"Anh.. anh nói ai.. ai vậy?"
Thôi Tấn Huy đỏ mặt và lo lắng nói.
"Tôi.. tôi nói cậu.. cậu đấy!"
Một người nhuộm tóc vàng bắt chước giọng điệu của Thôi Tấn Huy mà nói và những người còn lại sau khi nghe người này nói xong cũng phá lên cười.
"Không.. không được học.. học tôi.. tôi nói!"
"Chao ôi, ông anh nói lắp còn biết tức giận kìa, haha!"
Người nhuộm tóc vàng không thèm để tâm đến Yến Tiểu Bắc và Thôi Tấn Huy. Thôi Tấn Huy không để ý đến bọn họ mà quay lại gắp thức ăn một cách bực bội. Yến Tiểu Bắc cũng không có nói gì chỉ biết nhìn người đàn ông đầu trọc rồi nhẹ nhàng lắc đầu. Sau khi hai người ăn xong Thôi Tấn Huy hét lớn:
"Ông.. ông chủ.. thanh toán.."
Sau đó anh đứng dậy đợi ông chủ đến lấy tiền. Sau khi ông chủ đến thì người nhuộm tóc vàng lên tiếng như ra lệnh:
"Ê! Tiểu tử nói lắp, mau thanh toán cả bàn bên này cho chúng tao nữa!"
"Dựa.. dựa vào cái gì chứ?"
"Dựa vào cái gì, dựa vào việc mày nói lắp khiến chúng tao nghe thấy khó chịu."
"Cút!"
Thôi Tấn Huy không do dự mà hét lên, thanh toán tiền rồi cậu cầm túi hành lý trên đất của Yến Tiểu Bắc rời đi. Không đợi người đàn ông nhuộm tóc vàng lên tiếng thì người đàn ông đầu trọc đã giơ nạng ra chặn bọn họ lại:
"Tiểu tử.. mày có biết tao là ai không?"
Vừa nói người đầu trọc vừa cố ý cúi đầu vỗ trán. Thôi Tấn Huy nhìn thấy nhưng mà thốt thành lời một cách khó khăn:
"Con.. con bọ cạp!"
Người trọc đầu tức giận, hai mắt long sòng sọc và hằn học lên tiếng:
"Hóa ra mày cũng biết đến con bọ cạp à? Vậy mà mày còn dám nói chuyện với tao như vậy, tin hay không tao sẽ cho mày phơi thầy trên phố?"
Vừa nói chuyện người này vừa dùng chiếc nạng còn lại đứng dậy. Ba người còn lại cũng vội vàng đứng lên theo, tên nhuộm tóc vàng nói:
"Tiểu tử dám gọi anh Long là con bọ cạp như vậy coi như mày xong đời rồi!"
"Ai chẳng biết anh long nổi tiếng như thế nào mà mày lại dám gọi thẳng cái tên bọ cạp ra, tao e rằng việc mày bị phơi thây ngoài đường là không thể tránh khỏi."
Một tên côn đồ tóc nhuộm xanh vàng cũng lên tiếng góp vui.
"Không cần nói nhiều như vậy, mau đánh gãy chân nó cho tao."
Nghe tên đầu trọc nói xong cả ba tên côn đồ xắn tay áo và định lao tới đánh Thôi Tấn Huy. Thôi Tấn Huy đột nhiên quay lại cầm vỏ chai bia lên chỉ vào đám côn đồ. Tên nhuộm tóc vàng sửng sốt nghiêm mặt nói:
"Mày định làm gì?"
Khóe miệng Thôi Tấn Huy run lên ánh mắt trở nên dữ tợn, ba tên côn đồ đun đẩy nhau tiến về phía Thôi Tấn Huy. Sau một thời gian giằng co, Thôi Tấn Huy bất ngờ giơ tay cầm vỏ chai bia đập mạnh vỏ chai vào trán, cái chai vỡ ra kèm theo một tiếng nổ bụp. Sau đó anh ta giơ nửa cái chai vỡ còn lại hướng về phía tên nhuộm tóc vàng và quát lớn:
"Ngon ăn thì tới đây!"
Lúc này Yến Tiểu Bắc sửng sốt với hành động của Thôi Tấn Huy, anh vội vàng nhìn lên trên trán bị chảy máu của Thôi Tấn Huy khiến cho vẻ mặt của cậu ấy càng trở nên đáng sợ. Ba tên côn đồ hoàn toàn bị sốc bởi cách làm của Thôi Tấn Huy. Những người như bọn chúng chuyện ức hiếp người lương thiện nếu thật sự gặp phải thành phần bá đạo hơn bọn chúng sẽ trở nên lo sợ.
"Lão.. lão đại.. đây.. đây là.. là một tên ngốc tử.."
Tết nhuộm tóc vàng khiếp sợ lắp bắp nói nào có gan dám tiến đến chỗ thôi tính huy nữa. Thôi tính huy dùng tay còn lại cầm thêm chiếc vỏ chai khác chỉ vào một tên nhuộm tóc đỏ:
"Không.. không được học theo tôi!"
Người nhuộm tóc đỏ sợ thót tim, không tự chủ được mà lùi lại phía sau hai bước. Mấy tên côn đồ này đương nhiên bị hành động của Thôi Tấn Huy dọa cho sợ nên tất cả bọn chúng đều đứng chôn chân một chỗ. Thôi Tấn Huy liếc nhìn Yến Tiểu Bắc nói:
"Chúng ta đi!"
Cả hai người nhanh chóng bước ra khỏi nhà hàng, lúc này trong nhà hàng cũng chỉ có vài người đến ăn cơm. Khi lướt qua tên đầu trọc Yến Tiểu Bắc dừng lại nói:
"Chân của anh bó chưa đúng cách, tốt nhất anh nên đến bệnh viện bó lại nếu không sau này sẽ thành một tên què."
Tên đầu trọc sử người một chút sau đó nhìn cái chân bị thương của mình rồi nhổ một ngụm nước bọt và lên tiếng mắng chửi:
"Mẹ kiếp mày dám chửi tao là thằng què!"
Mặc dù lời nói hung dữ nhưng tên đầu trọc đó vẫn đứng không nhúc nhích một chút nào. Khi cả hai người đi đến đường lớn, Thôi Tấn Huy chạy như bay về phía trước vừa đi vừa thì thầm nói:
"Nhanh.. nhanh đi!"
Yến Tiểu Bắc không có phản ứng gì, đây là lần đầu tiên anh thấy Thôi Tấn Huy đáng sợ như vậy. Hai người đi được một quãng xa bấy giờ cậu ấy mới thở phào nhẹ nhõm ngồi ở mép bồn hoa ven đường và nói:
"Sợ.. chết đi được!"
Yến Tiểu Bắc nhìn vết máu trên đầu vẫn còn chảy máu nói:
"Cậu bị thương rồi, mau xử lý đi đã!"
"Không.. không sao.. chỉ là.. chỉ là chảy một chút máu.. chỉ cần rửa sạch là tốt rồi!"
Thôi Tấn Huy hờ hững nói. Nói xong cậu ta lại tiếp tục kéo Yến Tiểu Bắc đi về phía trước, vừa đi vừa nói:
"Tôi.. tôi sẽ đưa cậu đến nơi tốt hơn!"
Yến Tiểu Bắc dùng thần thức nhìn qua vết thương trên đầu Thôi Tấn Huy chỉ là rách một chút da, chảy một chút máu nhưng không có vấn đề gì lớn. Đi về phía trước được một quãng thì đến một quảng trường, Thôi Tấn Huy đi đến đài phun nước ở quảng trường rửa sạch vết máu và bảo Yến Tiểu Bắc chờ mình một lát. Xong xuôi Thôi Tấn Huy dẫn Yến Tiểu Bắc đi bộ khoảng ba mươi phút. Đứng trước một cây cầu rất vắng vẻ, nền xi măng có vài vết nứt, phía gốc cây cầu có trải vài chiếc bao tải ở đó:
"Về.. về đến nơi rồi!"
Khi về tới gầm cầu Thôi Tấn Huy vui vẻ nói. Sau đó cậu ta lật chiếc bao tải lên bên dưới đó là túi hành lý của Thôi Tấn Huy. Yến Tiểu Bắc tò mò hỏi:
"Làm sao vậy?"
"Đây.. ở chỗ này!"
Yến Tiểu Bắc ngạc nhiên hỏi.
"Cậu qua đêm ở đây phải không?"
"Đúng.. đúng vậy.. ở đây vừa rộng.. rộng rãi.. vừa.. vừa không tốn tiền nữa.. rất.. rất tốt!"
Yến Tiểu Bắc không thể tin nổi vào mắt mình sau đó lắc đầu nói:
"Mau đi cùng tôi tìm nhà trọ, chúng ta không thể sống ở đây được!"
"Thuê.. thuê nhà? Tôi.. tôi không có tiền!"
"Tôi có!"
Thôi Tấn Huy sững sờ, nghi ngờ Yến Tiểu Bắc sau đó cười lớn nói:
"Cậu.. cậu có tiền! Cậu trêu.. trêu chọc tôi à?"
Yến Tiêu Bắc đầu nói:
Tôi thực sự không làm như vậy, cũng không nói dối cậu. Ở thôn Khôi Khê tôi đã chữa bệnh Cho mọi người và kiếm được một khoản tiền.
Yến Tiểu Bắc không dám nói về khoản tiền một triệu anh vừa kiếm được, sợ Thôi Tấn Huy hoảng sợ.
"Thật.. thật sao? Cậu.. cậu thật sự có thể chữa bệnh sao?
Yến Tiểu Bắc toàn bộ đồ có trong túi quần ra, có cả vài đồng một trăm tệ cùng với thẻ ngân hàng của mình và nói:
" Tôi nói dối cậu làm gì! Tôi thật sự có tiền chúng ta không sống ở đây nữa cậu quen cuộc sống ở đây hơn tôi nên mau dẫn tôi đi tìm nhà trọ thôi! "
Thôi Tấn Huy lộ ra vẻ ngạc nhiên nói:
" Sớm.. sớm không nói.. giờ lại phải.. phải quay lại!
"Không đi bộ thì chúng ta ngồi xe vậy!"
"Cũng phải! Cậu.. có tiền.. thì.. đi xe!"
Hai người quay lại đường phố gọi một xe taxi sau đó Thôi Tấn Huy đọc địa chỉ. Trên đường đi Thôi Tấn Huy đã hỏi han rất nhiều thậm chí còn hỏi Yến Tiểu Bắc biết chữa bệnh khi nào. Yến Tiểu Bắc vẫn nói như trước do lão nhân khùng dạy anh. Ra đến đường lớn Yến Tiểu Bắc yêu cầu Thôi Tấn Huy đến nhà thuốc mua thuốc rồi mới được đi tiếp. Yến Tiểu Bắc kiên trì như vậy khiến cho Thôi Tấn Huy phải thỏa hiệp cuối cùng cũng tìm được một phòng khám và quấn băng gạc lại. Ngay sau đó Yến Tiểu Bắc đi theo Thôi Tấn Huy đến một nơi tuy vẫn nằm ở giữa huyện thành Chiêu Bắc nhưng vẫn khác với những nơi anh từng đi qua. Những ngôi nhà ở đây chỉ cao ba đến bốn tầng, nhiều ngôi nhà dột nát và cũ kỹ không khác gì ở thôn Khôi Khê.