Khi cả ba người ra khỏi dãy nhà trọ, Thôi Tấn Huy tức giận nói:
"Mẹ.. mẹ kiếp.. đợi.. đợi lão tử.. kiếm được tiền.. nhất.. nhất định phải mua nhà trong huyện thành."
Yến Tiểu Bắc nghe xong những lời này, đột nhiên hỏi:
"Mua nhà ở huyện thành liệu có đắt không, bao nhiêu tiền thì mua được?"
Tôn Tấn huy sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Yến Tiểu Bắc rồi nói:
"Sao nào.. cậu.. thật sự.. thật sự muốn mua?
Cô gái trên mặt đang buồn rười rượi cũng khẽ nở một nụ cười nói:
" Đây là huyện thành giá nhà không hề rẻ, những người như chúng ta dù có phấn đấu cả đời ở đây cũng không có nổi tiền mua nhà. "
Cả hai đều cho rằng Yến Tiểu Bắc hỏi cho có lệ nên không ai trả lời đúng vào trọng tâm điều của anh muốn hỏi.
" Trước tiên hai người cứ nói xem muốn mua nhà cần phải có bao nhiêu tiền? "
Hai người bọn họ không ngờ rằng Yến Tiểu Bắc thực sự kiên trì hỏi đến cùng, nhìn thấy cảnh cô gái bị bà chủ đuổi ra khỏi phòng trọ mà không trần trừ chứng tỏ tài phú của chủ nhà trọ rất dồi dào. Chẳng lẽ anh một triệu trong tay không thể mua được nhà hay sao? Cô gái vừa cười vừa chua chát nói:
" Bây giờ khu rẻ nhất huyện thành cũng phải mười nghìn tệ một mét vuông, tính ra mua một căn nhà nhỏ hoàn thiện cả đồ nội thất cũng tốn khoảng trên dưới một triệu. "
Yến Tiểu Bắc ngây người anh cứ tưởng rằng một triệu của anh đã là rất nhiều rồi hóa ra ở huyện thành Chiêu Bắc này chỉ đủ mua một căn nhà nhỏ mà thôi.
" Quên.. quên đi.. đừng.. đừng mơ tưởng viển vông nữa. Trước mắt.. chúng ta cần tìm.. tìm một nơi khác.. khác để.. để thuê! "
Thôi Tấn Huy lắc đầu, anh cho rằng suy nghĩ của Yến Tiểu Bắc thật viển vông. Cô gái cũng không ngần ngại mà lên tiếng nói:
" Tôi biết một căn nhà cho thuê cách đây không xa, chỉ có điều giá thuê đắt hơn ở đây đây rất nhiều lần. "
Yến Tiểu Bắc hỏi:
" Nó đắt hơn bao nhiêu? "
" Một năm là một vạn tám trăm tệ. "
Cô gái ngập ngừng nói:
" Một vạn tám, được rồi, đi đến đó xem nếu thấy được thì thuê! "
Yến Tiểu Bắc vẫn ôm vali của cô gái cứ thế mà đi thẳng, cô gái ở phía sau gọi lớn:
" Các cậu cứ đi đi, đưa vali lại cho tôi. "
Yến Tiểu Bắc ngạc nhiên quay lại nhìn cô gái hỏi:
" Cô không đi sao? Vậy cô đi đâu? "
" Tôi sẽ qua đêm ở khách sạn rồi ngày mai tính tiếp! "
Yến Tiểu Bắc suy nghĩ một hồi lâu rồi nói:
" Vali của cô bị hỏng với lại cô cũng không cầm được, trước tiên cô cứ đi cùng chúng tôi. Nếu thuê được nhà cô cũng không cần phải ra khách sạn ở nữa! "
" Hử! "
Cô gái ngạc nhiên thốt lên, hai má ứng hồng. Lúc này cô thận trọng nhìn Yến Tiểu Bắc, thấy ánh mắt trong veo không nhiễm một chút tạp chất nào của anh, thêm cả vẻ mặt trẻ con của anh thì trong lòng cô thầm nghĩ:
" Có lẽ bản thân mình đã nghĩ nhiều rồi, cũng chỉ là hai đứa trẻ chưa hiểu sự đời mà thôi! "
" Tôi biết chủ nhà đó, tôi sẽ đi với hai cậu, nếu hai cậu thuê được thì tạm thời cho tôi được gửi vali ở đó cho đến khi tìm được chỗ ở sẽ đến đó lấy sau. "
Cô gái suy nghĩ một lúc rồi trả lời. Yến Tiểu Bắc vừa cười vừa nói:
" Cũng được. "
Ngôi nhà mà cô gái chỉ là ở phía trước cách không xa là một khu bẩy tầng nhưng hình như là mới xây, căn hộ cho thuê nằm ở tầng bốn, căn hộ có hai phòng ngủ và một phòng khách rộng khoảng tám mươi mét vuông, nhìn rất thoáng và sáng sủa. Chủ nhân của căn hộ này cô biết vì cô đã đến xem nhà rồi nhưng vì quá đất nên cô mới buộc phải đến dãy trọ kia để thuê.
Yến Tiểu Bắc xem kỹ lưỡng một lượt rồi rất hài lòng ngay lập tức nói có thể thuê. Về phần ký hợp đồng Yến Tiểu Bắc đưa thẻ ngân hàng cho Thôi Tấn Huy và nhờ cô gái đưa đến ngân hàng gần đó để rút tiền. Ngân hàng cách đó không xa lại ít người rút tiền nên chỉ mất mười phút là Thôi Tấn Huy đã quay lại. Sau khi ký xong hợp đồng thì chủ nhà đã đưa chìa khóa cho hai người bọn họ. Xong xuôi đâu đấy đã là hơn năm giờ chiều.
Yến Tiểu Bắc nói rằng anh sẽ mời Thôi Tấn Huy và cô gái đi ăn tối trong tương lai anh ấy sẽ sống ở huyện thành nên lần mời cơm này coi như ăn mừng. Trong huyện thành có một nhà hàng kiểu gia đình nên cô gái đã đưa hai người bọn họ đến đây. Cả ba người đều chọn một vị trí bên cửa sổ để ngồi xuống. Thôi Tấn Huy rất vui vẻ, anh cầm thực đơn gọi liên tiếp mấy món liền, sau đó mới nhớ đến việc đưa thực đơn cho cô gái, cô gái cười nói:
" Các cậu cứ gọi tự nhiên đi, tôi thì ăn gì cũng được! "
Trong lúc chờ đồ ăn bưng lên, cô gái tự giới thiệu mình tên là Lâm Nhã Hồng, vừa tốt nghiệp đại học y cổ truyền Thiệu Châu, nên cô đã đến viện thành chiêu bắt làm việc. Cô theo ngành dược nên ban đầu được phân công làm dược sĩ trong bệnh viện nhưng cách đây vài ngày cô liền bị bệnh viện đuổi việc. Mấy ngày nay cô đã đi đến một số bệnh viện cộng đồng và bệnh viện tư nhân tất cả đều bị từ chối. Công việc thì không suôn sẻ ngay lại còn bị chủ nhà đuổi ra khỏi nhà. Cả Yến Tiểu Bắc và Thôi Tấn Huy cũng đã giới thiệu về bản thân để cả ba người cùng làm quen.
Lâm Nhã Hồng lớn hơn bọn họ ba tuổi, cả hai người đều thống nhất gọi cô ấy là chị. Lâm Nhã Hồng ban đầu mặt mày đăm chiêu suy nghĩ nhưng rồi dần dần nở một nụ cười tươi. Sau bữa tối, Lâm Nhã Hồng đến thuê phòng một nhà nghỉ bình dân trong ở thôn ở một thôn trong huyện thành con Yến Tiểu Bắc và Thôi Tấn Huy quay trở về ngôi nhà mới thuê của bọn họ.
Sau một ngày bận rộn Yến Tiểu Bắc phải nghe Thôi Tấn Huy nói lắp cả ngày dường như anh cũng bị lây nhiễm lên cũng có mấy lần nói lớp. Lần trước ở trấn Hà Hoa anh đã rất tiếc nuối vì không xem cho cậu còn bây giờ đã có cơ hội thì nhất định phải xem, xem có thể chữa khỏi cho cậu được không.
Thôi Tấn Huy bật tivi lên sau đó thấy nhàm chán thì chuyển kênh liên tục. Lúc này Yến Tiểu Bắc đang mở thần thức quét cổ họng của Thôi Tấn Huy. Ngay lập tức anh phát hiện ra điều gì đó gọi lớn:
" Thôi Tuấn Huy, cậu qua đây. "
Anh hét lớn lên một cách phấn khích nhưng trên khuôn mặt của Thôi Tấn Huy lộ rõ buồn chán. Thôi Tấn Huy bước tới nghi hoặc nói:
" Hôm nay.. muộn.. muộn rồi.. không.. không.. nói chuyện.. chuyện nữa.. ngày mai.. ngày mai hãy nói! "
Yến Tiểu Bắc lấy túi da cừu ra đặt trên mặt bàn nói:
" Không phải công việc, cậu lại đây để tớ châm cứu biết đâu sẽ chữa được tật nói lắp của cậu.
Thôi Tấn Huy vừa nhìn thấy mười tám cây kim dài được ghim trong túi thì ngây người nói:
"Đừng.. đừng trêu chọc tớ.. tớ.. kể từ khi sinh ra.. đã vậy rồi. Đều đi.. đi nhiều.. nhiều bệnh viện, cũng không.. không có tác dụng! Mấy cây kim đó của cậu.. sao.. sao có thể chữa khỏi.. khỏi được cho tôi chứ?"
"Có hay không cậu cứ thử rồi biết! Chả nhẽ cậu cứ muốn tiếp tục nói lắp như thế này mãi sao?"
Yến Tiểu Bắc giơ một cây kim vàng trong tay lên nhìn chằm chằm vào Thôi Tấn Huy sắc mặt nghiêm túc nói:
"Chân của chú Thôi và vai của thím béo đều là do tôi chữa!
Thấy Thôi Tấn Huy vẫn do dự Yến Tiểu Bắc nói tiếp. Sau một hồi do dự môi của Thôi Tấn Huy run run, tin đồn về Yến Tiểu Bắc cậu cũng được nghe dường như Thôi Tấn Huy đã hạ quyết tâm bèn lên tiếng nói:
" Được.. tôi tin tưởng.. dù.. dù sao thì tôi.. tôi cũng đã vậy rồi.. không có người nào muốn.. muốn tôi cả."
Cậu được nghe rất nhiều lời đồn về Yến Tiểu Bắc ở thôn Khôi Khê, thêm việc thời gian này cậu rất thất vọng vì tật nói lắp, nếu như tật này được chữa khỏi nhưng có lẽ cuộc sống của cậu sẽ hoàn toàn khác. Cậu đến cạnh Yến Tiểu Bắc ngồi xuống, anh lấy ra ba cây kim vàng hơ qua lửa trên bếp ga rồi đi về phía cậu, trong lòng cậu lập tức trở nên lo lắng.