"Ta quyến rũ ngươi? Phu quân, đêm đó ngươi không thích sao? Đã hận ta như vậy, vì sao lại tỏ ra phấn khích? Chẳng lẽ ngươi thích ta?" Lời nói của Vân Nhược Nguyệt luôn có thể đánh vào chỗ đau của người khác
Chu Hiên Thần nhớ lại đêm họ viên mãn, hắn đã bị nàng đánh thuốc mê, nhưng lúc đó hắn vẫn tỉnh táo và biết mình đang làm gì.
Hương vị đó làm anh phát điên và khiến anh có hứng thú.
Vì chuyện này, hắn đã ép mình không được nghĩ tới, ép bản thân càng hận nàng hơn để có thể thoát khỏi chuyện đêm đó.
"Bản vương là nam nhân. Đương nhiên, bản vương sẽ không từ chối hàng rẻ tiền dâng đến trước cửa." Chu Hiên Thần lạnh giọng nói xong, đột nhiên giơ roi lên, đánh vào lưng Vân Nhược Nguyệt!
Đêm nay, Vân Nhược Nguyệt khiêu khích hắn đủ lâu, nếu hắn không dạy cho nàng một bài học, nàng sẽ không câm miệng.
Sau lưng truyền đến một trận đau thấu xương, Vân Nhược Nguyệt cảm giác quần áo cùng da thịt đều bị xé rách, cổ họng đau đến phun ra một ngụm máu.
Phượng Nhi vội vàng tiến lên ôm lấy nàng, "Vương gia, đừng đánh chủ nhân của ta, xin hãy tha mạng cho vương phi." "
“Đứng lên! Nếu không, bản vương sẽ đánh cả ngươi!"
*****
Bên ngoài Trúc Lâm viện.
Mộ Ly sai người đi mời Vương Thái Nhất tới.
Lần này hắn lấy hết đồ đạc, năm trăm lạng bạc dành dụm nhiều năm, sai người bí mật đưa cho Vương ngự y, để Vương ngự y bằng lòng giữa chừng xuống giường nửa đêm để nhìn Mộ Trúc thêm một lần nữa.
Vương ngự y đã điều trị cho Mộ Trúc, vương gia cũng đã trả phí khám bệnh.
Nhưng Mộ Ly sợ Vương ngự y sốt ruột, mong hắn chu đáo hơn nên đành phải dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm được mà hối lộ hắn.
Khi Vương ngự y được thị vệ khiêng đi, ông vẫn đang ngủ say trên kiệu.
Vừa tỉnh lại liền sốt ruột kêu lên: "Mộ thị vệ, lão phu đã nói đệ đệ ngươi không sống được bao lâu, ngươi vì sao không từ bỏ, nhất định muốn mời lão phu?"
Thân là ngự y, thường xuyên ra vào trong cung, được các phi tần hối lộ đã quen nên dù có là năm trăm lượng bạc hắn cũng không quan tâm.
Sở dĩ hắn đến là vì sợ Lệ vương.
Nếu Lệ vương biết Mộ Ly phái người tới mời mà hắn không tới, Lệ vương nhất định sẽ khó dễ hắn.
Hắn không dám đắc tội Lệ vương, đành phải đi tới, chuyến đi này quấy rầy giấc ngủ của hắn, cho nên sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.
"Vương ngự y, van xin ngươi xem cho đệ đệ ta một lần, ngươi là ngự y trong cung, y thuật cao siêu, là cao thủ chữa trị vết thương, ta tin tưởng ngươi có thể làm được." Nói xong, Mộ Ly liền quỳ xuống.
"Không không không không, ta đã sớm nhìn thấy vết thương của hắn, đầu tên không thể rút ra, chân của hắn đã thối rữa, không thể tỉnh lại, ta khẳng định hắn vô phương cứu chữa, hắn không thể sống sót qua đêm nay." Vương ngự y sốt ruột nói.
Đúng lúc này, trong phòng truyền đến giọng nói của nô tỳ: “Mộ thị vệ, Mộ Trúc tỉnh rồi, hắn nói đói bụng muốn ăn cháo kê.” “
“Cái gì?” Mộ Ly vội vàng đi vào phòng.
Thấy vậy, Vương ngự y cũng cảm thấy khó hiểu, vội vàng đi theo vào.
Người hắn ta đã kết luận rằng sắp chết đêm nay đột nhiên tỉnh dậy và muốn ăn cháo?
Mộ Ly vội vàng chạy vào, nhìn thấy Mộ Trúc đã ngồi dậy, tinh thần so với trước tốt hơn rất nhiều.
"Mộ Trúc, đệ tỉnh rồi sao? Tốt quá, đệ rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi." Mộ Ly hốc mắt ướt át.
“Ca ca, ta đói bụng, muốn uống cháo kê.” Mộ Trúc yếu ớt nói.
“Được, ta đang cho người đi chuẩn bị, lập tức sẽ cho người mang tới.”
Lúc này, một tiểu cô nương cần mẫn đã bưng cháo kê cùng một ít đồ ăn tới.