Nói cách khác, Vân Nhược Nguyệt sẽ có cơ hội tiếp cận vương gia.
“Vương gia nói nếu vương phi không thể trị thương cho Mộ Trúc, hắn sẽ trừng phạt nàng?” Nam Cung Nhu lạnh lùng hỏi.
"Đúng vậy, vương gia vô cùng hận vương phi, dựa theo tính tình của vương gia, nếu như vương phi không cứu được Mộ Trúc, hắn nhất định sẽ giết nàng."
Nam Cung Nhu lườm Đan Nhi: "Đừng nói nhảm, nàng ta là chính phi, hắn làm sao có thể giết nàng ta?"
“Phu nhân của ta, chủ nhân yêu người. Nếu không phải nàng ta động tay, làm sao đến lượt nàng ta làm vương phi? Theo nô tỳ, chủ nhân sớm muộn gì cũng sẽ ly khai nàng ta, phong người làm vương phi.”
“Đan Nhi, đừng nói như vậy với tỷ tỷ ta, nàng ta dù sao cũng là nữ nhân.”
“Phu nhân, người thật tốt, người ta bắt nạt người như vậy, người còn nói thay nàng ta. Nếu để yên cho nàng, địa vị của người sẽ gặp nguy hiểm.” Đan Nhi lo lắng nói.
"Không, ta tin tưởng phu quân, hắn sẽ không để cho người khác khi dễ ta, hơn nữa tỷ tỷ của ta không phải loại người như vậy."
Thấy phu nhân như vậy hào phóng, Đan Nhi lườm yêu nàng một cái, quay lưng bước ra ngoài.
*****
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào mặt Vân Nhược Nguyệt, nàng mơ hồ mở mắt ra, ngồi dậy.
Nàng cảm thấy chóng mặt, khó chịu ôm đầu, đồng thời, những chuyện tối qua như nước chảy ập vào đầu nàng.
Nàng ấy nhớ rằng mình đã đánh Chu Hiên Thần bằng giày của mình và mắng hắn ấy trước mặt những người thị nữ.
Bình thường cho nàng gan hùm nàng cũng không dám, nhưng tối qua nàng đã say nên ra tay rất táo bạo.
May mắn thay, người đàn ông này đã không giết nàng ấy, nếu không cuộc sống của nàng ấy sẽ không còn nữa.
Nàng nhanh chóng đi đến bàn trang điểm ngồi xuống, soi mình trong gương, trên cằm có mấy vết màu lục lam, nguyên bản tinh xảo như bạch ngọc, là do một tay Chu Hiên Thần tạo lên.
Người đàn ông này thực sự tàn nhẫn, hắn ta không hề biết thương hoa tiếc ngọc.
Không, hắn cảm thấy thương hại Nam Cung Nhu, nhưng hắn lại tàn bạo với nàng.
Nàng lấy một ít thuốc chống khối bầm và giảm đau để lưu thông tuần hoàn máu và loại bỏ ứ đọng trong hệ thống y tế rồi bôi lên cằm trước khi chuẩn bị chải chuốt.
Mấy ngày nay Vân Nhược Nguyệt đang được nghỉ ngơi, cố hết sức hồi phục vết thương.
Nàng dùng toàn những loại thuốc tốt nhất nên vết thương trên lưng lành rất nahnh, chẳng mấy chốc vết lằn trên lưng chỉ còn lại vài vết nhạt màu.
Sau đó nàng tiếp tục sử dụng thuốc để xóa vết sẹo trên lưng, vết thương sẽ được chữa lành hoàn toàn.
Đồng thời, vết thương của Mộ Trúc đang hồi phục ngày càng tốt, Vân Nhược Nguyệt đã thay băng gạc và cho hắn uống thuốc mỗi ngày.
Năm ngày sau, vết thương của hắn bắt đầu đóng vảy, da thịt phát triển, tinh thần ngày càng tốt hơn, ăn uống ngày càng nhiều, Mộ Ly vui mừng đến bật khóc.
Vương phi lợi hại như vậy, nàng đã cứu Mộ Trúc, nàng thật sự là cứu tinh của Mộ gia.
Nhưng đêm hôm đó, khi Vân Nhược Nguyệt đang đọc sách, Trương mama đột nhiên dẫn theo một số nô lệ hung ác đến, chỉ vào nàng ấy và hét lên: "Vương phi, Mộ Trúc sắp chết rồi, ngươi còn có tâm trạng ngồi đây đọc sách? Vương gia nói , tình trạng của Mộ Trúc càng ngày càng nặng, hắn đang hôn mê, là ngươi cứu không được, ngài bảo não lô đưa ngươi đến đó để hỏi tội!"
Vân Nhược Nguyệt giật mình, cuốn sách trong tay rơi xuống đất.
Nàng lạnh giọng hỏi: “Mộ Trúc gần như khỏi rồi, sao có thể trở nặng được?”
“Ngươi phải giải thích với vương gia, Mộ Trúc cả đêm hôm qua nôn mửa tiêu chảy, còn sốt cao khó thở, vết thương mưng mủ, lại hôn mê. Ngươi tốt cuộc đã cho hắn uống thuốc gì, vết thương của hắn sao lại trở nên nặng hơn?" Trương mama trách mắng.