Yến Tiểu Bắc không tiếp tục hỏi nữa, anh đặt túi hành lý xuống cạnh tường bình tĩnh nhìn về phía cửa phòng cấp cứu. Bầu không khí căng thẳng đến cực điểm, người ngoài hành lang đi qua đi lại đôi mắt chưa từng rời khỏi đèn đỏ treo trên cửa phòng cấp cứu. Thời gian chậm chạp qua đi khoảng một tiếng đồng hồ sau một tiếng "đinh" vang lên đèn đỏ đột ngột tắt, cánh cửa chậm chạp mở ra.
Giáo sư Lý là người đầu tiên bước ra sau đó đến giáo sư Triệu và sau đó là hai người bác sĩ ước chừng ngoài ba mươi tuổi bước ra khỏi phòng cấp cứu. Thấy có người bước ra vợ chồng Tô Hoàng Vũ lập tức bước lại gần, người phụ nữ lo lắng hỏi:
"Giáo sư Lý, con gái của tôi thế nào rồi?"
Vị giáo sư Lý chưa trả lời ngay mà ông ấy từ từ kéo khẩu trang xuống khẽ nhắm mắt lắc đầu lúc bấy giờ mới lên tiếng trả lời:
"Bệnh nhân bắt đầu suy nội tạng, cái chết đã cận kề, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi."
Người phụ nữ bàng hoàng khuỵu xuống rồi thốt lên câu đau thương xé lòng:
"Con gái của tôi.."
Nói xong bà lao đến giường trùm kín tấm vải trắng được y tá đẩy từ phòng cấp cứu ra. Tấm vải trắng phủ kín người nằm trên giường chứng tỏ là cấp cứu thất bại và người bệnh không qua khỏi. Tô Hoàng Vũ đau đớn kịch liệt, hai mắt rơm rớm ướt, lửa giận ngút trời quát tháo:
"Các người là chuyên gia gì chứ? Con gái của tôi đi rồi bệnh viện của mấy người cũng đừng mong được mở!"
Giọng của ông trầm lạnh, khản đặc khiến người nghe bất giác rùng mình. Ai ngờ được ông ấy sẽ nói như vậy với tầm ảnh hưởng của ông ấy ở huyện thành Chiêu Bắc này thì việc đóng cửa một bệnh viện tư nhân không phải là việc quá khó khăn. Hai bên thái dương giáo sư Triệu lấm thấm mồ hôi, ông biết được Tô hoàng Vũ không nói chơi hơn nữa vị đại tiểu thư Tô gia kia bị bệnh rất nghiêm trọng, giáo sư Triệu liền lên tiếng phân trần:
"Tô tổng, quả thật chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, giờ lệnh ái bệnh tật quấn thân lâu năm đã tàn phá nghiêm trọng cơ thể của cô ấy.."
"Các người đừng ngụy biện cho sự kém cỏi của mình!"
Tô hoàng Vũ tức giận ngắt lời giáo sư Triệu. Yến tiểu Bắc nhìn thấy bệnh nhân bị chùm vải trắng được đẩy ra anh lập tức quan sát chiếc giường đấy. Người phụ nữ ôm chặt chiếc giường mà khóc lóc thương tâm. Có vài người vệ sĩ mặt vest đen ở cuối hành lang đã sớm chặn giáo sư lý và giáo sư Triệu lại, như thể bọn họ sắp sửa ra tay với hai vị giáo sư này. Bầu không khí trong hành lang lúc này cũng vô cùng căng thẳng, thì đột nhiên Yến tiểu Bắc lên tiếng nói:
"Cô ấy vẫn còn cứu được!"
Giọng nói của Yến tiểu Bắc vang lên tất cả bấy nhiêu con mắt trong hành lang đều đổ dồn lên người của Yến tiểu Bắc. Học trò của giáo sư Lý, Cẩu Bộ Lễ liền chế nhạo nói:
"Ranh con, cậu vừa nói cái gì?"
Yến tiểu Bắc không sợ hãi vững vàng tiến từng bước lên phía trước rồi đi thẳng đến giường nhìn người phụ nữ còn đang khóc lóc thương tâm nói:
"Tôi nói bệnh nhân này vẫn còn cứu được!"
Cẩu Bộ Lễ không nhịn được cười nói:
"Tôi nói này cậu bị điên hay ngu ngốc vậy? Hai vị giáo sư đầu ngành ở đây đã nói người bệnh không qua khỏi vậy mà cậu lại dám khoe khoang nói còn cứu được!"
Yến tiểu Bắc không muốn so đo với người này, anh lạnh giọng nói:
"Nếu không cứu chữa thì mười phút sau người bệnh mới thật sự là vô phương cứu chữa!"
Câu nói của Yến tiểu Bắc đã lay động Tô hoàng Vũ khiến ông phải chú ý và kinh ngạc quay lại nhìn Yến tiểu Bắc hỏi:
"Cậu là bác sĩ ở bệnh viện này sao?"
Giáo sư Lý cũng hừ lạnh một tiếng và nói:
"Này chàng trai trẻ, cậu muốn nói là chúng tôi thất đức, khi bệnh nhân vẫn còn sống mà đã tuyên bố là tử vong sao?"
Yến tiểu Bắc thành thật nói:
"Người bệnh đang ở trạng thái tạm ngưng sự sống nhưng nếu như không có biện pháp thức tỉnh thì trạng thái tạm ngưng này sẽ trở thành hiện thực!"
Cẩu Bộ Lễ chế giễu:
"Thật lực cười, cũng không biết ở đâu nhảy ra một tên nhãi ranh quê mùa nói lời nhảm nhí này!"
