Tôi đưa vật không nên tồn tại trên đời này, vĩnh viễn niêm phong cất vào bóng tối.
Đưa tội lỗi cùng đau khổ của linh hồn bị nó làm cho mệt mỏi, đều cùng nhau niêm phong bên trong yên bình vĩnh viễn ––– hy vọng bạn có thể có được hạnh phúc.
Ở một nơi mà tôi còn không thể tới được…
Tôi hy vọng ‘mọi người’ có thể tìm về bản thân, không còn mơ hồ ––– hoặc là, có thể không đi suy nghĩ mấy thứ vô vị nữa.
Tôi chúc phúc mọi người…
Em chúc phúc thầy…
Thầy ơi…
…
… …
“Mọi người có tìm ở viện bảo tàng không? Chính là viện bảo tàng nơi phát hiện ra thi thể của ông Fitlis ấy.”
Tôi nhìn Tirold, biểu tình nghiêm túc tuyệt đối.
Nếu tôi đoán không sai, có lẽ thầy đang ở nơi đó… Bởi vì thầy sẽ không đi ––– nếu ông ấy muốn đi thì sẽ không gọi tôi đến, cũng sẽ không làm cho nhóm cảnh sát này tìm được tôi.
Nhưng ý tưởng đằng sau những việc thầy làm tôi cũng đại khái hiểu được ––– ông ấy không có cách nào làm cho mình quay đầu lại, cũng không có cách nào làm cho mình dừng lại, ông ấy không điên cuồng hoàn toàn, nhưng cũng không có cách nào làm cho mình bình tĩnh. Cho nên, ông ấy muốn có người đến cứu mình…
Nhưng… Tôi không cảm giác thấy ông ấy đang cầu cứu với tôi… Ngược lại… Ông ấy càng như là đang…
Không, phải nói là cảm giác đang phó thác cho tôi một thứ gì đó… Thầy muốn cho tôi nhìn thấy kết cục của ông ấy, còn có một loại… Cảm giác gì đó… Thầy đang chứng minh với tôi thứ gì đó ––– hoặc là nói một cách chính xác, thầy hy vọng tôi thay ông ấy chứng minh cái gì đó.
Nhưng vô luận như thế nào, kết quả của những phỏng đoán như vậy bình thường chỉ có một ––– tử vong.
Cười khổ, tự cười khổ với bản thân mình, tôi không biết hiện giờ trong lòng tôi có cảm thụ như thế nào nữa.
Nếu nói, từng nơi tôi đặt chân đến, bên cạnh tôi đều sẽ xuất hiện tử vong, kỳ thật phải nói là tử vong đưa tôi đến nơi ấy ––– vô luận nguyên nhân lúc đầu là cái gì, kết quả của nó, chung quy đều sẽ liên quan đến tử vong.
Sẽ có ngoại lệ sao? Tôi từng không ngừng khẩn cầu ngoại lệ ở trong lòng không chỉ một lần, nhưng không hề có ngoại lệ ––– nếu có thần, vậy vị thần kia vì sao không hoàn thành một tâm nguyện nho nhỏ của một phàm nhân nho nhỏ như tôi đây?
“Không thể không tin, không thể hoài nghi.” Trong thần học có một lý niệm như vậy ––– nhưng nếu thật sự đúng là như thế, vậy… Đây không phải biến thành một loại đức tin mù quáng sao?
Tôi không muốn suy nghĩ sâu về những điều này, không phải bởi vì nó không đúng, mà là bởi vì nó làm cho tôi cảm thấy đáng sợ.
Nó sẽ làm tôi hoài nghi rất nhiều thứ tôi vẫn cho rằng nó ‘đúng’, tôi sẽ đánh mất một số ý niệm ‘bình thường’ ––– giống như thầy vậy…
Thầy chính là vì nghĩ quá nhiều, hoặc là nói, thầy muốn đến gần chân tướng, nhưng chúng ta cũng không biết cái mà chúng ta gọi là ‘chân tướng’ đấy đối với chúng ta mà nói, rốt cuộc là có lợi hay là có hại.
Hoặc là càng đến gần, sẽ không phải là càng rõ ràng, mà ngược lại chính là càng hoang mang ––– bởi vì, bạn đã không còn biết bản thân mình rốt cuộc nên đi tin tưởng cái gì…
“Viện bảo tàng kia Trouin không có khả năng đến chứ?” Tirold dường như cảm thấy giật mình với suy nghĩ trong đầu tôi.
