Bác Sĩ Thiên Tài Có Đôi Mắt Âm Dương

Chương 54: Khai Trương Hiệu Thuốc



Buổi tối Yến tiểu Bắc trở về nhà, ngôi nhà ba người từng ở trước kia giờ chỉ còn một mình anh tự nhiên trong lòng có chút cô quạnh. Tuy nhiên anh cũng nhanh chóng gạt đi cái cảm giác này. Khi ở cùng với bọn họ anh phải ngồi thiền vào ban đêm phải rất cẩn thận và cảnh giác nữa. Bây giờ có một mình việc luyện tập truyền thừa thập bát kim của Yến gia cũng không có gì đáng phải lo ngại cả. Thời gian này anh cũng kế thừa được rất nhiều kiến thức trong truyền thừa của Yến gia. Truyền thừa ngoài âm dương cửu kim ra anh còn tập luyện cả cốt thuật, bí thuật, xoa bóp bấm huyệt của Yến gia..

Âm dương cửu kim cũng vậy không kém cạnh chút nào không những chữa bệnh được cho hồn ma mà còn có thể thu phục được hồn ma, trừng phạt hồn ma hay gọi hồn ma thậm chí còn có thể khiến cho hồn ma hồn phi phách tán. Mặc dù âm dương thập bát kim chỉ có thập bát kim, chín vàng, chín bạc nhưng lại thực hiện được mọi thủ thuật không giới hạn, chỉ cần thời gian châm vào các huyệt vị khác nhau thì cho kết quả khác nhau. Việc châm cứu có thể cứu người cũng có thể đoạt của người khác thế nên để kịp thời sử dụng cũng như phòng thân thập bát kim có thể dấu trong mười đầu ngón tay rất dễ dàng.

Thủ thuật này anh đã từng sử dụng khi còn ở trấn Hà Hoa, anh từng châm vào cổ tay người thanh niên đi cùng Tần Nhược Lan. Ngay khi anh nhắm mắt vào ngồi thiền thì có một giọng nói xa xăm vọng từ dưới mặt đất lên:

"Ôi mẹ ơi, rốt cuộc cũng ra ngoài được."

Ngay lập tức trước mắt anh tối đen, đèn cũng bị tắt, cùng lúc đó anh cảm giác có một luồng khí lạnh thổi qua người, trong nháy mắt anh đã mở âm dương nhãn ra quan sát thì thấy Thường Lai Xuyên đang đứng ngay trước mặt anh. Trên mắt Thường Lai Xuyên tràn đầy đau đớn, sau khi ra khỏi mặt đất hắn liền nằm trên nền đất rên rỉ:

"Mau đến đây, mau châm cứu cho tôi!"

Yến tiểu Bắc không khỏi kinh ngạc hỏi:

"Anh lại bị làm sao nữa?"

"Đau, đau chết tôi rồi!"

Nghe đến đây Yến tiểu Bắc không khỏi buồn cười, chẳng phải anh đã là ma rồi sao, sao có thể chết được nữa? Tuy nhiên khi mở âm dương nhãn ra thì vấn đề của Thường Lai Xuyên lại chỉ là bệnh cũ tái phát mà thôi. Anh liền lấy ra một cây kim bạc sau đó châm xuống dưới rốn của Thường Lai Xuyên một tấc, anh ta đứng thẳng người nhìn chằm chằm vào Yến tiểu Bắc rồi nói:

"Thật là dễ chịu quá đi!"

Yến tiểu Bắc cười khổ nói:

"Rõ ràng anh biết dạ dày của mình không được tốt rồi mà vẫn còn cố tình ăn Hải tắc?"



Thường Lai Xuyên cười khì rồi đáp lại:

"Làm ma đã rất nhàm chán rồi ngay cả anh cũng không được ăn thì thà chết còn hơn!"

Yến tiểu Bắc tò mò hỏi lại:

"Anh chết rồi thì sao có thể chết được nữa chứ?"

"Ma cũng phải chết, mà khi chết sẽ biến thành quỷ, cậu là thần y mà không biết điều này hay sao?"

Thường Lai Xuyên trợn mắt lên nhìn Yến tiểu Bắc có vẻ như đang đi ngờ Yến tiểu Bắc có phải là thần y thật sự hay không? Yến tiểu Bắc không nói gì, về vấn đề này quả thật anh không biết hơn nữa anh cũng không mấy quan tâm về việc về nó. Anh chỉ biết một điều duy nhất đó là anh được nhận kế tục truyền thừa y học có thể chữa được bệnh cho cả người lẫn ma.

"Tôi đến huyện thành, sao anh có thể tìm được tôi?"

"Chậc chậc, đừng nói là cậu đến huyện thành cho dù là chân trời góc bể tôi cũng đều tìm được cậu!"

Yến tiểu Bắc nói không nên lời khi trò chuyện với một con ma não của anh cũng không hấp thụ nổi. Sau khi châm cứu xong Thường Lai Xuyên biến thành làn khói đen trong nháy mắt mất hút không thấy tăm hơi đâu. Sau đó Yến tiểu Bắc lên giường tiếp tục ngồi thiền trong đầu không ngừng suy nghĩ về những lời mà Thường Lai Xuyên nói.

Thôi Tấn Huy lên kế hoạch khai trương và chế độ khuyến mãi trong năm ngày đầu khai trương. Chỉ cần đến cửa hàng khách hàng đều nhận được một phần quà được phân loại theo giá trị hóa đơn. Hoàng Nhu ở hiệu thuốc ba năm liền về việc này chị ấy rất có kinh nghiệm. Thiết lập mạng lưới thành viên, chế độ ưu đãi chiết khấu, đổi điểm lấy quà, chị Hoàng Nhu đã nói hết toàn bộ những gì chị ấy biết cho Thôi Tấn Huy nghe. Thôi Tấn Huy vẫn y như lần trước rất nghiêm túc cầm sổ ghi chép, sắp xếp từng việc một.