Tô hoàng Vũ quát lớn:
"Câm miệng."
Cẩu Bộ Lễ sửng sốt và không dám nói thêm lời nào nữa. Bây giờ Tô hoàng Vũ nhìn Yến tiểu Bắc hỏi:
"Cậu có thể cứu con gái tôi không?"
Không đợi Yến tiểu Bắc trả lời, giáo sư Lý liền cười nhạo:
"Không có khả năng, cho dù là Là Kim Tiên cũng không thể đem một người chết cứu sống lại được!"
Yến tiểu Bắc không nói nhảm nữa, vừa rồi anh đã lãng phí rất nhiều thời gian, anh lấy ra một cây kim vàng trong túi rồi nhấc tấm vải trắng ra nhanh chóng châm chuẩn xác xuống huyệt Bách Hội bằng một tốc độ đáng kinh ngạc. Cây kim trong tay anh nhanh như chớp mọi người không nhìn rõ chỉ nhìn thấy ba đầu ngón tay giữ kim vàng của Yến tiểu Bắc từ từ ấn xuống.
"Huyệt Bách Hội? Đây là một trong ba mươi sáu huyệt tử trên cơ thể người! Cậu ta, cậu lại dám châm vào huyệt đó?"
Cẩu Bộ Lễ kêu lên rồi chợt nhớ ra người bệnh đó đã chết rồi nếu có châm vào huyệt chết thì cũng không sao cả. Khi Yến tiểu Bắc ấn kim vàng thì đồng thời điều khiển một luôn khí đi vào trong cơ thể giống như một dòng điện ấm áp hoa cây kim đi vào huyệt Bách Hội rồi đi lên Nhâm Đốc. Khi giáo sư Triệu nhìn thấy người thanh niên chưa đầy hai tuổi này châm cứu thuần thục giống như một người đã hành y nhiều năm vẻ mặt châm cứu lại thản nhiên đến lạ thường.
"Ra cái vẻ huyền bí, ranh con, không được sự cho phép mà đã ra tay cậu phải chịu mọi hậu quả!"
Cẩu Bộ Lễ rất khó chịu trước hành động của Yến tiểu Bắc, Yến Tiểu Bắc chưa có trả lời thì Tô Hồng Vũ đã nhìn tên này rồi lạnh giọng nói:
"Con gái của tôi đã bị các người tuyên tử, còn có hậu quả nào nghiêm trọng hơn thế này đây?"
Cẩu Bộ Lễ sợ hãi, tuy rằng không phục nhưng cũng không dám hé răng, nói thêm lời nào nữa. Bây giờ mọi ánh mắt bắt đầu trong hành lang bắt đầu đặt hết lên tay phải của Yến tiểu Bắc. Đột nhiên trên mặt Yến tiểu Bắc nở một nụ cười nhẹ, anh từ từ thả tay ở đuôi kim vàng ra.
"Ừm.."
Chỉ một tiếng rên nhỏ vang lên, mặc dù rất nhỏ nhưng chẳng khác nào tiếng sấm rền bên tai tất cả những người đang đứng ở đây. Người bệnh đã tỉnh lại. Người phụ nữ giống như bị sét đánh vội vàng nắm chặt tay con gái xúc động nói:
"Con gái, con tỉnh rồi."
Người bệnh mở đôi mắt trũng sâu thều thào nói:
"Mẹ."
Cảnh này khiến những người có mặt ở đây đều choáng váng.
"Chỉ châm cứu mà đã cứu được sống được người, trời ơi trên đời này thật sự lại có kĩ thuật châm cứu thần kỳ như vậy."
Giáo sư Triệu ngạc nhiên vui mừng mà reo lên.
Còn sắc mặt giáo sư lý có phần khó coi, vừa rồi trong phòng cấp cứu ông chính là người tuyên bố bệnh nhân tử vong còn bây giờ lại được một cậu thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi cứu sống, ông cảm thấy khuôn mặt già nua của mình rất đau rát. Lúc này Tô hoàng Vũ liếc nhìn giáo sư Lý không nói một lời nào sau đó đi đến giường nhìn Tô Minh Ngọc đã tỉnh lại hưng phấn nói:
"Con gái ngoan, con làm cha sợ chết khiếp."
Sau đó ông nhìn sang Yến tiểu Bắc hỏi:
"Chàng trai trẻ, không phải nói là tiểu thần y cậu có thể cứu sống con gái của tôi vậy bệnh của nó cậu xem xem có thể chữa được khỏi được không?"
Thức hải Yến tiểu Bắc sớm nhìn ra căn bệnh của Tô Mình Ngọc, anh gật đầu nói:
"Có thể chữa khỏi, nhưng.."
Chi phí chữa bệnh bao nhiêu, cậu cứ mở lời cho chúng tôi một con số dù có tán ra bại sản, chỉ cần cậu cứu được con gái thì chúng tôi đều nguyện ý. "
Tô hoàng Vũ vội vàng cướp lời, Yến tiểu Bắc nói thêm:
" Cô ấy không cần phải nằm viện, cứ đưa cô ấy về nhà, tôi phải đến xem nơi ở của cô ấy.. "
Đương nhiên Tô hoàng Vũ cực kỳ ngạc nhiên khi nghe đến việc chữa bệnh còn phải xem cả chỗ ở. Ông chưa trả lời thì người phụ nữ gật đầu lia lịa nói:
" Chỉ cần cứu sống con gái tôi chỉ cần con gái khỏi bệnh, chúng tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì. "
Tô hoàng Vũ gật đầu nói:
" Được, chúng ta mau trở về!