Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1147: Mẹ xem con có giống như một con chó không?



Long Tức có ba người sáng lập. Mỗi một người sáng lập đều có một tấm thẻ bài đại diện cho thân phận của mình.

Vì Tần Lạc có công trong việc chữa trị cho Long Vương nên Phó Phong Tuyết đã đưa tấm thẻ bài của mình cho Tần Lạc, Long Vương vẫn mang tấm thẻ bài của mình bên người, điều hành với tư cách người đứng đầu Long Tức. Hoàng Thiên Minh chết, đương nhiên thẻ bài của ông ấy rơi vào tay con trai mình- Đây chính là tình hình phân chia ba tấm thẻ bài.

Đương nhiên đó là trước kia.

Trong hành trình tới nước Mỹ của Tần Lạc, Quân sư vào sinh ra tử. Nói thật sự nếu như không có Quân Sư độc diễn vai mình mấy người Tần Lạc và Ly đều bị Bá Tước cắt thành từng miếng thịt cho vào nồi nấu. Bọn họ sao có thể còn sống quay về?

Chính vì vậy khi Tần Lạc đi thăm Long Vương, hắn đã để lại tấm thẻ bài của mình. Trong khi đó Long Vương cũng hiểu ý tứ của Tần Lạc, chuyển tấm thẻ bài cho Quân sư, Dù gì đi nữa tấm thẻ bài ở trong tay Tần Lạc chỉ có mỗi tác dụng tán gái màthôi, mang trên người còn nặng nề nữa. Trong Khi đó nếu đưa cho Quân Sư, nó có thể được phát huy hiệu quả lớn nhất.

Đương nhiên Long Vương cũng đưa tấm thẻ bài của mình cho Quân sư như vậy trong tay Quân Sư có hai tấm thẻ bài

Ban đầu khi sáng lập Long Tức, ba người sáng lập từng lập một quy định: Nếu như một người có thể nhận được sự đồng ý của hai người, người đó chính là võ lâm minh chủ, không đội trưởng Long Tức.

Cách làm này của bọn họ không chính quy mà còn mang một phong cách đơn giản nhưng chuyện này đã được định đoạt hơn nữa không một ai lên tiếng phản đối

Trong mắt người của Long Tức, ba người bọn họ chính là Quyền Uy, chính là tín ngưỡng, chính là thần. Có người nào công kích chính tín ngưỡng của mình không?

Thế nhưng cách làm này không thành vãn bản chính thức chính vì vậy nói nó chỉ là lời nói suông cũng đúng, không có hiệu lực pháp luật nên lúc này bắt đầu xảy ra xung đột.

"Quy củ của Long Tức: nếu như người nào đạt được sự chấp thuận của hai thành viên sáng lập Long Tức, người đó chính là đội trưởng Long Tức. Mặc dù anh đã bị đuổi nhưng anh đã từng ở Long Tức mấy năm." Quân Sư cầm hai tấm thẻ bài cười tủm tỉm nói: "Chẳng lẽ anh chưa từng nghe thấy điển cố này sao?"

Hoàng Thiên Trọng bừng bừng tức giận, nộ khí ngút trời. Chuyện đối đầu đã thật sự không tránh được rồi.

Hoàng Thiên Trọng đã sớm tính tới tình huống này nhưng gã hoàn toàn không tính tới chuyện Quân sư có hai tấm thẻ bài.

Mặc dù mẹ gã, Lạc Sân liên tục thuyết phục Phó Phong Tuyết, hỗ trợ gã, hy vọng Phó Phong Tuyết có thể nể mặt huynh đệ mình có thể lấy đại cục làm trọng, đưa tầm thẻ bài cho Hoảng Thiên Trọng nhưng chuyện này vẫn chấm dứt trong thất bại.

Hoàng Thiên Trọng vần chú ý lấy lòng Phó Phong Tuyết, hàng ngày đều bưng trà, mưa gió không quản ngại thế nhưng vẫn không nhận được cảm tình của lão bất tử đó- Rất nhiều Khi Hoàng Thiên Trọng thực sự hâm mộ Tần Lạc. Thằng ranh đó đã làm gì? Hắn không làm gì cả vậy vì sao hắn có vận Khí tốt nhận được tấm thẻ bài đó?

Thế nhưng nhất định khi đó Phó Phong Tuyết không ngờ tấm thẻ bài lại liên quan tới việc tranh đoạt quyền lực trong nội bộ Long Tức mà chỉ coi nó như một lễ vật có tính chất "tượng trung" tặng đi mà thôi.

Tần Lạc và Long Vương là quan hệ thầy trò, lại có quan hệ thân thiết với Quân Sư. Hắn có thể không đưa thẻ bài cho Quân Sư sao? Long Thiên Trượng, lão thất phu đó dù không lên tiếng,

Nguyên nhân Hoàng Thiên Trọng tức giận chính là câu nói của Quân Sư: gã bị đuổi.