Đối với bốn người bọn họ mà nói ở cái huyện thành Chiêu Bắc này bọn họ không có bất kỳ tiếng nói nào. Không có họ hàng thân thích, cũng không có bạn bè thế nên ở buổi lễ khai trương người đến chủ yếu là khách hàng, và đương nhiên bọn bọn họ cũng không muốn đến làm phiền bất cứ ai cả. Tất cả các công việc chuẩn bị cho ngày khai trương Yến tiểu Bắc không phải nhúng tay vào bất cứ việc gì. Theo như Thôi Tấn Huy nói thì Yến tiểu Bắc là chủ tịch việc của anh là là đầu tư và giám sát còn lại những việc khác ba người bọn họ sẽ chia nhau ra cùng nhau hoàn thành.

Ngày khai trương diễn ra, trước cửa treo một biển quảng cáo lớn, trên bàn cạnh cửa tiếp đón những món quà nhỏ được xếp gọn gàng ngăn nắp. Cửa hàng không thuê thêm nhân viên thu ngân và nhân viên phục vụ việc này Lâm Nhã Hồng là người đảm đương. Hoàng Nhu gợi ý cả ba người nên mặc đồng phục có in logo của hiệu thuốc Bắc Nhã đường để tạo ra sự khác biệt với những hiệu thuốc xung quanh khác ở xung quanh đây. Hiệu thuốc Tề Nhân đường ở bên kia đường là hiệu thuốc lớn nhất khu vực này. Thời gian này Thôi Tấn Huy cũng tỷ mỉ quan sát hoạt động kinh doanh của hiệu thuốc đó thì thấy được cách thức họ đang làm là phương thức kinh doanh tốt nhất trong lĩnh vực y dược hiện nay.



Hôm nay Bắc Nhã đường khai trương thì phía bên kia Tề Nhân đường cũng treo biển quảng cáo giảm giá sâu cho tất cả các thành viên, tặng quà cho khách hàng mới. Hơn nữa bọn họ còn tổ chức bốc thăm trúng thưởng cho tất cả các loại sản phẩm chăm sóc sức khoẻ. Thôi Tấn Huy đứng ở cửa hàng của mình nhìn về phía đối diện chỗ hiệu thuốc tê nhân đường mà tức giận lẩm bẩm nói:

"Thật là, thế này rõ ràng là đang nhắm vào chúng ta."

Lâm Nhã Hồng nói:

"Quan tâm đến người khác làm gì, chúng ta làm tốt việc của chúng ta là được, còn bọn họ làm gì kệ bọn họ!"

Hoàng Nhu cũng nói thêm:

"Khu vực này gần với cổng của bệnh viện sẽ có rất nhiều các hiệu thuốc thế nên việc cạnh tranh giữa các hiệu thuốc là chuyện rất đỗi bình thường!"

Bệnh viện Khang Nhân là bệnh viện tốt nhất ở huyện thành Chiêu Bắc, từ sáu giờ sáng người đến khám bệnh đã xếp thành hàng dài trước hàng chục máy làm thủ tục tự động.

Bệnh viện dùng mã số để lập đơn thuốc, để tránh khỏi tình trạng người bệnh mang đơn thuốc ra ngoài mua. Bởi vì với cái đơn thuốc bằng mã số nếu người bệnh có mang ra ngoài cũng không ai biết được đấy là thuốc gì. Ở ngoài cổng bệnh viện có rất nhiều hiệu thuốc và nhiều bệnh nhân qua lại. Để tiết kiệm chi phí thì đối với một số loại thuốc thông thường họ sẽ không mua trong bệnh viện mà ra hiệu thuốc bên ngoài mua. Thế nên việc kinh doanh ở các hiệu thuốc ngoài cổng bệnh viện này tương đối tốt. Ban đầu cũng vì điểm này mà Lâm nhã hồng cùng Thôi Tấn Huy đã rất thích và không chút do dự thuê luôn mặt bằng cửa hàng này.

Hiệu thuốc mở lúc tám giờ sáng đến bây giờ là mười một giờ rồi mà vẫn chỉ có lèo tèo thưa thớt vài người vào mua vài viên cảm mạo thông thường thì lấy đâu ra người đến làm thẻ khách hàng thân thiết trước. Tình trạng vắng vẻ này so với các hiệu thuốc ở khác ở xung quanh hoàn toàn trái ngược nhau. Yến tiểu Bắc không để tâm đến những việc này, anh đang xem xét một số loại thuốc được Trung Quốc cấp bằng sáng chế y học. Dường như mọi việc đang xảy ra trong cửa hàng không hề liên quan gì đến anh. Nhìn về hiệu thuốc Tề Nhân đường phía đối diện, Thôi Tấn Huy liền sinh khí khi thấy việc buôn bán của họ rất tốt. Miệng cậu lại lẩm bẩm:

"Kỳ lạ, vị trí của chúng ta so với bọn họ cũng tốt hơn, thêm vào việc cửa hàng của chúng ta hôm naykhai trương sẽ có nhiều quà thế mà không có người nào đến?"

Thôi Tấn Huy vừa dứt lời thì có một giọng nói lanh lảnh chói tai truyền đến:

"Buôn có bạn bán có phường, bọn mày một thân một mình mà cũng học đòi mở hiệu thuốc ở đây thật là chuyện quá nực cười!"

Không cần nhìn thì cậu cũng biết kẻ đến là ai.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv