Biến đổi bất ngờ, cực nhanh.
Động tác rất mạnh, không ai kịp trông thấy.
Vừa rồi còn nói chuyện với nhau rất vui vẻ sao bây giờ đột nhiên lại ra tay?
Tần Lạc ngây người.
Ly ngây người.
Mấy người Hoà Thượng, Hỏa Dược cũng ngây người.
Rốt cuộc ai là người khởi xướng trò này hả? Sao không ai nhìn thấy gì cả?
Sau lần đánh nhau trước, tất cả mọi người đều biết Hoàng Thiên Trọng có thực lực rất mạnh. Mặc dù y để Quân Sư đánh một quyền, lại nặng nề nện người xuống nền nhà nhưng đối với y mà nói, quyền này tuyệt đối không phải là một vết thương trí mạng.
"Cô điên rồi sao?" Gương mặt Hoàng Thiên Trọng cực kỳ cau có, sắc mặt y cực kỳ phẫn nộ, quát to: "Tại sao cô lại đánh tôi? Cô có biết hành vi của cô là gì không? Nơi này là Long Tức, không phảo chỗ cho cô làm càn."
Sắc mặt Quân Sư âm trầm như sắt, sát khí hiển hiện trong mắt.
Quân Sư không trả lời câu hỏi của Hoàng Thiên Trọng, thân thể cô di chuyển, nhanh chóng hướng tới chổ Hoàng Thiên Trọng đang ngồi.
Kẹt kẹt kẹt.
Tiếng giày da nghiến trên nền nhà lát đá cẩm thạch, ken két. Mỗi bước chân di chuyển trên nền nhà như đang dẫm nát lòng người.
Lúc này thời gian đã muộn, trong phòng ăn của Long Tức không còn nhiều người, trong đại sảnh bầu không khí cực kỳ yên tĩnh chính vì vậy khi Quân Sư chạy, âm thanh cực kỳ vang vọng, giống như
Khi Quân Sư xông tới trước mặt Hoàng Thiên Trọng, cô tung chân đá vào hạ bộ y.
Một cước này rất đơn giản nhưng lại cực kỳ thô bạo.
Vù…
Tiếng gió nổi lên, lực mạnh xuyên thấu quần áo.
Hoàng Thiên Trọng đang ngồi dạng chân ở dưới đất, y cảm thấy hạ bô mát lạnh, ngay cả "đồ chơi" nhỏ của mình cũng có cảm giác đau đớn.
Cú đá còn chưa tới, tiếng gió đã tới, có thể đả thương làn da, từ điều này có thể thấy nếu như một cước này của Quân Sư trúng mục tiêu
Sau này còn Hoàng Thiên Trọng sao? Còn có tiểu Hoàng Thiên Trọng sao?
Đây không phải là sát chiêu mà là chiêu tuyệt hậu.
Bởi vậy có thể thấy Quân Sư cực kỳ căm hận Hoàng Thiên Trọng.
"A...."
Hoàng Thiên Trọng gầm lên một tiếng, hai tay chống mạnh xuống đất, thân thể của y đang ngồi dưới đất bay lên trên cao, giống như bồ đoàn của Phật Quan Âm chậm rãi bay lên trời trong truyền thuyết xa xưa vậy.
Đương nhiên Hoàng Thiên Trọng không chậm mà là cực nhanh luôn. Nếu như không nhanh sẽ bị Quân Sư, động tác đó cũng không có cảm giác tự nhiên, đẹp như của Quan Âm bồ tát, chiêu này của y cực kỳ bạo lực, dã man.
Lực đạo ẩn chứa ở song chưởng khi hai tay đập mạnh xuống đất, thân thể lập tức bay lên.
Nói thì rất đơn giản nhưng Tần Lạc là người đã từng học tam quyền nhị cước nên biết thực hiện được chiêu này khó khăn tới mức độ nào hơn nữa độ cao mà Hoàng Thiên Trọng nhảy lên, người bình thường thực hiện nó cực kỳ khó khăn.
Tần Lạc đã nghe nói chuyện Hoàng Thiên Trọng che giấu bản lĩnh của mình nhưng hắn không ngờ Hoàng Thiên Trọng lại lợi hại tới mức này.
Ngay cả đám người Ly, Hòa Thượng, Hỏa Dược đã từng giao đấu với Hoàng Thiên Trọng cũng trợn mắt há hốc mồm. Lần trước bọnh họ đánh nhau với Hoàng Thiên Trọng, đánh y giống như một con chó chết, bọn họ đã tưởng y đã phát huy toàn bộ thực lực của mình.
Bây giờ bị Quân Sư dồn ép, Hoàng Thiên Trọng còn có chiêu này. Điều này khiến người ta trông thấy mà giật mình.
Y còn che giấu bao nhiêu thực lực võ học nữa? Rốt cuộc y muốn làm cái gì?
Một chiêu không trúng, thân thể Quân Sư cũng bay lên ngay tại chỗ.
Hoàng Thiên Trọng bay lên nhanh, Quân Sư bay lên còn nhanh hơn.
Xoay tròn một trăm tám mươi độ trên không trung, một cước tung ra đá thẳng vào Hoàng Thiên Trọng.
Hoàng Thiên Trọng cũng nhanh chóng biến chiêu, nắm đấm vỗ vào tường, mượn lực đả lực, quay người tung ta một cước.
Loảng xoảng...
Chân hai người va chạm với nhau, thân thể Quân Sư còn đang trên không trung, không có chỗ mượn lực, bay ngược về sau.
Sau lưng Hoàng Thiên Trọng là tường, y nhanh chóng rơi xuống đất.
Sau khi Quân Sư rơi xuống đất, cô cảm thấy đùi phải mình đau đớn như muốn đứt lìa. Không cần phải nghi ngờ gì nữa, nhất định Hoàng Thiên Trọng đã dùng bảo hộ đầu gối. Vì Quân Sư ở Long Tức nên không sử dụng thứ đó. Kẻ cố tình, người vô tâm, một chiêu này của Quân Su ngược lại khiến Hoàng Thiên Trọng chiếm được lợi thế.
Hoàng Thiên Trọng đứng lại, y lại gào lên: "Quân Sư cô muốn giết người hả? Tôi làm gì mà chọc giận cô vậy hả? Cô đừng tưởng cô lên chức đội trưởng Long Tức mà kiêu ngạo như này. Vô cớ đánh đồng đội, tội lớn đấy. Tôi nhất định phải tố cáo cô. Tôi nhất định phải tới quân bộ tố cáo cô."
Khi nhìn thấy Quân Sư vẫn không nói không rằng, một lần nữa đi nhanh tới, Hoàng Thiên Trọng cười nhạt nói: "Kinh người quá đáng. Đúng là khinh người quá đáng. Cô đã muốn giết tôi, tôi cũng sẽ không thúc thủ chịu trói. Tới đây đi, tôi phải xem Quân Sư cô có bao nhiêu bản lĩnh."
Hoàng Thiên Trọng cúi người, dáng vẻ như muốn liều mạng cùng Quân Sư.
"Quân Sư, không được trúng kế." Tần Lạc vội vàng nói to.
Đây là câu nói của Quân Sư khi ngăn cản Ly và Đao Tử khi hai người muốn liều mạng với Hoàng Thiên Trọng. Không ngờ câu nói này nhanh chóng được Tần Lạc nói với Quân Sư.
Tần Lạc hiểu rõ Quân Sư, hắn biết Quân Sư mưu trí hơn người, người bình thường rất khó tính kế với cô.
Thế nhưng hôm nay không hiểu đã xảy ra chuyện gì? Không hiểu Hoàng Thiên Trọng đã chọc giận Quân Sư như thế nào mà khiến Quân Sư ra tay hạ thủ tàn nhẫn, muốn đánh Hoàng Thiên Trọng không chết không thôi.
Trong khi đó Hoàng Thiên Trọng càng bất an. Với tính cách kiêu ngạo, tự cao tự đại của y, lần này bị ép buộc rời khỏi Long Tức, làm gì có chuyện y tới xin lỗi những thành viên Long Tức chỉ muốn đuổi y đi, làm gì có chuyện y xưng hô thân thiết "em họ" với người y nhìn không vừa mắt nhất, làm gì có chuyện y muốn hạng người như âm hồn bất tán?
Mới rồi y còn định chọc Ly, người có tính cách nóng nảy nhất nhưng Quân Sư đã ngăn cản.
Bây giờ y trực tiếp chọc Quân Sư nhưng Quân Sư lại trúng kế, điều này không phải quá kỳ quái sao? Nguồn: http://thegioitruyen.com
Sự việc xảy ra tất cả ý đồ. Tần Lạc đã sớm nhận ra Hoàng Thiên Trọng có gì đó nhưng sao hắn lại không nhận ra mục đích chính của Hoàng Thiên Trọng?
Khi Hoàng Thiên Trọng chọc giận Ly, Tần Lạc chỉ nghi ngờ.
Bây giờ Hoàng Thiên Trọng và Quân Sư đánh nhau, y làm bộ oan ức, liên tục lên tiếng chấm dứt, ra vẻ muốn tới quân bộ tố cáo. Rất rõ ràng Hoàng Thiên Trọng muốn kéo Quân Sư xuống nước.
Bị điều khỏi vị trí đội trưởng Long Tức, Hoàng Thiên Trọng cực kỳ khó chịu nhưng công văn của quân bộ đã chuyển xuống, quân lệnh đã ban. Mặc dù Hoàng Thiên Trọng muốn vận động cũng không thể làm được.
Như vậy chỉ còn một cách duy nhất: kéo Quân Sư xuống nước. Không phải Quân Sư là đội trưởng mới của Long Tức sao? Nếu như vô cớ đánh đồng đội. Không, là đồng đội tây nam. Tội danh này người thật việc thật, Quân Sư còn có thể ngồi trên vị trí đội trưởng này nữa sao?
Y không ngồi được, Quân Sư cũng không thể ngồi được. Những thành viên khác của Long Tức không đủ từng trải và năng lực để đảm nhiệm. Việc lựa chọn đội trưởng Long Tức sẽ một lần nữa rơi vào vòng tranh cãi.
Đây chính là điều Tần Lạc nghĩ ra trong thoáng chốc. Liệu Hoàng Thiên Trọng còn ý đồ thâm độc nào nữa hay không thì không ai biết.
Khi nghe thấy Tần Lạc hô to "cẩn thận trúng kế", những người khác lập tức hiểu ra lòng dạ nham hiểm của Hoàng Thiên Trọng.
Ly cầm đao trong tay, nói to: "Quân Sư, chị đừng ra tay. Để em tới giúp chị."
"Tôi tới." Hỏa Dược cũng hô to rồi chạy theo sau.
Bọn họ không chức không quyền, không sợ phạm sau lầm, cùng lắm thì bọn họ chấp nhận bị phạt giam một thời gian. Nếu như Quân Sư phạm sai lầm, cô sẽ mất chức đội trưởng, tổn thất này rất lớn.
Quân Sư bình tĩnh đứng lại, quay người nói với hai người: "Lui lại."
"Quân Sư…"
"Lui lại." Quân Sư quát to. "Đây là chuyện riêng giữa tôi và anh ta. Không một ai được nhúng tay vào."
"Anh ta hãm hại chị." Ly gấp gáp nói. Trước kia Quân Sư luôn là người tĩnh táo, thông minh nhất. Tại sao hôm nay lại không nghe lời khuyên của người khác vậy?
"Không một ai được tới giúp. Đây là mệnh lệnh." Quân Sư quát to.
Hoàng Thiên Trọng nhìn Quân Sư bình tĩnh dẹp loạn, đôi mắt thâm trầm, y không khỏi giật mình.
"Người phụ nữ này quả nhiên lợi hại." Hoàng Thiên Trọng thầm nghĩ. "Nếu như cô ta lui lại, không phải khổ nhục kế hôm nay thất bại sao?"
Thế nhưng khi nhìn thấy Quân Sư từng bước đi về phía mình, tâm trạng lo lắng của Hoàng Thiên Trọng đã buông xuống.
"Tới đây. Các người cùng xông tới một lượt đi. Không phải các người muốn kéo bè kéo cánh giúp nhau sao? Không phải các người thích vây công sao? Không phải các người thích xa lánh người khác sao? Tại sao không ra tay hả?" Hoàng Thiên Trọng trợn mắt quát Ly và Hoả Dược: "Tới đi, nhanh lên. Các người cùng tiến lên một lượt đi. Tôi thà chết trận cũng không bao giờ chịu khuất phục bởi đám tiểu nhân các người."
"Mày sẽ chết." Quân Sư cười âm trầm nói: "Mày đáng phải sớm chết rồi."
Nói xong thân hình Quân Sư di chuyển với tốc độ cao nhất.
Lúc này khoảng cách của Quân Sư với Hoàng Thiên Trọng khoảng năm, sáu mét thế nhưng chỉ trong nháy mắt đã tới, cực kỳ quỷ mị, một tốc độ không thể tin được.
Một quyền của Quân Sư tung ra đánh vào ngực Hoàng Thiên Trọng, cực kỳ nhanh mạnh, không gì sánh nổi.
Hoàng Thiên Trọng kinh hãi, hai tay bắt chéo trước ngực, ngăn cản quyền của Quân Sư.
Rỏ ràng Hoàng Thiên Trọng nhìn thấy mình đã đỡ được nhưng không ngờ tay Quân Sư lại thần kỳ xuyên qua hai ta bắt chéo của y, càng lúc càng tiến gần tới người.
Phịch
Thân thể Hoàng Thiên Trọng bị đánh bay ra ngoài, bay lên cao.
Loảng xoảng.
Thân thể Hoàng Thiên trọng rơi xuống đất, nặng nề nện xuống mặt đất.
Gương mặt méo sệch, ngũ tạng lục phủ như rời khỏi vị trí.
Y cảm thấy yết hầu mình ngọn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.