Bên ngoài Tinh Thần Điện, Mộ Ly đã ra lệnh cho người đến kéo Vân Nhược Nguyệt ra ngoài.
Ngay khi nàng bị kéo đếm sân, một số lính canh đã trói tay và chân của nàng vào băng ghế, sau đó họ mang theo roi sói dùng để hành quân và đánh nhau, bắt đầu hành hình Vân Nhược Nguyệt.
Chỉ “chát” một tiếng, roi bổ xuống, khiến Vân Nhược Nguyệt toàn thân co quát, da thịt bị xé nát, nàng đau đớn kêu lên.
“Ngươi không thể đánh ta, ta là phu nhân, ngươi còn không dừng tay?” Vân Nhược Nguyệt đau đớn cau mày, cảm thấy sau lưng nóng rát như bị lửa đốt.
Mộ Ly lạnh lùng liếc nàng một cái:” Người dọa Nam Cung phu nhân, đây là mệnh lệnh của Vương gia, ta không thể làm trái lệnh, xin người tiếp tục chấp nhận hình phạt.”
Khi Mộ Ly ra lệnh, lính canh không quan tâm người ngồi trên ghế có phải vương phi hay không, họ vung chiếc roi dài và bắt đầu đánh từng cái một.
“Mộ Ly, ta sẽ nhớ ngươi. Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ tìm ngươi báo thù. A…!” Vân Nhược Nguyệt chưa kịp nói xong, phía sau đã truyền đến một cỗ đau đến thấu xương.
Hết roi này đến roi khác quất mạnh xuống chân, lưng, mông nàng, mỗi roi đều đầy uy lực, xuyên qua máu thịt nàng, khiến máu bay khắp quần áo, thịt nát bét dính cả vào quần áo, máu bắn cả vào người của lính canh.
Nó đau…
Vân Nhược Nguyệt chưa bao giờ bọ đánh như thế này trước đó, nàng đau đến mức răng va vào nhau lập cập, cuối cùng nàng cắn môi đến nỗi phun ra máu, loại đau đớn này khiến nàng chỉ muốn cắn lưỡi tự sát.
Không biết qua bao lâu, hai mươi roi cuối cùng cũng kết thúc, mấy tên thị vệ thu lại roi, cung kính lui ra ngoài.
“ Vương phi, đắc tội rồi.” Mộ Ly nhìn thấy nàng lúc này cũng không đành lòng, quá đẫm máu
Phụ thân của vương phi là kẻ thù giết cha của vương gia, hán cảm thấy hai mươi roi này vẫn còn nhẹ. Nhưng hiện tại nhìn Vương phi như đang hấp hối, nhìn nàng đáng thương hắn cũng không nỡ, liền bối rối quay đầu đi.
“Xong rồi?” Lúc này một thanh âm lạnh như băng từ phía xa truyền đến.
Mộ Ly vội vàng cùng thị vệ tiến lên bẩm báo:” Bẩm vương gia, hai mươi roi đã đánh xong rồi.”
“Nàng ta chết chưa?” Chu Hiên Thần hai tay chắp sau lưng, lạnh lùng đến gần Vân Nhược Nguyệt.
Vân Nhược Nguyệt híp mắt, ánh mắt nàng mơ hồ, nhìn thấy một bóng người to lớn đi tới, nàng cắn răng ngẩng đầu, dùng chút hơi tàn nói:” Nhờ ơn ngài, ta vẫn chưa chết.”
Chu Hiên Thần, ta nhất định sẽ nhớ mối thù hôm nay.
Ta sẽ không chỉ trả đũa mà sẽ trả gấp trăm lần gấp vạn lần!
Lúc này nàng mới biết cuộc sống ở cổ đại này không hề hạnh phúc như trong tiểu thuyết và phim truyền hình, mà tràn ngập tranh đấu và đánh đập khắp nơi.
Khi nàng xuyên qua làm vương phi, nàng tưởng sẽ được cung phụng đồ ăn thức uống, được một người chống tốt cưng chiều.
Vậy mà ngược lại, nàng quá thảm a, lại còn bị phạt đánh roi.
“Lúc này rồi mà ngươi vẫn còn bướng bỉnh, Vân Nhược Nguyệt, ngươi so với ta tưởng tượng còn lợi hại hơn nhiều.” Chu Hiên Thần tiến lên một bước, nắm lấy cằm của Vân Nhược Nguyệt, siết thật chặt, suýt nữa bóp nát cằm của nàng.
Khuôn mặt này quả thực thay đổi quá lớn, xinh đẹp và lộng lẫy hơn rất nhiều, nhưng đáng tiếc, hắn chỉ muốn hủy diệt nàng.
Vân Nhược Nguyệt đau đớn rên rỉ, nhưng vẫn bướng bỉnh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Chu Hiên Thần với đôi mắt băng giá, nói với vẻ không một chút sợ hãi:” Cảm ơn phu quân đã khen ngợi.”
“Đừng tưởng trở nên xinh đẹp thì muốn làm gì thì làm. Nói đi, rốt cuộc tại sao ngươi lại giải độc được?” Thanh âm của Chu Hiên Thần trầm thấp tàn nhẫn.