Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 122: Bí mật chuyện năm xưa



Trong nhà hàng Ý, Tần Lạc cùng Vương Cửu Cửu ngồi đối diện nhau.

Vương Cửu Cửu để mũ lưỡi trai ở một bên, cởi dây cột tóc đuôi ngựa, mặc cho mái tóc dài đen nhánh mềm mại xõa trên bờ vai. Khuôn mặt trơn mịn như mỡ đông đỏ bừng, một cỗ tinh thần thanh xuân phơi phới trước mặt ập tới, có thể cảm hóa người ta dễ dàng. Người nào ở chung với nàng sẽ cảm thấy thoải mái thư thái, tâm linh dường như muốn trẻ lại vài tuổi.

Vương Cửu Cửu xiên một miếng thịt bò bỏ vào miệng nhai, nói với Tần Lạc: "Sau này, nếu Tần Túng Hoành tìm thầy nữa, thầy nhất định phải gọi điện cho em trước".

Tần Lạc uống ngụm nước trà, cười hỏi: "Tần Túng Hoành thực sự khủng bố vậy à?"

"Rất khủng bố". Vương Cửu Cửu gật đầu lia lịa.

"Khủng bố thế nào?"

"Không biết". Vương Cửu Cửu lắc đầu.

"Không biết?" Tần Lạc lộ vẻ kinh ngạc, động tác ăn cơm cũng dừng lại.

"Đúng vậy. Cũng bởi vì không biết hắn vì sao khủng bố, cho nên, ai cũng cảm thấy hắn khủng bố cả". Vương Cửu Cửu giải thích.

"Có người từng đắc tội với hắn à?"

"Không. Ai cũng thấy hắn rất tốt. Chỉ cần là người biết hắn, đều bị mị lực riêng của hắn chinh phục. Mọi người đối với hắn là vừa kính vừa sợ, giống như là... giống như là cảm giác ba em tạo cho em vậy". Vương Cửu Cửu trầm tư nói, cố gắng hình dung loại cảm giác này.

Tần Lạc gật đầu. Đây xác thực là chỗ khủng bố của Tần Túng Hoành. Gã làm cho người ta có cảm giác không giống bạn cùng trang lứa, mà giống như trưởng bối của bạn.

Gã có thể nói chuyện hòa nhã, dễ gần với bạn. Nhưng mà, nếu bạn có chuyện gì khiến gã tức giận, gã có thể dùng danh nghĩa trưởng bối giáng bạn một đòn.

"Yến Kinh không có ai lợi hại hơn hắn à?" Tần Lạc hỏi. Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, Tần Lạc muốn biết mình có bằng hữu tiềm ẩn không.

"Cũng không thể nói ai so với ai lợi hại được. Chẳng qua là có mấy người, Tần Túng Hoành rất cố kỵ". Vương Cửu Cửu nói.

"Ai?"

"Văn Nhân Mục Nguyệt của gia tộc Văn Nhân, cô gái này rất thần bí. Phỏng chừng thầy không có cơ hội nhìn thấy. Em cũng chưa từng thấy qua. Nghe đồn là đệ nhất mỹ nữ Đại Lục. Không biết thật giả thế nào". Vương Cửu Cửu nói.

"Chắc không đẹp bằng em". Tần Lạc vừa cười vừa nói. Không ngờ Văn Nhân Mục Nguyệt nổi danh như thế, còn được gọi là đệ nhất mỹ nữ Trung Quốc.

Có điều, nếu nàng cười với ai một cái, thật đúng là hút mất hồn.

Mặt Vương Cửu Cửu đỏ lên, nhưng không giả vờ khiêm tốn, mà còn rất tự tin nói: "Em cũng thấy thế. Có điều, nguyên nhân em xếp nàng đứng đệ nhất là vì, nghe nói Tần Túng Hoành một mực theo đuổi nàng. Nhưng đã nhiều năm, vẫn không có cơ hội đọat mỹ nhân về. Với cô gái mà mình thích, Tần Túng Hoành nhất định là không dám đắc tội".