Đó chính là vết ở nhục trong đời, một nỗi đau vĩnh viễn trong lòng gã.

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Hoàng Thiên Trọng quyết liệt tranh đoạt chức đội trưởng Long Tức. Gã chỉ muốn cho những kẻ chê cười mình biết chính bản thân gã có trình độ tới cỡ nào? Ngã ở chỗ nào thì đứng lên ở chỗ đó.

Thế nhưng đây chính là sự thật, gã căn bản không thể phản bác được.

Vì vậy Hoàng Thiên Trọng càng thêm uất ức.

"Có hai tấm thẻ bài thì sao nào?" Hoàng Thiên Trọng chỉ còn cách di chuyển chiến Irương. Gã không thể tiếp tục dày dưa với Quân Sư trong "Đồ bỏ đi của Long Tức" kia, "Biết điển cố này thì sao? Tôi mới là đội trưởng chính thức của Long Tức, có công văn bổ nhiệm đội trưởng của quán bộ. Tôi có quyết định bổ nhiệm, còn có tài liệu của quân bộ. Nếu như cô không phục thì có thể mang theo hai tấm thẻ bài này tới quán bộ mà kháng nghị. Nếu như vẫn chưa đủ, tôi có thể cho cô mượn thèm một tắm nữa."

Quân Sư đương nhiên sẽ không ngu như suy nghĩ của Hoàng Thiên Trọng. Đương nhiên cô sẽ không đi làm chuyện ngu ngốc, chất vấn quyết định của cấp trên.

"Tôi thừa nhận anh chính là đội trưởng Long Tức do quán bộ bổ nhiệm nhưng người sáng lập Long Tức cũng có chức năng giám sát đốc thúc. Cho dù là quân bộ cũng không thể phủ nhận chuyện này. Chúng tôi có quyền nghi ngờ, chất vấn chuyện sắp đặt đội viên, nhiệm vụ không hợp lý. Nếu như anh là người vô tư, lòng dạ ngay thẳng, anh nên chấp nhận sự giám sát của chúng tôi."

"Cô là ai nào? Cô có tư cách gì mà đòi giám sát chức năng đội trưởng được pháp luật giao phó của tôi?"

"Anh chỉ là đồ bỏ đi nên anh không làm được đại sự." Quân Sư cười khinh miệt, nói: "Nếu như anh không chấp nhận yêu cầu của chúng tôi chúng tôi cũng từ chối nhận nhiệm vụ. Cho dù phải đưa việc này tới tận quân bộ, chúng tôi tuyệt đối cũng không lùi bước."

Quân Sư liếc nhìn mọi người, cười nói: "Tôi nghĩ bọn họ cũng vui vẻ phụng bồi."

"Tôi hy vọng lần này anh không nên lùi bước." Tiểu Lý Thám Hoa cười nói "Dù sao lần trước chúng tôi đã đánh anh một trận no đòn, anh có thể trả thù, phải không?"

"Mặc dù nói là quân tử báo thù mười năm không muộn nhưng anh thật sự không thể chờ tới mười năm, phải không?" Lão Thử nhe răng cười nói "Khi đó chúng ta già cả rồi."

"Xem tới khi đó người bị thiệt là ai nào?" Ly nói.

Tức!

Phẫn nộ!

Nổi giận!

Lửa giận ngút trời!

Hận!

Hoàng Thiên Trọng thật sự muốn trở thành một superman, đánh đám người này thành những đống thịt vụn.

Sắc mặt Hoàng Thiên Trọng âm trầm, đen xạm, miệng mím chặt để tránh cho hai hàm răng nghiến vào nhau, hai bàn tay nắm lại, xương Khớp kêu róc rách như băng đạn, dáng vẻ như bất kỳ lúc nào cũng có thể tấn công.

"Anh không phải là đối thủ của tôi." Quân Sư cười nói: "Mời năm trước cũng vậy mà bây giờ cũng thế.".

Hoàng Thiện Trọng nhìn chằm chằm vào đám người này, rất chăm chú.

Một lúc lâu sau gã quay người đi sang chỗ khác. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Động tác cứng đơ, chậm chạp như một người máy kỹ thuật lạc hậu vậy.

"Đáng tiếc." Quân Sư nhìn theo bóng lưng Hoàng Thiên Trọng đi ra cửa nói: "Anh ta lại không dám ra tay."

"Rùa đen rụt cổ." Ly khinh bỉ nói.

Quân sư lắc đầu nói: "Nhục nhã như này mà anh ta vẫn còn nhẫn nhịn được, chúng ta cần phải đánh giá anh ta kỹ hơn một chút."

