Với nữ nhân mà nói, dạng nam nhân nào là đáng ghê tởm nhất?
Chính là loại dục tiên dục tử trêu chọc bạn, đợi đến khi người bạn nóng ran, hạ thân ướt át, cảm giác trống rỗng khó chịu sắp tra tấn bạn đến phát điên, hắn đột nhiên từ trên người bạn bò dậy, nói "Đột nhiên anh nhớ ra, anh còn một chuyện rất quan trọng phải xử lý. Ngày mai chúng ta lại tiếp tục đi nha".
Với Lâm Hoán Khê mà nói, Tần Lạc thuộc về loại nam nhân như vậy.
Đương nhiên. Cái này là chỉ về mặt tình cảm. Chứ không phải là *** trên thân thể.
Lâm Hoán Khê chịu quá nhiều thương tổn về mặt tình cảm, cho nên, nàng đặc biệt mẫn cảm với tình cảm. Sau khi nàng từ Mỹ trốn về, tình cảm trong lòng cũng đã hoàn toàn chết đi.
Và lại không được an ủi và khai thông kịp thời, cho nên nén trong tâm lâu ngày thành bệnh, phát triển thành "Chứng ghét nam". Ở trong ý thức của nàng, tất cả nam nhân đều là kẻ lừa đảo dối trá. Nên thấy nam nhân sẽ vô thức làm mặt lạnh, lãnh đạm thậm chí chán ghét đối với thái độ của bọn họ.
Đặc biệt là đối với những người theo đuổi, càng khiến nàng có cảm giác họ có dụng tâm khác. Càng có ý tới gần người nàng, sự nhạy cảm của nàng càng kinh người, phản ứng càng kịch liệt.
Nàng biết mình bị bênh. Người bên cạnh nàng cũng biết nàng bị bệnh. Nhưng mà, tất cả mọi người đều thúc thủ vô sách (bó tay không có biện pháp nào).
Tần Lạc là một ngoại lệ. Hắn dùng thân phận thầy thuốc tới gần Lâm Hoán Khê.
Ở lần đầu gặp mặt, Lâm Hoán Khê cùng đầy địch ý với Tần Lạc. Nhưng mà, thế công của Tần Lạc có chút bá đạo, cùng với sự thuyết phục có lý có tình rốt cục cũng mở lòng nàng ra. Nàng cũng nguyện ý phối hợp tiếp nhận trị liệu của Tần Lạc.
Thật ra thì, đối với bệnh về mặt tinh thần mà nói, chỉ cần các nàng đồng ý tiếp nhận trị liệu, bệnh tình cũng gần như đã được chữa khỏi một nửa. Một nửa còn lại phải nhờ thủ pháp cao minh của bác sĩ và thời gian để quên đi.
Dưới sự trị liệu của Tần Lạc, Lâm Hoán Khê bình phục cực nhanh. Nàng có thể nói chuyện với người bên cạnh, thậm chí có thể mỉm cười với Tần Lạc... tuy rằng vẫn không nguyện ý quan hệ quá thân cận với đồng nghiệp, nhưng đó cũng là vì cách sống mấy năm nay của nàng đã tạo thành thói quen, chỉ một chốc thì không cách gì thay đổi được.
Trong quá trình chữa bệnh, hai người sờ sờ đụng đụng là không thể tránh được. Nếu đối với cô gái khác, có lẽ chuyện này không đáng nhắc tới. Nhưng đối với Lâm Hoán Khê - xử nữ hai ba chục tuổi - mà nói, chuyện này lại khiến trong lòng nàng gợn sóng hết đợt này tới đợt khác.
Trị liệu "Chứng ghét nam" có một cái tai hại. Nếu tình cảm phát tiết bị bế tắc, rất có thể, người bệnh sẽ chuyển tình cảm bị đè nèn lâu ngày của mình lên người bác sĩ chủ trị.
Dạng tình cảm này tới vừa bất ngờ, lại mãnh liệt, căn bản khó lòng phòng bị.
Nếu Tần Lạc và Lâm Hoán Khê luôn có thể duy trì quan hệ tốt đẹp, hơn nữa tiến tới chỗ tương thân tương ái. Vậy bệnh tình Lâm Hoán Khê sẽ theo đó mà khỏi hẳn, thậm chí có thể khôi phục trạng thái trước khi bị bệnh.
Nhưng mà, hết lần này tới lần khác ở thời điểm quan hệ giữa hai người đang vi diệu nhất, Quản Tự đột nhiên về nước, hơn nữa còn phát sinh hiểu lầm ở nhà hàng Tây.
Tần Lạc bỏ đi mang đến thương tổn trí mạng cho Lâm Hoán Khê. Nàng liều mạng chôn sâu tận đáy lòng tình cảm còn chưa kịp thổ lộ bỗng dưng chết non, khiến nàng lập tức tiến vào loại trạng thái tình cảm chân không.
Giống như người thoáng cái tiến vào một cái vực sâu không đáy. Chỉ có thể cảm giác mình luôn quặn đau, nhưng lại không có chỗ phát tiết không có người lắng nghe.
Loại trạng thái này, chính là giai đoạn đầu của chứng khép kín tình cảm.
Bởi vì tính cách khiến thế, Lâm Hoán Khê gặp chuyện luôn thích dấu trong lòng một mình.
Ở thời điểm nàng bị phản bội tình cảm lần đầu tiên, nàng lựa chọn trầm mặc. Lúc nàng đã yêu Tần Lạc, cũng lựa chọn trầm mặc. Lúc Tần Lạc rời đi, nàng vẫn chọn trầm mặc.
Không ở trong trầm mặc bùng nổ, thì sẽ tử vong trong trầm mặc. Bởi vì tình cảm tích tụ trong lòng nàng quá nhiều, rốt cuộc khiến nàng không chịu nổi gánh nặng nữa. Con đê tình cảm bị sụp đổ.
Nhưng chính vào lúc này, Tần Lạc đã bỏ đi đột nhiên quay lại. Hắn lại bắt đầu trêu chọc Lâm Hoán Khê, quấy rầy, tập kích ngực, trong lúc vô tình biểu hiện hảo cảm cùng sự mập mờ ra... điều này khiến tâm cảnh Lâm Hoán Khê phập phồng phập phồng, không có cách nào làm mình bình tĩnh trở lại.
Như gần như xa. Khi có khi không. Khiến người ta bắt không được, nắm không chặt.
Con người luôn thích truy đuổi thứ mà mình không sở hữu. Bởi vì tình cảm của mình không chỗ giải phóng, cho nên, Lâm Hoán Khê rất thích đọc tình cảm của người khác.
"Khi nàng đã già" là bài thơ nàng thích nhất. Nàng hâm mộ cô gái trẻ tuổi xinh đẹp kia có thể được lưu cuộc đời vào trang giấy, mặc dù nét hoa tàn úa, hồng nhan đã mất, thành một lão bà gầy còm tóc bạc tình cảm vẫn không phai không nhạt.
Tần Lạc đọc diễn cảm bài thơ có ý nghĩa đặc biệt với nàng này, giống như cọng rơm cuối cùng bỏ lên đống đồ nặng vượt quá sức chịu của lạc đà, rốt cuộc khiến Lâm Hoán Khê luôn lạnh như băng sụp đổ, phẫn nộ gào hỏi.
Sao anh luôn vậy? Sao anh luôn vậy chứ?
Lúc em yêu anh, anh vứt bỏ em mà đi.
Lúc em quên anh, anh lại trăn trở xuất hiện.
Tần Lạc mơ mơ màng màng. Hắn bị thái độ khác thường, lời nói kỳ lạ của Lâm Hoán Khê làm cho giật mình.
Hắn đứng đó mà chân tay luống cuống, thậm chí cũng không biết mình đã phạm sai lầm gì nữa.
Chỉ là đọc thơ thôi mà. Sao lại phản ứng dữ dội thế?
Tâm tư cô gái này quỷ thần khó lường, sao dạng non nớt tình trường như Tần Lạc có thể hiểu được chứ?
Mãi cho đến khi khuôn mặt Lâm Hoán Khê dàn dụa nước mắt, ngồi xổm trên mặt đất khóc không thành tiếng, Tần Lạc mới phản ứng lại. Hắn đau lòng không thôi, chạy tới ôm thân thể Lâm Hoán Khê còn đang run rẩy, nói: "Chị Lâm, chị sao thế? Chị nói cho tôi biết đi. Có phải là tôi đã làm sao chỗ nào không?"
"Tần Lạc, tôi phải làm gì? Tôi phải làm gì bây giờ?" Lâm Hoán Khê hai mắt đẫm lệ hỏi.
"Làm gì bây giờ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chị phải nói cho tôi biết, chúng ta mới có thể nghĩ cách giải quyết". Tần Lạc nói.
Nếu như có thể nói ra, Lâm Hoán Khê làm sao phải thổng khổ như vậy?
"Em yêu anh" chỉ có ba chữ. Nhưng để nói ra được ba chữ kia, cần dũng khí và sức mạnh lớn cỡ nào chứ?
"Thôi. Chị không cần hỏi tôi phải làm gì". Tần Lạc nói. "Để tôi nói cho chị biết phải làm gì đi". Nguồn: http://thegioitruyen.com
Hai tay hắn vịn hai bên má Lâm Hoán Khê, để mặc nước mắt làm ướt ngón tay. Cô gái này thật khiến người ta đau lòng, đây là lần đầu tiên thấy nàng lộ ra thần thái mờ mịt không biết làm sao này.
Em xem một cô gái tốt như em, phải kiên cường như vậy làm gì chứ? Lúc muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, không có việc gì thì cứ làm nũng, bảo nam nhân làm chân chạy vặt cho em. Có phải tốt hơn không?
Làm cô gái mạnh mẽ làm gì? Chẳng phải là rất mệt mỏi hay sao?
Với nam nhân mà nói, có một số chuyện không cần dạy cũng tự thông.
Tần Lạc chưa từng gặp phải chuyện như vậy, thậm chí ngay cả trên ti vi cũng không thấy cảnh giống như vậy. Nhưng, dưới cảm xúc yêu thương sinh lòng thương tiếc, hắn hôn trán, đuôi lông mày, cùng với giọt nước mắt trong suốt như châu của Lâm Hoán Khê.
Người Lâm Hoán Khê bỗng cứng đờ, nước mắt vẫn đang chảy, nhưng nàng lại quên cả khóc.
Lúc Tần Lạc hôn đến đôi môi cũng mặn chát của nàng, nàng đột nhiên vươn hai tay, ôm cổ Tần Lạc.
Ôm thật chặt. Dùng hết khí lực toàn thân.
Phảng phất giống như sợ mất đi lần nữa. Trân trọng như sinh mệnh mình.
************
Lúc đồng hồ báo thức đánh thức hắn là sáu giờ sáng. Đã đến giờ tập thể dục mỗi ngày của Tần Lạc.
Rửa mặt một lượt, lúc mặc đồ thể thao chạy xuống lầu, Lâm Thanh Nguyên đã rèn luyện thân thể ở trong sân. Sắc mặt của lão có chút mệt mỏi, xem ra tối qua cũng không ngủ ngon.
"Lâm gia gia, sao không ngủ thêm chốc nữa?" Tần Lạc vừa bày ra thức mở đầu của "Đạo gia thập nhị đoán cẩm", vừa hỏi.
Lâm Thanh Nguyên đang đánh Thái Cực, sau khi nghe câu hỏi của Tần Lạc, cười nói: "Lớn tuổi là vậy đó. Cứ đến giờ này, dù có muốn ngủ thì cũng không ngủ được. Nằm trên giường cũng khó chịu. Không bằng dậy múa Thái Cực cho rồi".
"Hôm qua sao Lâm gia gia về muộn thế ạ? Có chuyện gì khó sao?" Tần Lạc hỏi.
Lâm Thanh Nguyên cảm thán một tiếng, nói: "Có một bệnh nhân tình huống rất nguy hiểm. Tối qua họp để nghiên cứu phương pháp trị liệu. Bởi vì thân phận đặc biệt của bệnh nhân, bây giờ tất cả mọi người đều không biết nên dùng Trung y trị liệu hay là dùng Tây y trị liệu nữa".
Tần Lạc nói: "Nếu có chuyện gì cần cháu hỗ trợ, cứ nói ra".
Lâm Thanh Nguyên cười nói: "Ông tất nhiên là muốn mời cháu qua đó hỗ trợ rồi. Nhưng mà, chuyện lần này có tính bí mật. Ông cũng không có cách nào tự chủ trương được".
Nếu Lâm Thanh Nguyên đã không thể nói ra, Tần Lạc cũng không cưỡng cầu. Mặc dù hắn rất có lòng tin với y thuật của mình, nhưng mà, hắn cũng phải suy nghĩ cho Lâm Thanh Nguyên mới được.
Đầu năm nay, không phải anh làm được càng nhiều thì càng tốt đâu.
Nếu cứ xuất hiện một bệnh nhân khó giải quyết, Lâm Thanh Nguyên lại gọi mình đi trị liệu, nếu vậy, chỉ sợ các bác sĩ ở bệnh viện đều có ý kiến. Chuyện gì cũng cho anh làm, thế bọn họ làm cái gì đây?
"Lâm gia gia, ông làm theo cháu hai động tác. Có thể đỡ mệt rất nhanh". Tần Lạc nói.
"Đạo gia thập nhị đoán cẩm" là pháp bảo dưỡng sinh, phương pháp hít thở trong đó càng được trời ưu ái. Nếu như có thể nắm vững "Tự quyết hít" và "Tự quyết thở" kia, trong vòng năm phút, chỉ cần dựa vào hô hấp là có thể quét sạch sự mệt mỏi của thân xác.
"Được. Ông cũng học một vài động tác của cháu". Lâm Thanh Nguyên cười nói. Sau đó dưới sự hướng dẫn của Tần Lạc, hô hấp đề khí theo hắn, chỉ lát sau, đã cảm thấy sảng khoái tinh thần, sắc mặt cũng trở nên hồng hào.
"Đây là phương pháp gì? Quá thần kỳ" Lâm Thanh Nguyên cao hứng nói.
"Đây là một chiêu trong pháp môn dưỡng sinh. Kiến thức về việc hít thở của một người rất rộng, nếu có thể nắm rõ quy luật, thì có đủ công hiệu dưỡng sinh". Tần Lạc cười giải thích.
"Tiểu tử cháu à. Toàn thân đều là bảo vật". Lâm Thanh Nguyên tán thưởng nói.
Lâm Hoán Khê đi ra, thấy một già một trẻ ở trong sân, trong lòng tự dưng trở nên ngọt ngào.
Nam nhân mình thích có thể được người nhà yêu mến, cũng là một chuyện hạnh phúc.
"Ông à. Ăn sáng thôi". Lâm Hoán Khê lên tiếng gọi.
"Ừ. Tần Lạc. Chúng ta vào ăn sáng". Lâm lão gia tử nói.
"Vâng ạ". Tần Lạc đáp ứng. Thu tư thế, đi theo Lâm Thanh Nguyên vào nhà.
Trên bàn ăn, Lâm Thanh Nguyên nhìn Tần Lạc một lúc, rồi lại nhìn Lâm Hoán Khê một lúc, nói: "Tần Lạc à, ông có chuyện muốn bàn một chút với cháu".
"Chuyện gì ạ?" Tần Lạc hỏi.
"Gần đây ông vừa đúng dịp phải đi tới Nam Phương một chuyến, chuẩn bị đến Tần gia thăm ông cháu luôn. Ông đang nghĩ, có phải nên nhân tiện lo chuyện của hai cháu không đây?" Lâm Thanh Nguyên nói. Lão làm gì có chuyện đi công tác ở Nam Phương chứ, lão cố ý đi một chuyến chẳng qua là vì chuyện này thôi.
"Chuyện gì?" Tần Lạc vừa bỏ bánh quẩy vào trong miệng, vừa hỏi.
"Chuyện cưới xin đấy. Sao? Còn không định chuẩn bị cho tốt mà lấy Hoán Khê nhà chúng ta à?" Lâm Thanh Nguyên cười ha hả nói.
Tần Lạc trợn mắt há mồm, bánh quẩy trong miệng cũng quên nuốt. Chuyện này cũng quá nhanh thì phải?
Tối qua mới tìm được cơ hội sờ ngực, hôm nay lại vì lần *** đó mà vùi mình sao?