Tần Lạc gật đầu. Chuyện Tần Túng Hoành thích Văn Nhân Mục Nguyệt hắn cũng biết. Nếu không, cũng sẽ không có buổi gặp mặt hôm nay.

"Còn mấy người kia là ai?"

"Người thứ hai là Hoa thiếu Văn Nhân Chiếu". Vương Cửu Cửu nói.

Hoa thiếu? Văn Nhân Chiếu? Tần Lạc suýt chút nữa phun trà trong miệng ra.

"Sao thế?" Vương Cửu Cửu cảm thấy vẻ mặt Tần Lạc có chút quái dị, khó hiểu hỏi.

"Tại sao lại gọi là Hoa thiếu vậy? Không phải là một hoa hoa công tử (công tử bột) đấy chứ?" Tần Lạc cười nói. Không ngờ ngoại hiệu của tiểu tử Văn Nhân Chiếu kia lại khó nghe như vậy.

"Hì hì, Văn Nhân Chiếu này cũng không phải là một hoa hoa công tử, mà là vì hắn rất xinh đẹp, giống như con gái. Hơn nữa, hắn còn có một đam mê lớn, chính là thích nữ nhân thành thục lớn tuổi hơn hắn. Vừa thấy nữ nhân như vậy, liền trở nên si mê. Cho nên, mọi người đã gọi sau lưng hắn là Hoa thiếu". Vương Cửu Cửu lúc giải thích cái tên này, cũng cười khúc khích. Chuyện tình cảm của tiểu tử Văn Nhân Chiếu kia không chỉ tiếng xấu lan xa, mà còn có tác dụng giải trí.

Chắc hẳn lúc mọi người nhắc tới ngoại hiệu này, có lẽ cũng có vẻ mặt giống như Vương Cửu Cửu.

"Vì sao hắn lại khiến Tần Túng Hoành cố kỵ?" Tần Lạc giả vờ không biết hỏi.

"Hắn là em của Văn Nhân Mục Nguyệt, là cậu em vợ tương lai của Tần Túng Hoành. Tần Túng Hoành tự nhiên phải có chút chiếu cố cho hắn rồi. Hơn nữa, hắn vô cùng sùng bái Tần Túng Hoành. Luôn lẽo đẽo theo Tần Túng Hoành". Vương Cửu Cửu giải thích. "Có điều, khiến Tần Túng Hoành nhức đầu nhất, có lẽ chính là Bạch Phá Cục của Bạch gia. Hai người bọn họ là đối thủ lâu năm, đấu đã nhiều năm rồi mà vẫn không phân thắng bại. Chuyện này mọi người ở đây đều biết".

"Bạch Phá Cục? Người này là ai?" Tần Lạc sửng sốt.

Khó có được cơ hội ngồi ăn cơm chung với Tần Lạc, hơn nữa, lại có thể giải đáp nghi hoặc cho Tần Lạc, khiến lòng hư vinh của Vương Cửu Cửu vô cùng thỏa mãn.

Nàng nhấp một ngụm trà cho thấm giọng rồi nói: "Yến Kinh có ba gia tộc thực lực cường đại vô cùng. Đừng đầu là Bạch gia. Cũng chính là gia tộc của Bạch Phá Cục. Bạch gia trước đây được người ta gọi là đệ nhất gia tộc Trung Quốc, còn Tần Túng Hoành và Văn Nhân gia tộc thì là gia tộc mới phát. Thực lực kém Bạch gia rất nhiều".

"Có điều, ngay lúc đó kỳ tài ngút trời Văn Nhân Đình của gia tộc Văn Nhân, mang theo gia tộc Văn Nhân cường thế quật khởi, phát triển rất nhanh. Cũng chính vì nguyên nhân này, Bạch gia cảm thấy nguy cơ. Sau khi lên kế hoạch mấy năm, Bạch gia lần đầu tiên nhằm vào gia tộc Văn Nhân phát động chiến tranh thu mua ác tính quy mô lớn. Cơ hồ trong chỉ trong một đêm, cổ đông gia tộc Văn Nhân có một nửa đào ngũ chuyển hoài bão sang Bạch gia".