Hoàng Thiên Trọng không biết người sau đang bàn luận những gì về mình, gã cứ mơ màng, bước chân lảo đảo đi ra ngoài.

Phụt!

Một dòng máu tươi phụt ra, vết máu thẫm đẫm khóe miệng cùng một bụi cỏ nhỏ.

"Đáng chết." Máu tươi trào ra, lúc này Hoàng Thiên Trọng mới cảm thấy tâm trạng thư thái hơn nhiều. Gã móc một chiếc khản ở trong túi, lau khóe miệng, cười ha hả nói: "Tất cả đều đáng chết."

Ánh nắng một trời quả thật là một vật tốt lành. Nơi nào có nó, có thể mang tới tâm tình tốt lành cho con người.

Mặc dù tinh thần không tốt nhưng khi gặp nó chiếc xuống, tâm trạng cũng ít nhiều dịu bớt.

Khi nhìn thấy Lạc Sân tay cầm quyển sách đang nằm phơi nắng, ngủ gà ngủ gật, tâm trạng tồi tệ của Hoàng Thiên Trọng mới vơi bớt phần nào.

Nhìn thấy làn gió nhẹ thổi tung mái tóc của Lạc Sân. Hoàng Thiên Trọng đi tới, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối bù của Lạc Sân.

Lạc Sân cảm giác mở mắt khi nhìn thấy con trai đang đứng trước mặt, bà cười nói: "Con đã về."

"Quay về gặp mẹ." Hoàng Thiên Trọngnói.

'"Ngồi xuống nói chuyện." Lạc Sân chi cái ghế trước mặt.

Hoàng Thiên Trọng nghe lời ngồi xuống, nói: "Mẹ đang đọc sách gì vậy?"

"Con không nên quan tâm tới những điều này." Lạc Sân cầm cuốn sách trong tay, nói: "Một quyển tiểu, thuyết tình yêu, không chủ ý tác giả là ai, chỉ thấy đầu đề thú vị nên mua, không ngờ nội dung không hay."

Hoàng Thiên Trọng tiện tay lật mấy trang, sau đó gập quyển sách lại, cười nói: "Con không thích đọc những quyển sách này."

"Những người già chúng ta đọc để giết thời gian nhàm chán. Những người trẻ tuổi như con sao cần đọc cái này cho tốn thời gian?"

Hoàng Thiên Trọng cười nói: "Bây giờ con có nhiều thời gian."

Vẻ tươi cười của Lạc Sân dần dần biến mất. Bà nghiêm mặt nhìn Hoàng Thiên Trọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Quân Sư đã quay về." Hoàng Thiên Trọng nói

Lạc Sân ngần ngừ một lát rồi hỏi: "Con tranh chấp với cô ta à?"

"Nơi đó là đại bản doanh của lão thất phu Long Thiên Trượng trấn giữ đã mấy chục năm, sao có thể dễ dàng công phá? Sau lưng cô ta có chỗ dựa, có người bên cạnh ủng hộ, còn có hai tấm thẻ bài."

"Hai tắm thẻ bài?" Lạc Sân cau mày, nói: "Xem ra ông ta đã hạ quyết tâm rồi."

"Đúng vậy, Ông ta sẽ không dễ dàng giao Long Tức ra. Lão già chó má này." Hoàng Thiên Trọng hung hăng nói. Dù thế nào đi nữa gã cũng thật sự không thích Long Thiên Trượng.

Chỉ có hận thù, trong lòng tràn ngập hận thù.

Lạc Sân cau mày, bà muốn nói gì đó nhưng nghẹn lời không nói được, bà chỉ nhìn Hoàng Thiên Trọng, nói: "Chúng ta rút lui đi- không cần phải tranh giành sứt đầu mẻ trán với bọn họ nữa. Nếu như Long Thiên Trượng đã hạ quyết tâm, chúng ta lại không nhận được sự ủng hộ của Phó Phong Tuyết, chúng ta không thể nắm chắc phần thắng trong trận này, cần gì phải cố chấp để rơi vào tình trạng bết bát?"

"Rút lui?" Hoàng Thiên Trọng cười, nụ cười thê lương, bi Thương, giống như gã mới chấm dứt một tình cảm Khắc cốt ghi tâm vậy. Hoàng Thiên Trọng nói: "Lại giống như lần trước, một lần nữa bị người ta đuổi ra Khỏi cửa sao?"

Hoàng Thiên Trọng vỗ vào mặt mình, nói với Lạc Sân: "Mẹ hãy nhìn con đi. Mẹ xem con có giống một con chó không? Một con chó lang thang chỉ biết vẫy đuôi bị người xua đuổi sao?"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv