Sau khi Hà Mật Khuê mang tiền sang trả lại tiền Hà Tố Như đã thanh toán bữa ăn, lúc cô về đến phòng Kiều Dương còn đang tắm.
Định bụng về giường ngủ trước, nhưng nghĩ lại Hà Mật Khuê liền đến gõ cửa phòng tắm, mở lời đề nghị: “Anh đưa quần áo đây, tôi mang giặt sấy cho.”
Kiều Dương cũng không câu nệ nữa, gom gọn quần áo bẩn đưa qua khe cửa mở cho Hà Mật Khuê, để cô giúp anh giặt để sáng mai có đồ mặc.
Quá nửa đêm, cả hai nằm cạnh nhau trên cùng một chiếc giường. Kiều Dương nằm xuống chốc lát đã ngủ sâu, riêng Hà Mật Khuê không rõ vì nguyên nhân gì lại mất ngủ.
Cô trở người nằm nghiêng qua Kiều Dương, với khoảng cách gần, mùi thuốc khử trùng đặc trưng trên người anh vẫn còn thoang thoảng ở chóp mũi.
Có lẽ mùi thuốc trử trùng là mùi mà bất kỳ ai cũng không thích, nhưng Hà Mật Khuê ngửi mùi này ở người Kiều Dương lại không hề có cảm giác bài xích hay khó chịu.
Nghĩ lại, Hà Mật Khuê vẫn còn sót lại chút mơ hồ trong tâm trí. Một tháng trước, cô và Kiều Dương chỉ là người lạ nói chuyện với nhau vài câu. Hơn nửa tháng trước, cô và anh lại phát sinh quan hệ có tính toán, kết quả giờ đây lại dính chung một chỗ.
Nếu người cùng Hà Mật Khuê trải qua đêm đó không phải Kiều Dương, có lẽ hôm nay cô đã hối hận vì xem rẻ chính mình. Nhưng vì người đó là Kiều Dương, người không keo kiệt cho cô “giống”, còn cho cô trở thành người có giá trị.
Sáng hôm sau, Hà Mật Khuê theo Kiều Dương đến bệnh viện kiểm tra tổng quát.
Trong suốt lúc Hà Mật Khuê khám, đích thân Kiều Dương thay cô làm mọi thủ tục, đưa cô đến từng phòng khám. Cũng vì điều này, ánh mắt và thái độ của không ít bác sĩ, y tá và các nhân viên làm việc tại đây đều nhìn cô đều tỏ ra ngạc nhiên và hiếu kỳ.
Đến trưa, Kiều Dương đưa Hà Mật Khuê đến nhà ăn dành riêng cho nhân viên bệnh viện. Vào giờ cao điểm, lại tập trung nhiều người từ các khoa và khu vực khác nhau, số lượng cặp mắt dán lên Hà Mật Khuê càng tăng lên thêm gấp mấy lần.
Trong khi Hà Mật Khuê ngượng nghịu bao nhiêu, Kiều Dương lại thản nhiên bấy nhiêu, dường như việc bản thân trở thành tâm điểm của sự chú ý đối với anh đã quá quen thuộc.
Trái với bộ dạng đứng ngồi không yên của Hà Mật Khuê, Hà Tố Như đi đến đâu liền hất cao mặt kiêu ngạo đến đó.
Vĩ Hào đi cạnh Hà Tố Như, vừa buồn cười lại vừa bất lực, tuy không muốn phá hỏng tâm trạng của cô nàng nhưng vẫn phải nhắc nhở trước: “Tự đắc quá vội, kẻo thất vọng tràn trề!”
“Ăn nói linh tinh!” Hà Tố Như gằn giọng mắng, ấn đường cau chặt giận dữ cảnh báo ngược: “Mối quan hệ giữa chị tôi với bác sĩ Kiều không thành, tôi nhất định tính sổ hết lên anh.”
Sau gần nửa ngày, việc khám tổng quát của Hà Mật Khuê cũng hoàn tất, kết quả đều nằm ở chỗ Kiều Dương. Sau khi đồng bộ dữ liệu lên máy tính bảng Kiều Dương vẫn hay mang theo bên mình, anh theo dõi tình trạng sức khỏe của cô, nét mặt có vẻ không được khả quan cho lắm.
Trên đường Kiều Dương đưa về nhà, Hà Mật Khuê ngập ngừng một hồi lâu, mãi cho đến khi sắp gần đến nơi mới chịu bỏ ngại ngùng xuống mà cất tiếng hỏi: “Tôi... không có vấn đề gì chứ?”
“Không có.” Kiều Dương đáp nhanh, ngay khi dứt lời liền nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của Hà Mật Khuê. Anh cong nhẹ môi cười, từ tốn tiếp lời: “Ngoại trừ dạ dày dư axit do ăn uống thất thường và thiếu chất nhờn khớp xương do lười vận động ra thì đều ổn.”
Tia mừng rỡ mới chớm nở trên mặt Hà Mật Khuê vụt tắt trong chớp mắt, chỉ cần nghe sơ qua cũng đủ để cô nhận ra Kiều Dương đang nhấn mạnh nguyên nhân khiến cô gặp phải tình trạng hai loại bệnh anh nhắc tới.
Cuộc nói chuyện vừa kết thúc, rất nhanh xe đã dừng lại trước cửa, ngay khi Hà Mật Khuê vừa định tháo dây an toàn, Kiều Dương bỗng mở lời yêu cầu: “Em mang hộ khẩu và chứng minh thư ra đây, chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
“Hả?” Hà Mật Khuê thoáng giật mình thốt lên một tiếng, sắc mặt bỗng chốc nghiêm trọng hẳn đi: “Nhưng ông nội anh nói phải có cháu trước mới cho cưới mà?”
Kiều Dương ngồi yên một tư thế thong thả, một tay vẫn còn gác trên vô lăng, khẽ nghiêng đầu nhìn Hà Mật Khuê, chậm rãi đáp: “Cưới mà ông nhắc đến là tổ chức hôn lễ, chuyện đăng ký kết hôn chúng ta tự quyết định.”
“Không được.” Hà Mật Khuê không cần nghĩ ngợi đã dứt khoát từ chối, thái độ đối với vấn đề này vô cùng nghiêm túc: “Ông nội anh chưa tán thành, chúng ta không được tùy tiện.”
Quan sát bộ dạng hùng hổ kiên định của Hà Mật Khuê, Kiều Dương không nhịn được bật cười thành tiếng. Anh gật gật tỏ vẻ tán thành hùa theo, vờ vu vơ thăm dò: “Em không sợ tôi thay đổi khiến em phải chịu thiệt không thể kêu oan sao?”
Quả nhiên vẻ mặt quyết tâm của Hà Mật Khuê vì một câu nói của Kiều Dương liền ẩn hiện sự dao động. Cô do dự lén liếc trộm anh, trong lòng đã sớm rối ren phức tạp, ngoài mặt vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh, cứng rắn đáp trả: “Có... có gì mà sợ?”
Kiều Dương nhìn chằm chằm vào Hà Mật Khuê như một hành động tấn công tinh thần. Nhân lúc cô không để ý, tầm mắt anh bất chợt hạ thấp xuống, bắt gặp hai bàn tay đang bấu vào nhau đầy căng thẳng của cô gái ngồi bên cạnh, một bên khóe môi anh càng nhếch lên cao hơn.
Lần nữa nhìn thẳng vào Hà Mật Khuê, cảm xúc giữa ngực Kiều Dương bỗng nhiên nhen nhóm cảm giác lạ thường. Trước nay anh chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương hay thích ai, ngày ngày không vùi đầu vào công việc cũng là lo chuyện trong gia đình.
Vậy mà, kể từ khi Hà Mật Khuê xuất hiện và chính thức bước vào cuộc sống của mình, cô không quá xinh đẹp cũng chẳng quá nổi trội, chỉ cần một số cử chỉ rất nhỏ không đáng kể, anh lại cảm nhận được cô khác hẳn với những cô gái anh từng tiếp xúc.
Thuần khiết dễ bị lừa, nhát gan lại thích tỏ ra mạnh mẽ, sống nội tâm và dường như rất sợ làm gánh nặng cho người khác, tất cả lại tạo nên một Hà Mật Khuê độc nhất trong mắt Kiều Dương.
Chìm đắm trong suy nghĩ một lúc, Kiều Dương tháo dây an toàn bước xuống xe vòng qua chỗ bên kia xe. Mở cửa cho Hà Mật Khuê, anh không vội để cô ra ngoài, một tay anh gác lên thành xe phía trên, một tay chống lên lưng ghế cô đang ngồi bao vây lại.
Biểu cảm anh rơi vào thâm trầm, giọng nói toát lên sự điềm đạm quen thuộc: “Tôi thật sự mong, có thể cùng em sớm trở thành người nhà.”