Phong Tuyết còn dữ dội hơn, bản thân chạy không nói, còn bảo người đưa tin trách Hoàng Đế. Lão tại sao có thể làm ra chuyện như vậy?
"Cậu đi đi". Phó Phong Tuyết rất không thích ánh mắt này của Tần Lạc, phất tay nói: "Cậu đi đi. Tôi không thích nói chuyện ".
"Ông kể cho tôi một chút làm sao các người trở về vậy". Tần Lạc biết mình vừa lộ vẻ khinh thường kích thích lòng tự ái của lão đầu này, cười hì hì lấy lòng nói.
"Cút". Phó Phong Tuyết không thể nhịn được nữa.
Tần Lạc sợ hãi mà chạy mất.
Người này, mềm không ăn, cứ thích ăn cứng, giống y nữ nhân.
Jesus không ở nội viện, mặc dù hắn đã thông qua khảo nghiệm nặng nề, trở thành đồng bọn tốt của Tần Lạc, chiến hữu tốt của Phó Phong Tuyết, khuê mật tốt của đầu to, nhưng mà, hắn vẫn chỉ có thể ở ngoại viên Long Tức.
Điều này không phải là ai có thể quyết định được, mà đây là quy củ.
Long Tức là chỗ trọng binh của quốc gia, bên trong còn có một viện nghiên cứu khoa học kỹ thuật đỉnh cao. Cho dù có bất kì lý do gì, một ngoại tộc không được phép tiến vào. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tần Lạc ở dưới sự dẫn dắt của Kiều Mộc, tiến vào một viện trước kia chưa từng tới.
Sau đó, hắn đứng há to mồm ở đó giống như trúng tà.
Hắn thấy được Quỷ Ảnh.
Hắn thấy được Ngọc Nữ.
Mặc dù hiếu kỳ Quỷ Ảnh cùng Ngọc Nữ tại sao lại xuất hiện ở đại viện Long Tức, nhưng hắn vừa nghĩ đã hiểu. Điều này cũng không có gì quá ngạc nhiên, cũng không khiến hắn kích động như vậy.
Vấn đề là, hắn còn chứng kiến Ngọc Nữ y ôi ở trong ngực Quỷ Ảnh.
Hơn nữa, Ngọc Nữ đang vẻ mặt ngọt ngào đút nho đã lột vỏ vào trong miệng Quỷ Ảnh.
Quỷ Ảnh một ngụm ngậm lấy, vẻ mặt đầy say mê.
Thấy Tần Lạc đứng ở cửa, hai người cũng không kinh hoảng chút nào, không có chút tránh né ngượng ngùng nào.
Bọn họ đứng lên, khẽ gật đầu với Tần Lạc, lộ ra tư thế đón khách.
Jesus từ trong phòng đi ra, cười ha hả mà nhìn Tần Lạc, nói: "Tần, anh tin không? Đây là thần tích, chỉ có Thượng Đế có thể làm được chuyện bọn họ tới với nhau. Bọn họ thành đôi bạn tương thân tương ái bất ly bất khí. Thượng Đế không gì không làm được. Không có chuyện gì là người không thể làm được. Người tin Thượng đế, sẽ có được tình yêu". Tần Lạc nhẹ gật đầu, nói: "Khiến Thượng Đế giết chết Hoàng Đế, tôi sẽ bắt đầu thờ phụng người".
"..."