“Làm sao có thể? Vân Khanh là đồng lõa giết cha mẹ ta, bản vương sao có thể yêu nữ nhi của hắn chứ? Bản vương chỉ hận không thể ngay lập tức giết chết nàng ta.” Hắn nói với giọng ảm đạm lạnh lùng cũng với khuôn mặt đầy sát khí.
“Đừng làm như vậy, đó là lỗi của Vân Khanh, không liên quan gì đến tỷ tỷ, nàng vô tội.” Nam Cung Nhu nhẹ giọng nói.
“Nhu nhi, nàng thật sự quá tốt. Cô ta là con gái của Vân Khanh, dòng máu của nhà họ Vân đang chảy trên người cô ta, trong xương cô ta, cô ta giống như Vân Khanh, chẳng phải thứ tốt đẹp.” Hắn sẽ tra tấn Vân Nhược Nguyệt, sau đó sẽ hưu nàng ta.
Nói đến đây, hắn chợt nhớ đến chuyện tối qua.
Nhu nhi rất tin tưởng hắn, hắn cảm thấy muốn giải thích với nàng, hy vọng nàng có thể hiểu.
Vì vậy, hắn nhìn về phía Nam Cung Nhu:” Nhu nhi, có một chuyện ta đã không nói cho nàng. Tối qua Vân Nhược Nguyệt đã bỏ thuốc ta, lúc đó ta không tìm thấy thuốc giải, cho nên…”
“Cái gì?” Nam Cung Nhu trong lòng phát điên, trong mắt tràn ngập hoảng sợ:” Nàng vậy mà đánh thuốc mê chàng? Chàng đã động vào nàng ta rồi?”
“Là nàng ta quá nham hiểm không biết xấu hổ bày kế bản vương”. Chu Hiên Thần áy náy nhìn Nam Cung Nhu, trên mặt lộ rõ vẻ lạnh lùng.
Sau khi Nam Cung Nhu biết sự thật này, nàng ta run lên khó chịu, nước mắt chảy dài:” Không sao, nàng ấy dù gì cũng là vương phi của chàng, chàng nên cùng nàng ấy viên mãn.”
Nói vậy nhưng hai ta đã siết chặt vào nhau.
Cô biết Chu Hiên Thần không thích cuộc hôn nhân với Vân Nhược Nguyệt, nhưng cô không ngờ rằng họ đã viên phòng ngày hôm qua.
Chính con khốn Vân Nhược Nguyệt đã bày trò.
Khi nghĩ đến cảnh người đàn ông cô yêu nhất cùng với Vân Nhược Nguyệt thân mật trên giường, cô ta phát điên lên vì ghen tị.
“Nhu nhi, thật xin lỗi, nàng yên tâm, chỉ lần này thôi, sau này ta nhất định sẽ không chạm vào cô ta nữa.” Chu Hiên thần vòng tay qua vai Nam Cung Nhu và nhìn cô trìu mến.
Nước mắt Nam Cung Nhu càng chảy nhiều hơn, cô ta rõ ràng rất đau khổ, nhưng lại cố hết sức giả vờ rộng lượng.
“Nàng là vương phi của chàng, là lẽ đương nhiên, nhưng có lẽ thiếp quá yêu chàng, không muốn chàng chạm vào người khác. Trái tim ta lúc này còn đau hơn cả bàn tay ta.”
Nam Cung Nhu nói, sau đó lại nhìn bàn tay sưng đỏ của nàng ta.
Nhìn thấy bán tay cô, Chu Hiên Thần lại càng thêm tức giận, nghĩ đến việc Vân Nhược Nguyệt làm ầm ĩ trong lễ cưới của họ, hắn đột nhiên nắm chặt tay lại nói với Mộ Ly, người đang canh gác ngoài cửa:” Mộ Ly, hãy cử người bắt Vân Nhược Nguyệt đến đây, vương gia và tỳ thiếp của hắn cần cô ta phục vụ.”
Hắn phải làm bẽ mặt Vân Nhược Nguyệt để giải tỏa lòng căm thù của mình.
“Phu quân, không được, ta là phận thê thiếp, sao có thể để vương phi hầu hạ?” Nam Cung Nhu vội vàng lắm lấy tay Chu Hiên Thần.
Chu Hiên Thần trên mặt tràn đầy vẻ u ám:” Trong lòng bổn vương, nàng ta còn không bằng thị nữ, nàng ta chỉ xứng đáng làm chuyện này.”
Mộ Ly ở bên ngoài lắng nghe, nhận lệnh của Vương gia.
Anh ta cũng ghét Vân Nhược Nguyệt, vì vậy anh ra lệnh cho Trương mama gọi Vân Nhược Nguyệt đến.
*****
“Cái gì? Ngươi muốn ta hầu hạ vương gia cùng phi tần ngủ sao? Bọn họ có cần mặt mũi không vậy?”. Vân Nhược Nguyệt nghe Trương mama nói như vậy thì trợn hai mắt không thể tin được, còn có thể ức hiếp người khác như vậy sao?
Trương mama ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên:” Vâng thưa vương phi, vương gia đã nói vậy rồi, người mau đi đi, chậm trễ lão nô sợ chủ nhân nổi giận.”
“ Ta là vương phi, chủ nhân của cung này, cũng chẳng phải thị nữ của bọn họ, ta không đi.” Vân Nhược Nguyệt tức giận quay đầu lại.
Yêu cầu cô hầu hạ vương gia và thê thiếp ngủ là quá sỉ nhục. Chu Hiên Thần lại có thể biến thái như vậy?
“Xin vương phi thứ lỗi, hôm nay vương gia đã nói, nữ chủ nhân của cung điện này là Nam Cung phu nhân, sau này sẽ quản lý mọi chuyện trên dưới trong phủ, không phải người.”. Trương mama cười lạnh nói.