Yến Tiểu Bắc và Thôi Yên Nhiên nhìn về phía tiếng hét thì thấy bên kia đường có một người ngất xỉu đang nằm trên mặt đất ở lối vào của bệnh viện thị trấn. Đứng ngay cạnh là một người thanh niên trên vai khoác túi da, anh ta lo lắng nhìn vào bệnh viện gọi lớn. Có người đi qua đường cũng vội vàng đi vòng khi nhìn thấy người nằm trên mặt đất, có người không dám đứng gần mà chỉ đứng từ xa quan sát. Người thanh niên hét nên lần nữa thì thấy được hai người đàn ông mặc áo dài trắng từ trong bệnh viện chạy ra. Một người sải bước đến chỗ người thanh niên đang đứng cạnh người nằm trên mặt đất hỏi:
"Anh ta bị làm sao vậy?"
"Tôi không biết, chúng tôi đang rất tốt, tự nhiên ông ấy liền ngất đi."
Người này ngồi xổm xuống vạch mắt của người bị ngất ra sau đó đứng dậy nói:
"Nhanh, mau gọi người đến đưa bệnh nhân vào trong cấp cứu."
Yến Tiểu Bắc nhìn thấy người đang nằm trên đất liền dùng thần thức như một phản xạ có điều kiện để xem xét, đồng thời đi lại chỗ người bị ngất. Vừa đến nơi anh nghe được bác sĩ gọi người đến khiêng người ngất vào bên trong thì vội vàng lên tiếng ngăn cản:
"Không thể di chuyển vào trong."
"Người bệnh ngất xỉu phải đưa đi cấp cứu sao lại không thể di chuyển được."
Giọng nói của bác sĩ có phần mất tự nhiên, xen lẫn chút tức giận. Một tiểu tử lông còn chưa mọc hết không biết từ đâu chui ra ngăn cản mình cứu người.
"Ông ấy đột ngột bị chèn ép dây thần kinh cột sống ở đốt sống cổ nên mới bị ngất xỉu do phản ứng nhất thời của hệ thần kinh. Nếu bây giờ cứ cương quyết chuyển người bệnh chỉ có thể làm tình trạng của người bệnh thêm nghiêm trọng mà không thể phục hồi được, thậm chí còn khiến người bệnh bị liệt."
Yến Tiểu Bắc nói toàn bộ những gì mình thấy trong thức hải một cách nghiêm túc. Bác sĩ này sốt ruột xua xua tay nói:
"Người trẻ các anh đừng tưởng đọc được một chút kiến thức trong sách thì đã tự cho mình là hiểu biết nhiều. Đồng tử của bệnh nhân bị giãn, trong nhãn cầu có máu tụ rõ ràng là do suy tim gây ra bệnh trạng ngất xỉu, nếu không được cấp cứu kịp thời ngay cả mạng của người bệnh cũng không còn.."
Vị bác sĩ này mới ngoài năm mươi tuổi mà tóc đã bạc trắng đầu, ông là trưởng khoa cấp cứu của bệnh viện tên gọi là Vương Thành. Người thanh niên trên mặt vẫn lộ rõ vẻ lo lắng gật đầu nói:
"Đúng vậy, ông ấy đúng là bệnh suy tim ở thể nhẹ nhưng chưa từng bị mất như thế này bao giờ.."
Tình hình bệnh nền của người bệnh đúng như dự đoán của mình trên mặt ông bác sĩ bây giờ lạnh lùng nhìn Yến Tiểu Bắc đang đứng cách đây không xa. Khi người đi đường thấy có bác sĩ ở đó rồi thì cũng có người dừng lại hỏi thăm tình hình, rồi những người vừa nãy đứng ở đằng xa quan sát cũng lại gần hỏi thăm.
"Đây không phải là bác sĩ Vương, trưởng khoa cấp cứu đang giữ quyền giám đốc bệnh viện đây sao. Những gì ông ấy nói chắc chắn là chính xác."
"Một tên tiểu tử nhà quê dám đứng trước mặt trưởng khoa Vương múa rìu qua mắt thợ, đây không phải là chuyện vô cùng buồn cười hay sao."
Một vài người qua đường nhìn ra người mặc áo dài trắng là Vương Thành lại nhìn thấy Yến Tiểu Bắc ăn mặc quê mùa thì đều nhìn anh bằng ánh mắt khó chịu, bọn họ cho rằng anh đang có cố tình khoe khoang.
Lúc này có ba người từ trong bệnh viện chạy ra còn đẩy theo một chiếc giường, khi chuẩn bị khiêng người bệnh lên giường đẩy Yến Tiểu Bắc liếc nhìn những người xung quanh rồi vội vàng bước đến chỗ người bệnh đang nằm dưới đất ngăn cản không cho bọn họ khiêng người đi. Trưởng khoa Vương bèn quát lên bằng giọng sắc bén:
"Anh muốn làm cái gì, cứu người là trách nhiệm của chúng tôi, anh đứng đó ngăn cản là đang làm ảnh hưởng đến việc cứu chữa, anh có gánh nổi trách nhiệm này không?"
Sau đó Vương Thành lập tức vẫy tay ra hiệu khiêng người lên. Yến Tiểu Bắc lo lắng nói:
"Đừng chạm mạnh đến cổ của ông ấy."
Nhưng chẳng ai nghe lời anh cả. Hai thanh niên mặc áo trắng ra sức nhấc người bệnh đặt lên giường đẩy rồi nhanh chóng đẩy vào phía trong bệnh viện. Người thanh niên trẻ tuổi khoác túi da trên vai nhìn Yến Tiểu Bắc bằng ánh mắt lạ lẫm nhưng không nói gì, anh ta chỉ liếc nhìn một cách nhanh chóng rồi đuổi theo Vương Thành vào trong bệnh viện. Yến Tiểu Bắc do dự một lúc rồi quay sang nói với Thôi Yên Nhiên:
"Anh muốn vào trong xem một chút, em về trường trước đi."
Thôi Yên Nhiên gật đầu dù sao thì hành lý để ở ký túc cô vẫn chưa sắp xếp xong lại còn phải dọn giường chiếu, Thôi Yên Nhiên lo lắng nói:
"Anh Tiểu Bắc, đừng quá lo những chuyện bao đồng, mình giúp được đến đâu thì giúp."
Yến Tiểu Bắc khẽ cười mà trả lời:
"Không sao, anh chỉ đi xem một chút thôi."
Sau khi Thôi Yên Nhiên đi khỏi, Yến Tiểu Bắc rảo bước theo vào bên trong bệnh viện. Người đàn ông trung niên được đưa vào phòng cấp cứu ở tầng một cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt đèn đỏ bên ngoài được bật lên. Đứng ngoài hành lang người thanh niên khoác túi da vô cùng lo lắng nhìn chăm chăm vào cánh cửa đang đóng chặt. Một lát sau có một y tá bước ra từ phòng cấp cứu sắc mặt lo lắm chạy thẳng lên tầng hai. Người thanh niên bèn lên tiếng gọi với theo để hỏi:
"Thế nào rồi?"
Y tá vừa chạy vừa trả lời ngắn ngủn:
"Còn cứu được."
Trong nháy mắt y tá từ tầng hai quay trở lại theo sau là một vị bác sĩ già tóc đã bạc, hai người vội vội vàng vàng đi vào phòng cấp cứu. Người thanh niên vẫn chờ đợi bên ngoài cùng vẻ mặt lo lắng thì chợt nhìn thấy Yến Tiểu Bắc đang đứng yên tĩnh ở một góc bèn nghi ngờ hỏi:
"Anh là bác sĩ ở đây à?"
Yến Tiểu Bắc lắc đầu trả lời:
"Không phải, tôi đến từ thôi Khôi Khê."
"Vậy sao anh có thể nhìn ra nguyên nhân nhân ngất xỉu của ông ấy?"
"Trước đây tôi đã từng gặp một người bị như vậy, người đó cũng đột nhiên ngất xỉu như ông ấy."
Thanh niên cũng khó tin lời của Yến Tiểu Bắc nên không hỏi gì thêm nữa.
"Thực ra.. ông ấy không cần thiết phải cấp cứu phức tạp như thế này đâu chỉ cần châm cứu một lát là có thể tỉnh lại được."
Mặc dù người thanh niên tiếp nhận ý kiến từ bác lại chủ động lên tiếng nói ra. Người thanh niên quay lại nhìn Yến Tiểu Bắc như nhìn một sinh vật lạ rồi lên tiếng hỏi:
"Cậu chữa được chứ?"
Chưa kịp trả lời thì có một giọng nói cay độc vang lên:
"Cậu ta thì chữa được cái gì chứ?"
Yến Tiểu Bắc không cần quay người lại cũng thừa biết được người đang nói là ai. Hạ Đức Tư bước lại gần nhìn Yến Tiểu Bắc bằng ánh mắt khinh thường, sau đó quay sang nói với người thanh niên.
"Cậu ta là một tên ngốc tử ở thôn Khôi Khê tên gọi là Yến Tiểu Bắc, cậu nghĩ rằng cậu ta có thể chữa khỏi hay sao?"
Yến Tiểu Bắc không hề tức giận mà vừa cười vừa nói vừa quay sang nhìn Hạ Đức Tư nói:
"Đây không phải là y sĩ thôn chữa bệnh bằng thuốc giảm đau đó sao."
Khi người thanh niên nghe được thông tin Yến Tiểu Bắc là một tên ngốc tử thì anh ta vô cùng ngạc nhiên, khi nghe Yến Tiểu Bắc nói người trước mặt là y sĩ chuyên chữa bệnh bằng thuốc giảm đau thì anh ta lại càng ngạc nhiên hơn. Hạ Đức Tư nhìn Yến Tiểu Bắc chua chát nói:
"Tôi được điều chuyển trở lại bệnh viện thị trấn rồi, cái thôn rách nát của cậu tôi sẽ không thèm đến đó nữa."
"Vậy thì phải chúc mừng Hạ y sĩ rồi."
Yến Tiểu Bắc vô tâm vô phế cười và không ai có thể nhìn thấy được trong lòng anh lúc này nghĩ cái gì. Vừa hay phòng cấp cứu đột nhiên mở ra vị bác sĩ già vừa nãy cũng bước ra cùng với trưởng khoa Vương. Người thanh niên vội vàng chạy đến hỏi:
"Bác sĩ, người bệnh thế nào rồi?"
Trưởng khoa Vương nói:
"Người bệnh rất kỳ lạ, chỉ số đều rất bình thường nhưng anh ta.."
Vị bác sĩ già lên tiếng:
"Cậu là người nhà của người bệnh sao? Tôi đã liên hệ với bệnh viện thành phố, ngay bây giờ sẽ chuyển lên bệnh viện thành phố."
Người thanh niên sững sờ hỏi:
"Ông ấy.. ý bác sĩ nói là ông ấy vẫn chưa tỉnh sao?"
Trưởng khoa Vương trả lời:
"Chưa."
Khuôn mặt của người thanh niên sa sầm lộ rõ vẻ tức giận. Lúc này Yến Tiểu Bắc đột nhiên lên tiếng:
"Dây thần kinh của người bệnh bị đè nén, thời gian càng kéo dài nguy cơ để lại di chứng càng cao."
Vị bác sĩ già quay lại nhìn Yến Tiểu Bắc bất ngờ hỏi:
"Đây là ai?"