Nhưng tôi không có lòng dạ dư thừa đi để ý đến ngạc nhiên của anh ta.
Đứng lên, tôi mỉm cười với anh ta cùng Kru đang dùng ánh mắt khinh thường nhìn tôi. “Tin tôi đi, tôi chỉ là không muốn nhìn thấy thi thể hư thối thôi. Còn nữa, cho dù có nhầm lẫn, với tình hình bây giờ cũng không có ảnh hưởng xấu nào.”
Nhưng lúc này, Vision lại kéo kéo góc áo của tôi.
“Làm sao?” Tôi nhíu mày.
Đầu heo này sẽ không nghĩ ra chủ ý kỳ quái gì đó cho tôi vào lúc này chứ?
“Tôi muốn ăn xong cơm chiều trước đã… Từ trưa đến giờ tôi chưa được ăn cái gì cả…”
Ngu ngốc!! ––– tôi thề với trời! Nếu bây giờ không phải ở nơi công cộng, trăm phần trăm tôi sẽ mắng hắn một tràng trước rồi sau đó lại hung hăng táng cho hắn một trận nữa! (đương nhiên, trình tự này rất có thể vì tâm tình lúc đó của tôi mà phát sinh một chút chuyển biến…)
…
… …
Cuối cùng, vẫn là chờ Vision ăn xong cơm chiều mà hắn nhớ mãi không quên kia (tôi cũng tranh thủ ăn xong rồi) rồi chúng tôi mới lôi kéo cả đoàn quân đi đến viện bảo tàng đã hiện ra vẻ cũ nát cùng lụn bại kia.
Tôi thật không rõ cục diện canh gác đông đảo của Tirold này là vì cái gì, ngay từ đầu không phải nói không tin sao? Thế nào mà bây giờ còn tìm một đại đội người đến đây vây bắt? ––– chẳng qua điều này cũng làm tôi xác định Tirold hẳn là đã chịu không ít áp lực của thượng cấp.
Hay là anh ta đang mượn cơ hội này để ngầm phô trương đây?
Quên đi, dù sao tôi cũng không có hứng thú nghiên cứu việc này.
Dùng sức đẩy cánh cửa chính kia ra, cửa gỗ nặng nề phát ra tiếng két két tương xứng với tuổi của nó, một bầu không khí bẩn thỉu từ trong phòng truyền ra, phổi không thể lập tức thừa nhận kích thích đột ngột như vậy mà phát ra vài tiếng ho nhẹ.
“Sao thế này?… Thế nào mà như biến thành quỷ ốc vậy… Nếu không biết chúng ta tới đây làm gì, thiếu chút nữa tôi nghĩ rằng mình đến đây để thám hiểm cổ mộ đấy…” Tôi nhìn về phía Tirold pha trò, lập tức nhận được cái liếc mắt xem thường của người phía sau.
Vision tìm được công tắc đèn, ngay lập tức bên trong từ một mảng bụi bặm biến thành ánh sáng vàng ấm áp ––– nhưng vào mùa hè, màu vàng này cũng làm cho tâm trạng của người ta trở nên buồn bực cùng áp lực gấp đôi.
Tôi chỉ thích màu sắc này vào những đêm đông.
“Hàn, chỗ này chỉ liếc mắt một cái là có thể xem hết, còn có nơi nào có thể giấu người hả?” Trong căn phòng không tính là quá lớn, bốn người chúng tôi kỹ càng nhìn tình hình của từng phòng trong khu nhà ––– tuy nói nó cũng chỉ có ba gian phòng nhỏ như thế mà thôi.
“Đúng vậy, anh bác sĩ, anh cũng đừng nói với tôi là anh suy tính sai lầm, anh đang hại chúng tôi lãng phí lực lượng cảnh sát đấy…” Kru quả nhiên không buông tha dùng vẻ mặt đùa cợt nhìn tôi.
Tuy nói là một mỹ nữ, nhưng giọng điệu của cô ta vẫn làm cho người ta chịu không nổi… Còn hơn cái này, tôi thà nghe tiếng Trung ẻo lả sợ chết người kia của Vision còn hơn.
Nhưng nếu có thể, tôi hy vọng có thể không phải nghe cả hai dạng ––– dù sao tôi cũng không phải một người bị ngược cuồng.
Chậm rãi bước đi trong căn nhà, đây là lần đầu tiên tôi đến đây, đối với viện bảo tàng này tôi mang tâm trạng hai chiều mà mâu thuẫn. Tôi khát vọng biết hết tất cả quá khứ, nhưng lại bởi loại cảm giác bất lực này mà thấy chán ghét…
Bởi vì biết được một thứ gì đó mà nói, sẽ phải suy nghĩ ‘Vì sao không làm như vậy?’ ‘Vì sao không làm nhiều như thế?’
Trên thực tế, chúng ta với tư cách là người theo dõi lịch sử này có thể nói là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, cho nên, chúng ta không có tư cách để nói gì cả ––– hoặc là nếu chúng ta ở vào tình huống như lúc ấy, có lẽ chúng ta sẽ làm ra những quyết định càng tồi tệ hơn cũng không chừng.
Tôi dùng tốc độ thật chậm di chuyển trên mặt đất ––– bởi vì mỗi bước đi, tôi đều dùng sức đạp xuống sàn nhà dưới chân.
“Ở đây, mau tới đây giúp đỡ.” Cuối cùng, ở góc trái trong căn nhà, phát hiện dưới sàn nhà rỗng ruột.
Lật thảm cùng ván gỗ lên ––– lối vào nho nhỏ kia truyền ra mùi ẩm mốc không tính là dễ ngửi cùng mùi thối rữa của thứ gì đó bốc lên.
Dự cảm với chuyện xấu của tôi quả nhiên rất chuẩn…
Xuống đến tầng hầm ngầm, kéo ngọn đèn điện nho nhỏ kia ra, thi thể của thầy lẳng lặng ngồi trên một chiếc ghế cũ nát giữa căn phòng, màu vàng bịu tôn lên nụ cười trên khóe môi của thầy…
Một cảm nhận không biết tên bốc lên trong lòng, làm cho người ta cảm thấy buồn bực một cách khó hiểu.
Tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vì sao vẫn không có cách nào thản nhiên chấp nhận sự thật ‘tử vong’ này.
“Hàn, cậu nhìn mặt tường kia đi.” Đột nhiên, Vision vỗ vai tôi, ý bảo tôi nhìn dòng chữ bằng màu viết trên tường.
“Kết thúc, để cho nó kết thúc, em sẽ không kéo dài nó, em bình tĩnh cùng tuyệt tình hơn bất cứ người nào trong chúng tôi, hy vọng em không thay đổi, học sinh yêu quý của tôi ––– giáo sư ngu xuẩn của em.” Tôi đọc câu chữ đã từ màu đỏ sậm biến thành màu đen này.
Thầy vì sao muốn em đến?…
Ít nhất cũng phải nói cho em biết điểm này chứ?… Nhưng người có thể nói cho tôi biết đáp án, đã không có cách nào nói với chúng tôi bất cứ điều gì nữa…
…
… …
Ba ngày sau, sau khi chúng tôi đã an táng xong xuôi di thể của thầy (ông không có người thân, dường như bạn bè cũng không nhiều), mới quay về Paris.
Mà vừa vào cửa tôi liền phát hiện trên mặt đất có một kiện hàng ––– là được bỏ vừa từ cửa bưu phẩm.
Ngày viết trên đó là vào ngày tôi với Vision rời khỏi Paris thì được gửi đến.
Rốt cuộc là cái gì ––– hình dáng là hình lập phương bẹt.
Tôi buông hành lý, dùng tay xé mở đại lễ thần bí này.
Trong nháy mắt khi giấy gói cùng hộp đựng bị xé mở ––– chợt một tấm rèm màu vàng sáng xuất hiện ở trước mắt tôi…
…
“Mong em biết như thế nào mới là đúng…” Được gửi tới cùng với kiện vải, là một tờ giấy nho nhỏ…
Hóa ra, tất cả những chuyện này chẳng qua là một vở kịch mà giáo sư Trouin an bài cho tôi xem…
Mà mục đích, là tìm một người có thể giúp ông giữ gìn tốt ‘tấm rèm’ mà cũng sẽ không dao động bởi tài phú đằng sau thứ này, mà trọng điểm là, người này, không có chấp nhất cùng ‘ngu dốt’ giống như ông và người bảo vệ ‘nó’ trước kia.
…
Thầy thắng rồi… Thầy ạ…
Thầy mới là người thắng…
…
Dưới đáy tủ quần áo trong nhà tôi, có đặt một tấm rèm màu vàng, nhưng tôi chưa bao giờ dùng nó.
Bởi vì…
Nó cũng là điềm xấu giống như tôi…
Hết