Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 119: Xin anh, đi cùng tôi một chuyến



Hai bộ ảnh nữ vương và vẽ lông mày đã được hoàn thành trong vòng một ngày, phải nói là thần tốc.

Đặc biệt là xem xong bản gốc của bộ ảnh vẽ lông mày này, trong lòng mọi người đều tràn ngập niềm vui và hy vọng.

Trước khi cho ra tác phẩm kinh điển, tác giả đã có dự cảm. Có thể tính trước, nếu tuyên truyền một cách hợp lý, bộ ảnh vẽ lông mày nhất định sẽ thành tác phẩm kinh điển trong làng quảng cáo.

Để cảm tạ Kim Đức Thụy hết lòng vì công việc, Lệ Khuynh Thành vốn định mời ông ăn cơm, không ngờ ông ấy lại kiên quyết đòi bỏ tiền túi ra mời tất cả mọi người.

Ông ấy không phải là kẻ ngu ngốc. Là một tiền bối kỳ cựu trong trong ngành nghề này, ông ấy có thể khẳng định, bộ ảnh vẽ lông mày sau khi đưa ra thị trường sẽ đem lại danh tiếng cho ông ấy như thế nào.

Danh tiếng có rồi, lại lo không có tiền sao?

Vì thế, ngoài công ty quốc tế Khuynh Thành và người mẫu Trần Tư Tuyền ra, ông ấy sẽ là người được lợi nhất trong vụ này.

Thịnh tình khó chối từ. Lệ Khuynh Thành đành để ông trả tiền. Nhưng, cô đã gọi điện cho kế toán của công ty giúp cô mua một pho tượng phật vàng để tặng cho Kim Đức Thụy.

Khách chủ đều vui. Những chuyện không vui xảy ra hồi trước đã tan biến hết, không ai còn nhớ gì nữa cả.

Sau khi tiễn Kim Đức Thụy, Tần Lạc đứng tiếp chuyện Lệ Khuynh Thành và Trần Tư Tuyền ở cửa khách sạn.

" Cảm giác làm minh tinh thế nào? Anh có cần suy nghĩ thêm về ý kiến của đạo diễn Kim không? Ông ấy rất sùng bái tài diễn xuất của anh đấy." Lệ Khuynh Thành tủm tỉm cười rồi nhìn Tần Lạc hỏi.

Đây đúng là một nữ hoàng muôn màu muôn vẻ. Nhìn Lệ Khuynh Thành dưới ánh mặt trời đẹp một cách rực rỡ, chói lọi. Lệ Khuynh Thành về đêm như được phủ lên một một tấm lụa mỏng. Mắt cô ấy, lông mày cô ấy, miệng cô ấy đều trở nên mờ ảo, nhưng chính do sự mờ ảo này lại khiến cho người ta thấy gợi cảm vô cùng. Giống như những bông hoa bên bờ vực thẳm, cám dỗ lòng người, nhưng chỉ dám dừng lại ở đó để nhìn mà không thể tiến hơn được nữa.

" Tôi và ông ấy cùng ngồi trên một bàn ăn, nhưng ông ấy thường ngại không dám khen ngợi người khác." Tần Lạc cười nói. " Tôi không có kinh nghiệm chuyên chụp hình quảng cáo, mà cái đó lại yêu cầu rất khắt khe với diễn viên, tôi sợ đạo diễn Kim sẽ điên lên vì tôi mất."

" Anh cũng đâu có kinh nghiệm trong việc chụp hình quảng cáo. Hôm nay không phải cũng biểu hiện tốt lắm sao." Trần Tư Tuyền ngồi cạnh nói.

Là một nữ diễn viên quảng cáo, Trần Tư Tuyền tất nhiên là sẽ hy vọng được tiếp tục hợp tác cùng Tần Lạc.

" Anh thấy chưa, Tư Tuyền cũng mong đợi được hợp tác với anh đấy. Vừa rồi vẫn còn dịu dàng đứng vẽ lông mày cho người ta, trong nháy mắt đã muốn làm tổn thương người đẹp vậy sao?" Lệ Khuynh Thành trêu trọc nói.

Tần Lạc nghĩ hồi lâu, nói: " Nếu mọi người đã nói như vậy, thì tôi sẽ chụp. Nhưng kết quả không tốt, thì mọi người cũng không được trách tôi đấy."

Lệ Khuynh Thành cười nói: " Tôi sẽ không trách anh đâu. Hiệu quả không tốt thì đồng nghĩa với việc anh sẽ kiếm được ít tiền hơn mà thôi."

" Vậy coi như là anh đã đồng ý rồi nhé." Trần Tư Tuyền cười nói, đôi mắt ươn ướt nhìn Tần Lạc.

"Được rồi." Tần Lạc gật đầu.

" Thế nào? Đi về cùng chúng tôi hay là về gặp chị Lâm của anh?" Lệ Khuynh Thành nói.

" Tôi sẽ về nhà." Tần Lạc đáp.

" Về? Về nhà chị Lệ, hay là về nhà chị Lâm?"

" về nhà chị Lâm." Tần Lạc đáp lời. Cả tối hôm qua hắn đã không về nhà. Nếu không về nữa, thì cũng không biết ăn nói thế nào với Lâm lão gia đây.

" ái chà, thật làm cho người ta đau lòng." Lệ Khuynh Thành buồn bã nói. " Anh thấy chưa, tôi và Tư Tuyền hai người mà vẫn không đọ lại được một mình chị Lâm của anh sao? Cùng lắm thì tối không để anh ngủ ở trên ghế salon là được chứ gì."

" Thế thì tôi ngủ ở đâu?" Tần Lạc rùng mình.

" Ngủ dưới sàn ấy." Lệ Khuynh Thành và Trần Tư Tuyền cùng nhìn nhau cười lớn.

" Tôi đi trước đây. Hai cô tự về nhé." Tần Lạc giận dữ nói.

" Đúng rồi. Hôm nay lúc anh vẽ lông mày cho Tư Tuyền thì trong lòng đang nghĩ về ai vậy? Điệu bộ chân tình cảm động, xem ra anh đã có người trong mộng rồi phải không." Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa nói.

Trần Tư Tuyền cũng chằm chằm nhìn Tần Lạc, chăm chú lắng nghe.

" Là cô đấy." Tần Lạc cười nói.

" sssì, thôi đi. Với trình độ của anh mà cũng định lừa tôi à? Bà là người biết mình biết ta. Người phụ nữ giàu có kia anh còn không thích, người như tôi chắc chắn là không lọt được vào mắt của anh." Lệ Khuynh Thành mắng.

" Nếu cô không tin, thì cứ đoán đi." Tần Lạc cười nói.

Vừa lúc đó có một chiếc taxi đỗ lại trước mặt bọn họ, Tần Lạc mở của bước vào.

Khi Tần Lạc về đến nơi, Lâm Thanh Nguyên vẫn ngồi ở phòng khách xem tivi. Không nhìn thấy Lâm Hoán Khê, không biết có phải cô ấy đã lên lầu nghỉ ngơi rồi không.

Thấy Tần Lạc về, Lâm Thanh Nguyên cười nói: " Thằng ranh này, hôm qua đã hứa với ta là về ăn cơm. Ta còn cố ý bảo chị Lý làm món cá hấp mà cậu thích. Kết quả là cậu không về."

" Hôm qua cháu đi với một người bạn." Tần Lạc ngượng ngùng đáp. Trong cuộc sống đời thường, Lâm Thanh Nguyên rất chú trọng việc chăm sóc hắn. Món ăn của mỗi ngày đều do hắn định cả, đến khẩu vị cũng làm để thích hợp với khẩu vị người phía nam của hắn.

" Ha ha. Không sao. Còn trẻ mà, ra ngoài gặp bạn cũng là chuyện thường mà. Hoán Khê ngày trước còn ham chơi hơn cháu, bây giờ muốn nó ra ngoài, nó cũng không muốn." Lâm Thanh Nguyên thở dài nói.

" Gia gia yên tâm. Cháu nhất định sẽ chữa cho chị Lâm." Tần Lạc thấy Lâm Thanh Nguyên buồn bã khi nghĩ đến bệnh tình của cháu gái, liền an ủi nói.

" Được. Ta tin cháu. Việc mà cháu không làm được, thì còn ai có thể làm được cơ chứ?" Lâm Thanh Nguyên vỗ vào vai Tần Lạc, cười ha hả nói.

" Được rồi. Không nói cái này nữa. Cháu xem cái này đi." Lâm Thanh Nguyên lấy mấy tờ báo đặt trên ghế đưa cho Tần Lạc xem.

Đều là báo của ngày hôm nay, có báo về y học, cũng có một số báo nổi tiếng. Như 《Yến Kinh Đô Thị Báo》,《Báo chiều Yến Kinh》..v..v… Báo nào cũng có tin liên quan đến Danh Y Đường của Trung Quốc.

" Danh Y Đường của Trung Quốc, là nơi tập trung lực lượng trung y của Trung Quốc."

" Danh Y Đường cuả Trung Quốc tổ chức chẩn đoán miễn phí ở quảng trường lớn, chuyên gia trung y có tiếng lần đầu tiên xuất hiện ở bên ngoài chẩn đoán cho mọi người."

" Nhận được lời mời của đài truyền hình Yến Kinh, Danh Y Đường Trung Quốc sẽ có một buổi diễn thuyết lớn ở kênh AA của Yến Kinh."

" Tâm địa tốt, Y hồn bất diệt là do Danh Y Đường Trung Quốc đứng sau đầu tư đơn hành ."

Tần Lạc lật từng tờ ra xem, xem xong, cười nói: " Cái Danh Y Đường Trung Quốc này dạo gần đây nổi ghê. Chỗ nào cũng có quảng cáo. "

" Lúc nãy trên TV cũng có chiếu đến nó đấy. Cháu về sớm hơn mấy phút nữa là cũng thấy. " Lâm Thanh Nguyên chỉ vào TV nói.

" Xem ra cuốn sách đơn hành này cũng có thực lực ra phết. Trong thời gian ngắn như vậy, mà làm nhiều việc to tát như thế. Và còn liên hệ mật thiết với đài truyền hình Yến Kinh nữa chư."Tần Lạc thở dài nói.

" Đúng vậy. Nếu như không có thực lực, làm sao mà duy trì lâu như vậy được. " Lâm Thanh Nguyên nói " Thế nhưng, ta thấy việc này cứ kỳ quái sao ấy. Cháu nghĩ xem, là người bình thường, ai lại đi làm việc đó cơ chứ ? "

" Ở đây không phải có bài phỏng vấn sao? Vì Gia Gia là một Trung Y, nên mới một lòng một dạ, dốc lòng đưa Trung Y phát triển ngày càng rộng rãi. " Tần Lạc chỉ vào dòng quảng cáo " Tâm địa tốt, Y hồn bất diệt " nói.

" Nếu được như vậy thì tốt quá. "Lâm Thanh Nguyên nói. " Có thêm một người đứng ra làm việc này, thì cháu có thêm một người giúp sức. Cũng không phải đơn thương độc mã một mình gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy. Thế nhưng, lòng người hiểm ác. Chỉ e rằng bọn họ là bọn chuyên đi lừa tiền thiên hạ. Chờ cho bọn chúng kiếm đủ tiền rồi, phủi tay mà đi. Hậu quả ai sẽ gánh thay cho chúng? Ngành Trung Y của chúng ta chịu không được trận đả kích này đâu."

Tần Lạc gật đầu nói : " Lâm Gia Gia cứ yên tâm, cháu sẽ để ý đến việc này. Nếu ngày mai có thời giờ, cháu sẽ đích thân đến Danh Y Đường xem thế nào. "

" Được, cháu cứ đi xem sao. Bọn họ có động tĩnh lớn như vậy, ta có cảm tưởng chúng có mưu đồ gì đó rất to lớn. "Lâm Thanh Nguyên dặn dò nói. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Những người cả đời cống hiến cho sự nghiệp Trung Y, luôn bảo vệ ngành này như bảo vệ đứa con của họ vậy.

Bất kể ngành nghề gì, chỉ cần có kẻ có ý định phá hoại, thì chắc chắn kẻ đó là kẻ chỉ biết trục lời từ ngành nghề đó, tuyệt nhiên không phải là người có lòng yêu nghề và cống hiến cho ngành nghề đó.

" Chị Lâm đâu hả Gia Gia ? "

" Nó ở trên lầu. Có lẽ ngủ rồi cũng nên. " Lâm Thanh Nguyên nói.

" Cháu lên tắm một cái. Gia Gia cũng nghỉ sớm đi " Tần Lạc nói.

" Ừ. Gia gia cũng chờ cháu về để nói chuyện này. Không nói ra, gia gia thấy khó chịu vô cùng. " Lâm Thanh Nguyên nói.

Khi Tần Lạc gần đến phòng của Lâm Hoán Khê, ngập ngừng đôi chút, rồi hắn đưa tay lên gõ cửa.

" Ai vậy? "

" Tôi đây. "

" Có việc gì không ? "

" Không có gì. Chỉ muốn biết xem chị đã ngủ chưa? "

""

Sáng ngày hôm sau, trong lúc Tần Lạc vẫn say giấc nồng, thì cửa phòng hắn có tiếng đập dồn dập liên hồi.

Hắn cầm lấy cái đồng hồ nhìn giờ, vẫn chưa sáu giờ sáng.

" Ai đấy? "Tần Lạc thét lên.

" Tần Lạc, là tôi đây. Tiểu thư nói hôm nay cậu có việc quan trọng cần làm, bảo tôi năm rưỡi sang gọi cậu dậy? Cậu đã dậy chưa?" Giọng chị Lí vọng từ ngoài cửa vọng vào.

" Dậy rồi. " Tần Lạc vẫn nắm trên giường trả lời. Đây rõ ràng là trò trả thù đây mà.

"Ừm, biết trả thù là tốt rồi. "Tần Lạc cười nói. Sau đó lật người trở lại vọt ra khỏi giường, đánh răng rửa mặt xong, mặc bộ quần áo thể thao mà Lâm Hoán Khê tặng hắn, đi xuống lầu tập thể dục.

Khi đứng giảng bài trên bục giảng, Tần Lạc luôn cảm thấy có người nhìn trộm hắn ở bên ngoài. Nhưng khi hắn lò đầu ra nhìn, thì không thấy ai hết.

Chờ đến tiết thứ hai của buổi sáng kết thúc, Tần Lạc đang định cầm bản tài liệu đi tham gia hội nghị của văn phòng, thì có một gã tướng mạo dung tục, bận một bộ tây phục đắt tiền, chặn trước mặt hắn.

" Thầy Tần Lạc? " Gã cười hô hố nhìn vào Tần Lạc, lộ ra hai hàm răng vàng khè.

" Vâng, là tôi ." Tần Lạc cảnh giác nhìn gã. " Anh là ai? "

" Tôi là Điền Loa. Nếu mà có thời gian, mời anh đi cùng tôi, có người muốn gặp anh. "

" Có người muốn gặp tôi thì bảo người đó đến đây mà gặp. Tôi rất bận, không có thời gian." Tần Lạc nói xong, liền lướt qua người gã.

Ngu ngốc, ta còn chả biết ngươi là hạng người nào, sao lại phải đi theo ngươi chứ?

" Anh không muốn tôi động thủ ngay trong trường chứ? " Gã vẫn giữ cái điệu cười hô hố, nhưng điếu thuốc trong tay gã đã bị bóp nghẹt rồi, nửa điếu thuốc còn lại, gã cẩn thận nhét nó vào túi.

" Tùy anh." Tần Lạc nhún vai nói. Hắn thầm vận khí vào lòng bàn tay. Nếu đối phương định động thủ, thì hắn sẽ nghênh chưởng đón đỡ.

Ánh mắt hai người gặp nhau như muốn nổ tung, phát ra tiếng chan chát như hai thứ kim loại va vào nhau.

Không khí hiện trường như ngưng đọng lại, Không khí vốn đã lạnh giờ dường như như đóng băng lại.

Bọn họ đều im lặng chờ đợi, chờ đợi cho đối phương một đòn chí mạng.

Đột nhiên, một chiếc lá từ trên cây rơi xuống, phất phơ bay vào giữa chỗ đứng của hai người.

Đúng lúc lá rơi xuống đất, thì Điền Loa đột nhiên thốt lên.

"Ài, anh làm khó tôi quá. Đại thiếu gia đã nói là phải mời anh một cách lịch thiệp. Tôi làm sao ra tay với anh được nữa chứ? Đại gia, Tần đại gia, xin anh, hãy đi cùng tôi đi. Công ơn của anh, Điền Loa sẽ khắc ghi trong lòng. " Điền Loa đau khổ cầu cứu, chỉ thiếu mỗi nước quỳ xuống van xin mà thôi.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv