Phòng cấp cứu số 2 đèn tắt bác sĩ bước ra.
“Xin hỏi ai là người nhà của bệnh nhân Tống Thoan.”
“Tôi là mẹ nó.” Lâm Thanh Nhàn vội vàng tiến lên.
“Bệnh nhân phẫu thuật thành công cả mẹ và bé đều bình an, đứa trẻ thiếu tháng chúng tôi phải theo dõi thêm, người mẹ bình an nhưng chuyện sinh sau này sẽ có trở ngại, lần phẫu thuật này cô ấy bị tổn thương tới tử cung"
Nói xong bác sĩ bước đi đối với Lâm Thanh Nhàn, Tống Thoan coi như trong hoạ gặp phúc, từ giờ con bà và Lương Hải sẽ không còn chắc trở nữa coi như khổ tận cam lai, chuyện con cái còn nhiều cách.
Quay sang Tôn Thất "Cậu mang nghiệt chủng đi cho khuất mắt tôi.”
Tôn Thất cũng chẳng hy vọng gì vào Tống Thoan nữa, năm đó anh yêu Tống Thoan ngày từ cái nhìn đầu tiên nhưng gia cảnh anh nghèo Tống Thoan lại có Lương Hải bên cạnh anh chỉ có thể đứng đằng xa nhìn cô, cho đến hôm ấy anh tình cờ có đoạn băng mới làm cho Tống Thoan ở bên anh những năm qua, bịt tai trộm chuông bao năm qua anh cũng mệt mỏi rồi.
Thời gian trôi qua cửa phòng cấp cứu ngày càng nặng nề Hàn Như đã vào đó 4 tiếng, cuối cùng bác sĩ cũng đi ra với vẻ mặt mệt mỏi.
“Bệnh nhân đã ổn nhưng cái thai không giữ được xin gia đình nén bi thương.”
Vũ Tuyết bàng hoàng cháu của bà nó còn chưa đến được thế giới này.
Lương Hải không biết mình rời khỏi phòng phẫu thuật thế nào, anh không nên ép cô về mà không bảo vệ được cô là do anh.
Hàn Như được đưa về phòng hồi sức Lương Hải túc trực cạnh cô một bước không rời, sáng hôm sau Tô Hùng chạy vào nói Tông Hoan đã tỉnh đang khóc lóc mất bình tĩnh, Lâm Thanh Nhàn muốn anh lên khuyên cô.
Lương Hải do dự cuối cùng đứng dậy bước ra khỏi phòng anh sẽ đi nhanh về nhanh, nhưng sự thật chứng minh đôi khi duyên phận đã bước qua sẽ mãi không thể quay lại được nữa.
Lương Hải bước vào Tống Thoan vẫn đang gào khóc nói mình rất bẩn Lương Hải nhẹ nhàng ôm lấy Tống Thoan an ủi cô ấy, trước khi Lương Hải rời đi Tông Thoa khe khẽ nói.
“Anh đừng lấy cô ấy có được không, em xin anh.”
Lương hải không đáp bước đi những chuyện Tống Thoan vì anh nói không cảm động là không đúng nhưng bây giờ anh lại không còn cảm giác khi xưa với Tống Thoan nữa thậm chí còn mệt mỏi khi cô níu kéo anh.
Lương Hải vừa bước ra khỏi phòng thì Hàn Như tỉnh, cả người cô đau đớn vô thức sờ tay lên bụng bằng phẳng mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn vô cùng đau đớn, bọn trẻ không còn nữa ba đứa con của cô chúng đã có tội gì, cô đã làm gì lên tội.
Y tá bước vào thấy Hàn Như đã tỉnh vội gọi bác sĩ sau khi khám mọi thứ đều bình thường chỉ là Hàn Như vì tai nạn mà mất đi tiếng nói.
Hàn Như bình tĩnh nhìn bác sĩ chỉ khẽ gật đầu với lấy điện thoại cố chịu đau bấm một hàng chữ đưa cho bác sĩ.
“Cô gái ấy không sao đã tỉnh rồi cô đừng lo.”
Lúc Lương Hải quay lại phòng bác sĩ đang vây quanh Hàn Như biết cô đã tỉnh anh vội chạy vào Hàn Như không nhìn anh tập chung nghe bác sĩ nói sau đó là gật với lắc.
“Như em tỉnh rồi còn đau ở đâu không.”
Hàn Như không nhìn về phía Lương Hải cô dường như không nghe thấy tiếng của anh chỉ tập chung nghe bác sĩ nói.
Lương Hải gấp gáp hỏi bác sĩ “Cô ấy là như thế nào.”
“Bác sĩ Lương cô ấy sau vụ tai nạn có thể do ám ảnh lên tạm thời không thể nói được.”
Lương Hải hóa đá nhìn về phía cô không khóc không gào chỉ là trong mắt không còn sức sống tiều tụy như búp bê rách, tim anh ngột ngạt khó chịu chỉ muốn ôm lấy cô nhưng anh không dám anh sợ, sợ sẽ làm cô thấy ghét anh.
“Hàn Như rốt cục là tại sao chứ năm xưa cũng vậy bây giờ cũng vậy, là tại mình.”
Lương Yên vào phòng đã gào khóc, Vũ Tuyết đẩy Lương Yên vào.
Hàn Như mỉm cười viết lên điện thoại rồi đưa cho Lương Yên.
“Mình không sao có lẽ hội trẻ không có duyên với mình.”
Năm đó cô mang thai nhìn về phía Hàn Như, Lương Hải đau đớn vạn phần anh khốn nạn thế nào mới để cô gái 18 tuổi năm đó mang thai rồi sảy thai một mình trải qua những chuyện đó một mình cô đã sợ hãi đã đau khổ như thế nào chứ.
Ôm chặt Hàn Như thì thầm vào tai cô : “Như anh xin lỗi.”
Đáp lại anh chỉ là sự run rẩy của Hàn Như.
Lương Hải vẫn kiên trì chăm sóc Hàn Như, Tống Thoan cả ngày khóc lóc yếu ớt lúc nào cũng đòi sống đòi chết, ngược lại với Tống Thoan Hàn Như yên tĩnh bình thản cô không khóc cũng chưa một lần hỏi về đứa bé.
Hàng ngày chỉ ngồi nhìn ra cửa sổ, Lương Hải thấy Hàn Như ngủ say đắp chăn cho cô rồi lên chỗ Tống Thoan.
Tống Thoan gặp Lương Hải lại bắt đầu khóc lóc, Lương Hải nhíu mày mệt mỏi vẫn cố tỏ ra kiên nhẫn.
Hàn Như tỉnh dậy sau cơn ác mộng, xung quanh không có ai chỉ có mình cô. bước xuống giường mở cửa sổ nhìn xuống bên dưới đây là tầng 5 nếu cô nhảy xuống từ đây có phải cô sẽ được gặp những đứa trẻ của cô hay không?
“Như em đang làm gì vậy.” Lương Hải về phòng mở cửa đã thấy Hàn Như đứng cạnh cửa sổ cả người nhìn về phía xa an tĩnh đến đau lòng.
Ôm lấy Hàn Như từ phía sau Lương Hải đau lòng an ủi cô: “Như đợi em khỏe mình sẽ lại có con được không?”
Hàn Như vẫn im lặng.