Bởi vì gia thế đặc biệt của Vương Cửu Cửu, cho nên, những chuyện này là bí mật đối với người bên ngoài cũng thuận miệng nói ra.

"Bết bát hơn chính là, trong thời khắc mấu chốt hai nhà đánh nhau túi bụi, gia chủ đương nhiệm Văn Nhân Đình của gia tộc Văn Nhân lại bệnh nặng. Bạch gia mừng rỡ như điên, càng tăng tiến độ thâu tóm. Lúc gia tộc Văn Nhân sắp gặp tai hoạ ngập đầu, có một vị thần y vừa mới tới Yến Kinh, chữa khỏi bệnh Văn Nhân Đình. Văn Nhân Đình cũng không biết dùng biện pháp gì, chỉ một lần hành động đã thay đổi cục diện".

Vương Cửu Cửu không phải cao thủ kể chuyện xưa, cũng chỉ là dùng ngôn ngữ trần thuật lại một vài chuyện năm đó. Nhưng mà, Tần Lạc lại nghe ** rất hưng phấn.

Hắn có thể tưởng tượng tràng diện năm đó hai đại gia tộc chiến đấu ác liệt thế nào, cũng có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ lúc gia tộc Văn Nhân tuyệt vọng. Còn khiến hắn tự hào chính là, ông của mình trong trận chiến này lại mang tác dụng có tính quyết định.

Nếu không phải lúc trước ông mình đúng lúc du lịch tới Yến Kinh, nếu không phải ông có thể chữa khỏi cho Văn Nhân Đình, bây giờ bản đồ thực lực Tam gia sẽ như thế nào chứ?

Còn cả gia tộc Văn Nhân bây giờ sẽ ra sao? Bạch gia thâu tóm gia tộc Văn Nhân có phải sẽ trở thành một con quái vật khổng lồ khiến người ta sợ hãi không?

Khó trách Văn Nhân Đình lập lời trọng thề như vậy. Nếu có con trai, sẽ mặc kệ sai khiến. Nếu có con gái, thì phải làm vợ Tần thị.

Nếu lúc anh trải qua loại tuyệt vọng bi ai, lại có người đưa tay kéo anh ra khỏi bóng tối, anh cũng sẽ cảm kích rơi nước mắt.

Không cần Tần Lạc thúc giục, Vương Cửu Cửu đã tiếp tục diễn giải: "Bởi vì lần thu mua này thất bại, nguyên khí Bạch gia tổn thương nặng nề. Còn gia tộc Văn Nhân lại đạt được cơ hội phát triển tốt, quy mô khuếch trương, trở thành đại gia tộc thứ hai ngày hôm nay. Tần gia là ngư ông thông minh nhất, lúc Bạch gia và Văn Nhân gia tranh đấu gay gắt, bọn họ tích súc lực lượng âm thầm phát triển, trong lúc vô tình, đã trở thành đại gia tộc thứ ba sau Bạch gia và Văn Nhân gia tộc".

Lật tay làm mây, che tay làm mưa. Thương trường ngươi lừa ta gạt, hung hiểm vô bì.

Nhưng mà, làm một người đàn ông, cứ bất chính thì sao không oanh oanh liệt liệt một lần?

"Bạch Phá Cục là người như thế nào?" Tần Lạc hỏi.

"Ngoại hiệu của hắn là "Cuồng nhân" (người điên). Từ cái tên này thầy cũng có thể biết rõ hắn là người như thế nào rồi". Vương Cửu Cửu vừa cười vừa nói.

Tần Lạc suy nghĩ một chút, nói: "Có thể tranh đấu nhiều năm với Tần Túng Hoành mà vẫn không bị thua, chứng tỏ người này có chỉ số IQ và hành vi ngang bằng với hắn".

Vương Cửu Cửu gật đầu nói: "Hắn và Tần Túng Hoành là hai người cực đoan. Một người âm trầm vô cùng, một người lại bừa bãi vô cùng. Về vẻ bề ngoài thì hình như Tần Túng Hoành được người ta hoan nghênh hơn một chút. Nhưng mà Bạch Phá Cục cũng không khiến người ta chán ghét. Chẳng qua là bạn bè của hắn lại không có nhiều như Tần Túng Hoành. Có điều, những người chơi với hắn, đều có thể vì kẻ điên hắn mà bán mạng".

