Vì là ngày đầu tiên khai trương nên bốn người nói chuyện rất hào hứng. Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên họ bắt đầu kinh doanh, Yến tiểu Bắc tuy là người bỏ tiền ra đầu tư nhưng bọn họ cũng bỏ ra rất nhiều công sức và đặt hết hy vọng vào hiệu thuốc này.
Thôi Tấn Huy thậm chí còn mong muốn nhiều hơn nữa, khi công việc kinh doanh thuận lợi cậu còn muốn mở thêm cửa hiệu đến Thiệu Châu. Thậm chí cậu còn đến quận Tân Hải đây là quận ngoại tỉnh của Thiên Tân, rồi muốn mở rộng đến cả tận thủ đô. Sau khi đủ lực và trở thành một công ty lớn thì bước cuối cùng là niêm yết cổ phiếu.
Đây là sự lạc quan vốn có của cậu ấy, và sự lạc quan này khiến cho Lâm Nhã Hồng cùng với Hoàng Nhu vô cùng thích thú. Thời gian đóng cửa hiệu là hai mươi hai giờ, lúc này trong hiệu thuốc chỉ còn lại một mình Thôi Tấn Huy.
Thôi Tấn Huy và Lâm Nhã Hồng đã kiểm kê lại một chút, cả một ngày trời bán còn chưa được năm nghìn Tệ. Hôm nay khai trương còn phải tặng quà nên lợi nhuận gần như không có.
"Tiểu Bắc đầu tư sáu mươi vạn tệ, cứ đà kinh doanh như thế này thì sau một năm sau sao có thể thu hồi được vốn?"
Thôi Tấn Huy nhìn vào số liệu trên máy tính mà không khỏi thất vọng. Hoàng Nhu nói:
"Mới khai trương không thể nóng vội được, chờ khi có danh tiếng rồi thì sinh ý tự nhiên sẽ tốt lên thôi!"
Trong bốn người Hoàng Nhu là người nhiều tuổi nhất, cô ấy còn đeo cặp kính cận khiến cho ai nhìn thấy đều có cùng chung cảm nhận rằng đây là một người rất chín chắn.
"Chị Hoàng Nhu nói đúng, việc kinh doanh phải có tích lũy từ từ, chỉ cần chúng ta tích lũy đủ lớn thì sau này chúng ta sẽ tốt hơn thôi!"
Lâm Nhã Hồng cũng nói, bởi vì trước đây Lâm Nhã Hồng cũng làm ở hiệu thuốc, tuy chưa làm việc được bao nhiêu thời gian nhưng cũng có sự hiểu biết nhất định về lĩnh vực này.
"Được rồi, hôm nay mọi người cũng đều vất vả rồi, hai chị về trước đi những việc còn lại để em thu xếp nốt."
Thôi Tấn Huy sau khi nghe xong những lời an ủi của bọn họ thì tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều. Mặc dù nơi ở của Lâm Nhã Hồng và Hoàng Nhu cách cửa hàng không xa nhưng Yến tiểu Bắc vẫn đưa hai người bọn họ về tận nơi sau đó mới quay trở lại nhà trọ của mình. Từ đây đến nhà trọ cũng không quá xa chỉ mất chừng bốn mươi phút đi bộ nhưng thay vì bắt taxi Yến tiểu Bắc liền lựa chọn đi bộ để có thời gian suy nghĩ về vấn đề xin cấp chứng chỉ y khoa. Đang mải suy nghĩ thì Thôi Yên Nhiên gọi điện thoại đến:
"Anh Tiểu Bắc, cửa hàng của anh hôm nay khai trương phải không?"
Giọng của Thôi Yên Nhiên lanh lảnh phát ra từ đầu dây phía bên kia.
"Khai trương rồi, hôm nay khai trương!"
"Có ổn không?"
"Rất tốt, đúng rồi sao em lại gọi điện cho anh muộn thế?"
"Anh yên tâm em đi cùng với chị Nhược Lan!"
Yến tiểu Bắc nghe xong lại càng thêm lo lắng con gái ở bên ngoài bốt điện thoại giờ này sẽ rất nguy hiểm. Anh sốt sắng nói:
"Cô ấy cũng là con gái!"
"Anh đừng có mà xem nhẹ chị ấy quá, chị ấy rất lợi hại đến mức mấy nam sinh cùng lớp cũng phải cúi đầu đấy!"
Yến tiểu Bắc nghe đến đây thì bật cười, anh nhớ đến xung quanh Tần Nhược Lan luôn có vệ sĩ, người khác làm sao dám bắt nạt cô ấy chứ.
"Tình hình học tập của em như thế nào rồi? Còn tiền tiêu vặt không anh gửi thêm cho?"
"Em tốt lắm, hôm trước đi thi em còn đứng đứng thứ hai của khối. Còn nữa em vẫn còn tiền tiêu vặt bây giờ vẫn còn 300 tệ nữa anh không cần phải gửi cho em thêm đâu!"
Thôi Yên Nhiên rất vui vẻ kể với Yến tiểu Bắc về thành tích học tập của mình, dù sao thì việc giỏi nhất của cô nhóc là học còn gì.
"Có ba trăm tệ mà nhiều à? Em có phải quá tiết kiệm rồi không? Như vậy sẽ không tốt đâu, em cần dùng đến thì cứ tiêu đi, không cần phải quá tiết kiệm, anh Tiểu Bắc giờ mở cửa hàng nên có tiền rồi!"
