Nghe những lời sỉ nhục của mọi người, Vân Nhược Nguyệt không nói gì, nàng cũng không tức giận đến mức đánh người, hay giấu mình trong sự tự ti như thường lệ. Nàng chỉ bình tĩnh nhìn mọi người.
Nàng không muốn chạy ra gây họa, nhưng thân là nữ chủ nhân của hoàng cung, nếu muốn tồn tại ở thế giới khác này, nàng phải đấu trhắn cho quyền lợi của mình, và quan trọng hơn, nàng phải giữ được thân phận của mình, nàng chính là Lệ vương phi.
Nếu như hôm nay nàng không đứng dậy, người ta có thể cho rằng Lệ phủ không có nàng, Nam Cung Nhu chính là nữ nhân của Lệ phủ.
Nếu để Nam Cung Nhu lên mặt, nàng sẽ không sống nổi, còn bị người khi dễ, nàng không phải thánh mẫu, nhất định phải củng cố địa vị.
Những người này nói nghe cũng hay đấy, chẳng lẽ nàng, một người suốt đời bị bắt nạt, lại tiếp tục trốn trong sân nhỏ đổ nát đó làm chó sao?
Nàng không muốn làm chó, nàng thà chết đứng còn hơn quỳ gối mà sống.
Giờ phút này, trái tim nàng thực sự rất hoảng sợ, nhưng nàng không thể yếu đuối, nhất định phải mạnh mẽ.
Giữa muôn vàn tiếng cười nói, Vân Nhược Nguyệt đột nhiên nhướng mày, lạnh giọng hỏi: “Làm chính phi của Lệ vương phủ, nếu như vương gia cưới phi tần, nếu không để cho phi tần tặng lễ vật cho ta, chẳng phải là vi phạm quy tắc sao? Người không sợ mọi người nói vương thất không ra gì?"
Ngay khi lời vừa dứt, những vị khách có mặt càng tức giận hơn.
Nhiều vị khách có mặt đều là người nhà Nam Cung Nhu, họ lập tức chỉ vào Vân Nhược Nguyệt và mắng mỏ
"Vân Nhược Nguyệt, đừng ra dáng vương phi với chúng ta, ở trong lòng Lệ Vương, ngươi còn không bằng thê thiếp, nếu như ngươi và cha ngươi không tính kế, vương gia còn lâu mới lấy ngươi. Ngươi xấu đến mức làm vợ lẽ trên phố cũng không được, lại còn ở đây đòi lên mặt Lệ vương phi."
"Đúng vậy, người quỷ đều biết ngươi không xứng với Lệ Vương, khuôn mặt lại xấu đến nỗi không ai thèm nhìn, ngươi cũng không xứng để tỷ tỷ ta hầu hạ trà cho ngươi."
Những người vừa nói là là hai đệ đệ của Nam Cung Nhu, Nam Cung Duệ và Nam Cung Hào.
Bọn họ từ lâu đã không thích Vân Nhược Nguyệt, nhìn thấy tỷ tỷ của mình bị oan ức, đương nhiên muốn đứng ra bảo vệ nàng.
Vân Nhược Nguyệt lạnh lùng nhìn hai người họ, trước đây hai người họ đã bắt nạt nàng rất nhiều, hận cũ thù mới kết hợp lại với nhau, nàng lập tức chán ghét họ đến tận xương tủy.
Nàng lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, mặc dù thân thể yếu ớt vì phong hàn, nhưng lời nói lại tràn đầy khí thế: "Ta là Lệ vương phi được hoàng thượng đích thân chọn, ta theo lễ nghi của tổ tiên, cũng là theo ý muốn của hoàng đế hiện tại, nếu cho phép hoàng tử và Nam Cung Nhu vi phạm mệnh lệnh của hoàng đế và không tuân theo các quy tắc, đó không phải là chống lại hoàng đế sao? Vừa rồi các người sỉ nhục ta, phải chăng là đang muốn bất kính với hoàng thất? Vẫn muốn cãi nhau thì đứng lên, chúng ta cùng đi yết kiến hoàng thượng, để hoàng thượng phân xử xem ai đúng ai sai!"
Mọi người da đầu tê dại, trong lòng run lên, Nam Cung Duệ cùng Nam Cung Hào thậm chí còn sợ hãi lui về phía sau hai bước, ngay cả đánh rắm cũng không dám, lập tức biến mất ở trong đám người.
Bây giờ, mọi người không còn dám sỉ nhục Vân Nhược Nguyệt nữa, vì sợ bị nàng ấy kéo đến gặp hoàng thượng.
Dù sao phụ thân nàng vẫn là tể tướng, nàng vẫn là con dâu do hoàng thượng đích thân tuyển chọn.
Chỉ cần nàng không ly hôn một ngày, nàng vẫn là Lệ vương phi, lúc này người không có não cũng không dám khiêu chiến nàng nữa.
Nhìn thấy hai đứa em Nam Cung Duệ và Nam Cung Hào bị Vân Nhược Nguyệt làm cho sợ hãi, Chu Hiên Thần không khỏi liếc nhìn Vân Nhược Nguyệt.
Người phụ nữ này bỗng dưng trở nên thông minh hơn, với khả năng đối đáp hiện tại của nàng ta, những người ở đây không ai là đối thủ của nàng.
Nhưng hắn không muốn dây dưa với nàng quá nhiều, liền quay sang nói với Tây Nương:” Giờ đẹp đến rồi, chúng ta bắt đầu lễ bái thôi.”