"Yến Kinh thật sự là nhân tài xuất hiện lớp lớp". Tần Lạc cảm thán nói.

Vương Cửu Cửu thản nhiên cười một tiếng, nói: "Em cảm thấy bọn họ vẫn không bằng thầy. Nếu thầy Tần sinh ở Yến Kinh, lại có một bối cảnh lợi hại. Nhất định sẽ được hoan nghênh hơn cả hai người bọn hắn".

Tần Lạc cười khổ. Nói: "Tôi sao có thể so với bọn họ chứ? Bọn họ một người là trí công tử, một người là cuồng nhân. Tôi nếu bằng họ, vậy thì phải gọi ngoại hiệu gì đây? Ngoại hiệu không vang dội như bọn họ, thì làm sao sánh bằng".

Tần Lạc cũng chỉ là nói giỡn một chút mà thôi, không ngờ Vương Cửu Cửu lại thật sự xem chuyện này là một việc rất trọng yếu, đang ngồi suy tư.

Cầm cái nĩa suy nghĩ một hồi, cười nói: "Bình thường không để ý. Đợi tới khi cần dùng, thật đúng là không nghĩ ra được ngoại hiệu phù hợp. Hay là thế này, gọi thầy là Hương Suất được không? Sở Lưu Hương chính là nhân vật võ hiệp em thích nhất đấy. Em thấy thầy Tần rất giống hắn".

"Thôi thôi. Chỉ là nói giỡn thôi mà. Nếu thật sự lấy ngoại hiệu là Hương Suất, không phải là bị người ta cười chết sao". Tần Lạc khoát tay nói.

Ăn xong cơm trưa, hai người ngồi xe đi tới tòa cao ốc Nam Phương

Tần Lạc đặc biệt chú ý, văn phòng của Hoa Hạ Danh Y đường là ở tầng mười sáu của tòa cao ốc Nam Phương. Muốn hiểu rõ cơ cấu chỗ trung y mới phát triển này, chỉ có thể tự mình đi dò xét một phen mới được.

"Thầy Tần, chúng ta tới đây làm gì?" Vương Cửu Cửu ngẩng đầu nhìn dòng chữ đồng trên bảng hiệu ánh vàng lấp lánh của tòa cao ốc Nam Phương, nghi ngờ hỏi.

"Đi thăm người cùng ngành một chút". Tần Lạc cười nói.

Vào thang máy, hai người đi thẳng lên tầng mười sáu. Cửa chính bằng thủy tinh trong suốt, văn phòng, đại sảnh hiện đại hóa, cửa treo biển cổ trang nhã "Hoa Hạ Danh Y đường".

Nhìn biểu hiện thì đây quả thật đúng là một công ty rất có thực lực.

Thấy có khách tới, cô gái mặc đồng phục ở quầy tiếp tân ý cười đầy mặt mà nghênh đón, hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi có thể giúp được gì cho ngài?"

"Xin hỏi quản lý của các người có ở đây không?" Tần Lạc hỏi.

"Thật xin lỗi. Quản lý của chúng tôi bây giờ không có ở công ty. Xin hỏi ngài có hẹn trước không? Hoặc là, ngài có thể lưu lại danh tính và phương thức liên lạc, chờ sau khi quản lý trở về, tôi sẽ nhắn lại cho ngài ấy".

Tần Lạc nhìn lướt qua bốn phía, nói: "Không cần. Lần sau tôi lại đến gặp vậy". Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Vâng. Hoan nghênh lần sau đến". Cô gái ở quầy tiếp tân lễ phép nói.

Tần Lạc dẫn Vương Cửu Cửu rời đi, đứng ở lầu mười sáu chờ thang máy đi lên.

Đinh đong!

Chỉ thị đèn sáng, cửa thang máy mở ra, lúc hai người định đi vào, lại thấy Quản Tự và Lý Lệnh Tây đang chuẩn bị bước ra.

Dưới tình huống vội vàng không kịp chuẩn bị, mấy người lại chạm mắt nhau.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv