Theo quan sát của nàng, Chu Hiên Thần vẫn chưa động phòng với Nam Cung Nhu. Nếu hắn đã cố ý làm nàng bẽ mặt, nàng sẽ làm cho hắn nhớ chuyện này cả đời.
Lúc này, giọng Nam Cung Nhu trở nên quyến rũ hơn, Vân Nhược Nguyệt liền có thể nhìn thấy cảnh tượng nóng bỏng từ ngoài giường dù có che màn.
Nàng lập tức lấy cờ đi đến bên giường, sau đó đột ngột xé toang cái màn, thò cái đầu to đùng vào bên trong.
“Vương gia của tôi! Cố lên! Tôi sẽ cổ vũ cho ngài.”
Sau khi nói xong, nàng nhìn chằm chằm vào hai người, đồng thời giơ cờ và hét lên với Chu Hiên Thần một cách kích động:” Nào, vương gia của ta, một, hai, ba, bốn, hai, hai, ba, bốn, đổi tư thế, làm lại lần nữa!”
Chu Hiên Thần đang chìm đắm sâu sắc trong dục vọng, đột nhiên khuôn mặt phóng to của Vân Nhược Nguyệt đến gần, cơ thể hắn run lên vì sợ hãi, trái tim hắn muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“A!!!!” Nam Cung Nhu cũng bị Vân Nhược Nguyệt dọa cho cả kinh.
Lúc này, quần áo trên người Nam Cung Nhu gần như đã bị chính nàng ta lột sạch, mà Vân Nhược Nguyệt vẫn đang nhìn cô từ trên xuống dưới, cô xấu hổ đến mức nhanh chóng chui ra sau Chu Hiên Thần.
“Chết tiệt!” Chu Hiên Thần hung dữ chửi rủa, nhanh chóng lấy quần áo che cho mình và Nam Cung Nhu, đồng thời dùng ánh mắt như đao khoét vào Vân Nhược Nguyệt:” Vân Nhược Nguyệt, ngươi muốn chết sao?”
“Vương gia, ta đang cổ vũ ngài mà, một, hai, ba, bốn, hai, hai, ba, bốn, đổi tư thế, làm lại lần nữa!” Vân Nhược Nguyệt vẫn vung vẩy lá cờ trong tay, nhìn về phía hai người nở một nụ cười.
Giờ phút này hai ngươi họ xấu hổ biết bao.
Nam Cung Nhu sợ đến mức mặt mày tái nhợt, Vân Nhược Nguyệt đã nhìn thấy toàn bộ thân thể của nàng, nàng ta xấu hổ hận không thể tìm thấy một khe đất để chui vào.
Nàng ta không bao giờ nghĩ Vân Nhược Nguyệt sẽ thò đầu vào. Mà nàng cùng Chu Hiên Thần còn chưa bắt đầu giao hợp, vừa mới bắt đầu liền bị Vân Nhược Nguyệt cắt ngang.
Vân Nhược Nguyệt, cái con chó đó, hôm nay đầu tiên là phá bỏ hôn lễ của nàng, bây giờ lại phá hỏng đêm động phòng của nàng, nàng ước gì mình có thể ngay lập thức giết chết ả ta.
Chu Hiên Thần nhìn thấy những lá cờ mà Vân Nhược Nguyệt đang cầm, hai lá cờ vẫn còn dính đầy máu, đó là máu cùa những binh lính đã cùng chiến đấu với hắn ta.
Lá cờ này được treo trên tường của cung điện để tưởng nhớ đến những binh lính đã hy sinh cho Chu quốc, vậy mà bây giờ lại bị Vân Nhược Nguyệt lấy xuống vẫy trong phòng tân hôn của hắn.
Nhìn thấy vết máu, hắn nhớ tới những binh sĩ chết thảm trên chiến trường, sắc mặt nhất thời trở nên tàn nhẫn khát máu:” Mộ Ly, mau vào bắt lấy Vân Nhược Nguyệt! Bổn vương nhất định phải nghiêm trị nàng ta.”
Vân Nhược Nguyệt sắc mặt đột nhiên trở nên căng thẳng, hướng đến mặt của Chu Hiên Thần phất cờ:” Vương gia, ngài kêu ta hầu hạ ngài, ta nghe lời tới cổ vũ cho ngài, ngài không thể trừng phạt ta.”
“Ngươi sắp chết tới nơi rồi còn dám ngụy biện, ai cho phép ngươi xông vào đây? Người đâu, kéo nàng ra, cho nàng hai mươi roi!” Chu Hiên Thần nghiến răng nghiến lợi nói.
Vừa rồi hắn mới có một chút tâm trạng, vậy mà còn chưa bắt đầu đã bị Vân Nhược Nguyệt phá hoại, quan trọng là nàng ta xông vào đúng lúc hắn không phòng bị, làm cho hắn kinh ngạc, chút hứng thú dục vọng kia cũng biến mất.
Đầu hắn toàn là hình ảnh gương mặt sát gần của Vân Nhược Nguyệt.
Mộ Ly ở bên ngoài nghe thấy tiếng, biết vương phi lại gây chuyện liền cùng thuộc hạ xông vào, mấy thị vệ xông lên, lập tức bắt đuộc Vân Nhược Nguyệt.