"Cái gì? Hắn làm sao có thể trúng độc? Ai hạ độc hắn?" Mộ Ly vẻ mặt khiếp sợ, trong lòng dâng lên một tia dự cảm xấu.
"Lệ vương phi, Mặc Trúc làm sao có thể trúng độc? Lão phu đã nhìn ra, hắn căn bản không có trúng độc, trên người cũng không có vết thương nào khác, huống chi là dấu hiệu trúng độc, đây rõ ràng là dấu hiệu cho thấy hắn sắp chết, cho nên da mới đen như vậy.” Vương ngự y lạnh lùng nói.
“Sai rồi, nếu một người chết đi, da dẻ lúc đầu chỉ tái nhợt, không đen, huống chi Mộ Trúc nhịp tim bình thường, hắn còn sống, lúc này biến thành màu đen, hắn nhất định phải trúng độc." Vân Nhược Nguyệt tự tin nói xong, sau đó quay lại và hỏi Mộ Ly, "Mộ thị vệ, có điều gì đó bất thường trong chế độ ăn uống của Mộ Trúc những ngày gần đây không, và ai đã sắp xếp chế độ ăn uống chho hắn?"
"Ta đã kiểm tra cơ thể của hắn. Không có lỗ kim hay vết thương nào khác trên cơ thể của hắn ta. Có vẻ như chất độc đến từ thức ăn. Bây giờ chúng tôi phải điều tra nghiêm ngặt những người chịu trách nhiệm mua, nấu và giao thức ăn cho hắn ta."
Chu Hiên Thần nghe vậy, sắc mặt tối sầm lại, lập tức ra lệnh cho Mộ Ly: "Hãy hạ lệnh gọi tất cả những người phụ trách mua sắm, nấu nướng và giao thức ăn đến Mộ Trúc, bản vương sẽ tự mình thẩm vấn.”
Một lúc sau, tất cả mọi người quỳ xuống trong sân, Chu Hiên Thần ngồi trên một chiếc ghế chạm khắc lớn, tay cầm một tách trà, tự mình thẩm vấn họ. Rốt cuộc thì sau nửa ngày thẩm vấn, không có kết quả gì. Đầu bếp và những người giúp việc đều thề rằng họ không đầu độc Mộ Trúc. Chu Hiên Thần cử người lục soát phòng của họ, nhưng không tìm thấy chất độc. Vân Nhược Nguyệt đã kiểm tra thức ăn trong bếp và thức ăn mà Mộ Trúc đã ăn bằng kim, nhưng không tìm thấy độc tố. Bây giờ, nàng đang thực sự bối rối. Mộ Trúc rõ ràng có dấu hiệu bị ngộ độc, nhưng không tìm thấy chất độc trong thức ăn.
Lúc này, Vương ngự y đắc ý hất râu, cười lạnh nhìn chằm chằm Vân Nhược Nguyệt, "Vương phi, làm sao vậy? Lão phu nói hắn không phải trúng độc, mà là đường cùng sắp chết. Ta nói đúng đúng không? Ngươi đã không phát hiện ra, còn dám nói hắn trúng độc, thật là bậy bạ!"
Vân Nhược Nguyệt không để ý tới hắn, đột nhiên chạy tới trong viện bắt đầu xoay người.
Bởi vì ở trong sân này, nàng ngửi thấy mùi hương y hệt như trong phòng Mộ Trúc, nàng nhìn một lượt trong sân, phát hiện cách đó không xa có mấy chục chậu hoa xinh đẹp đủ màu sắc, hương thơm rất nồng.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng mùi hương của những bông hoa khác lại bay tới, che lấp mùi của loài hoa lạ đó, nhưng chỉ cần nàng ngửi kỹ, vẫn có thể phân biệt được mùi hương đặc biệt của nó. Mùi khác với hương hoa thông thường, có một chút mùi thuốc.
“Nương nương, ngươi phát hiện điều gì sao?” Mộ Ly cảm thấy kỳ quái, tiến lên hỏi Vân Nhược Nguyệt.
"Ta cũng không rõ." Vân Nhược Nguyệt nói.
Vương ngự y đắc ý hừ một tiếng, "Nàng có thể phát hiện cái gì? Nàng căn bản không có y thuật gì, chỉ là muốn lừa mọi người mà thôi. Mộ Trúc rõ ràng đã chết, nhưng nàng lại nói hắn trúng độc. Cơ thể và thức ăn của hắn ta không hề có dấu hiệu trúng độc nào cả. Vương phi, nếu không biết cách chữa lành vết thương, lẽ ra cô nên nói sớm hơn, nếu cô tuân theo phương pháp điều trị bảo thủ mà lão phu đã áp dụng trước đây , có lẽ tình trạng của Mộ Trúc sẽ không trở nên tồi tệ hơn. Đúng là kẻ giết người. Hừ!”
" Chẳng phải ngươi nói hắn không thể được cứu vào đêm đó, và yêu cầu Mộ Ly chuẩn bị cho đám tang cho hắn ta? Tại sao bây giờ ngươi lại nói rằng tại ta nên hắn không sống được, lại tiếp tục nói hắn sắp chết?”