Yến tiểu Bắc quen biết Thôi Yên Nhiên từ nhỏ đương nhiên lo Thôi Yên Nhiên sẽ tiết kiệm quá mức.
"Đúng rồi, còn nữa, anh muốn nói cho em chuyển cho em một ít tiền nữa, chú và dì không có thẻ ngân hàng anh lại chưa về được nên anh chuyển cho em khi nào về thì đưa cho chú và dì hộ anh."
"Anh còn muốn gửi cả tiền cho họ nữa sao?"
"Điều này là nên làm, bây giờ anh có thể kiếm được tiền đương nhiên phải hiếu kính họ rồi!"
"Nhưng em lại không có thẻ!"
Đầu dây bên kia Thôi Yên Nhiên thở dài thườn thượt nói.
"Yến tiểu Bắc, cậu cứ chuyển tiền vào thẻ của tôi, khi nào tiểu Nhiên về nhà tôi sẽ đưa cho em ấy!"
Đột nhiên có một giọng nói lạnh như băng từ trong điện thoại truyền ra. Yến tiểu Bắc ngây người nhưng rất nhanh chóng nhận ra đó là giọng của Tần Lược Lan, anh chưa kịp đáp lại thì giọng của Tần Nhược Lan lại vang lên:
"Sao nào? Cậu không tin tôi à?"
"Không phải.."
Yến tiểu Bắc chưa kịp nói hết câu thì phía bên kia đã dập điện thoại. Anh cười khổ trong lòng rồi khẽ nói:
"Cô gái này cũng quá nóng nảy rồi!"
Anh đang định cất điện thoại đi thì điện thoại đột nhiên đổ chuông, anh liếc mắt nhìn thấy một dãy số lạ mắt, sau khi kết nối thì đầu dây bên kia là giọng nói lạnh lùng và thẳng căng của Tần Nhược Lan:
"Đây là số điện thoại của tôi, sau này cậu muốn tìm tiểu Nhiên thì có thể gọi cho tôi. Còn nữa WeChat của tôi cũng là số điện thoại này, cậu chỉ cần thêm WeChat của tôi là có thể chuyển được tiền!"
"Được, cảm ơn, Tần Nhược Lan"!
"Không cần!"
Giọng điệu của cô gái lạnh lùng ngắn gọn sau đó dập luôn máy. Yến tiểu Bắc sửng sốt một hồi, anh có cảm giác cô nãy gái này dường như có rất nhiều tâm sự. Lần đầu tiên khi anh nhìn thấy cô gái này anh đã cảm thấy cô ấy đang gặp phải chuyện gì đó rất nghiêm trọng, cô ấy cư xử với mọi người đều rất lạnh nhạt, ít nói chuyện, trên người cô ấy tản ra khí chất kêu ngạo. Anh không thích cảm giác này cho lắm nhưng bây giờ anh đang nhờ vả cô ấy. Hơn nữa Thôi Yên Nhiên lại rất thích cô ấy, ở trường lại còn được cô ấy chiếu cố vì vậy anh không thể trách thái độ của cô ấy được.
Bây giờ anh sử dụng điện thoại đã rất thuần thục sau khi tắt máy anh liền thêm WeChat của Tần Nhược Lan. Sau khi thao tác xong, anh không nói nhiều mà trực tiếp chuyển đi năm nghìn năm trăm tệ. Sau đó gửi đi một tin nhắn với nội dung:
"Năm nghìn Tệ cho chú dì, năm trăm tệ cho tiểu Nhiên tiêu vặt, cảm ơn!"
Tần Nhược Lan tóc lại bằng tin nhắn rất ngắn gọn:
"Ok!"
Sau khi xong xuôi chuyện tiền nong thì không còn chuyện gì để nói nữa. Anh cũng chỉ biết lắc đầu thở dài một hơi rồi cất điện thoại đi, sau đó tiếp tục sải bước về nhà trọ. Đến Chiêu Bắc anh kiếm được một trăm ba mươi vạn tệ, mở cửa hàng dược hết sáu mươi vạn tệ hiện tại anh còn bảy mươi vạn tệ. Anh ở đây một thời gian thấy cuộc sống ở đây tốt hơn rất nhiều so với sống ở trong núi. Trong lòng anh rất muốn nói đón Thôi Minh Thành và Miêu Cẩn Hoa lên đây sống. Sở dĩ anh có ý định này là do gia đình Thôi Minh Thành bị dân làng cô lập trong làng bọn họ không hề có chút địa vị nào. Vì nhà chú dì ấy quá nghèo, nếu như bọn họ được đưa xuống huyện thành sống thì thái độ của dân làng đối với bọn họ sẽ thay đổi, có khi còn có người muốn tiếp cận gia đình chú Thôi.
Nhưng để làm được việc này trước tiên anh phải mua được nhà và có thu nhập ổn định vừa đi vừa suy nghĩ mông lung thì chân đã đặt đến ngõ đi vào nhà trọ rồi. Trong ngõ này mặt đường lát đá phiến màu xanh rộng không quá ba mét. Nhiều căn nhà bên đường hai bên có tuổi đời cũng ngót mét ba trăm năm. Tất cả những ngôi nhà này đều mang kiểu kiến trúc tứ hợp viện truyền thống. Gần như thanh niên ở đây đều dọn ra ngoài sống hết rồi chỉ còn lại một số ít người già không muốn đi đâu nên mới phải ở lại. Yến tiểu Bắc đang đi đột nhiên cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi qua khiến anh bất giác phải rùng mình.