Vài giây trôi qua, khi ấn đường Hà Mật Khuê hơi nhíu lại vì mất kiên nhẫn, anh bỗng lôi từ trong cổ áo ra sợi dây chuyền lồng nhẫn vừa loay hoay tìm móc khóa gỡ ra, vừa ngang nhiên nói: “Anh mang theo nhẫn cầu hôn em luôn, rồi đây.”
Hà Mật Khuê: “…”
Tám giờ sáng hôm sau, công tác chuẩn bị cho buổi khám bệnh đầu tiên sẵn sàng, các thành viên trong nhóm tình nguyện đồng hành cùng hướng dẫn người dân xếp hàng đợi lượt.
Ngày khám bệnh đầu tiên ưu tiên cho người già và trẻ em dưới ba tuổi. Tỉ lệ dân số già ở đây chiếm khá cao, theo như ghi nhận từ ủy ban, những người trẻ từ độ tuổi 18 đến 50 đều đến trung tâm thành phố học tập, làm việc. Vậy nên, số người già và thanh thiếu niên tương đối nhiều.
Các bàn khám được đặt cách nhau tầm một mét, bác sĩ chính chỉ khoảng năm người nhưng đều là những bác sĩ giỏi có bề dày kinh nghiệm của bệnh viện.
Kiều Dương mặc áo blouse trắng, bên trong là sơ mi cùng màu đóng thùng lịch lãm cùng quần tây đen, chân mang giày da. Tuy gương mặt đã bị che
một nửa bởi đeo khẩu trang, nhưng chỉ cần lướt qua vóc dáng cùng đôi mắt hai mí sâu hút, sóng mũi cao cũng đã thấy được nhan sắc nhất định không tầm thường.
Hà Mật Khuê vừa làm nhiệm vụ nhiếp ảnh chụp lại mọi thứ diễn ra, thi thoảng giúp mọi người trong đoàn rớt nước cho các ông bà, hoặc trong đám trẻ được người lớn dẫn theo.
Bận rộn cả một buổi sáng, đến lúc có thời gian ngồi nghỉ thì cũng đã tới giờ ăn trưa. Bên dưới tấm bạc được giăng tạm trong sân tránh nắng, các thành viên trong đoàn lại tụ họp lại ăn vội bữa cơm nóng.
Bầu không khí trên bàn ăn diễn ra hết sức bình thường, đang yên đang lành thì ngay khi Hà Mật Khuê vừa giơ tay tém tóc mai, Hà Tố Như ngồi cạnh cô bỗng thốt lên: “Ây da, hạt màu trắng trên nhẫn chị đeo chói mắt quá!”
Hà Mật Khuê vừa ngại lại vừa buồn cười, lén đánh vào bắp chân cô nàng dưới gầm bàn cảnh cáo.
Chiếc nhẫn Kiều Dương dùng để cầu hôn “úp” Hà Mật Khuê không phải kiểu nhẫn kim cương nổi thường thấy, mà là loại nhẫn được đính đá chìm, thế nên chẳng nổi trội đến mức để Hà Tố Như diễn sâu như vừa rồi.
Những người ngồi cùng bàn đều đã biết mối quan hệ giữa Kiều Dương và Hà Mật Khuê nên cảm thấy rất bình thường, thậm chí trước lúc Hà Tố Như nhắc đến chiếc nhẫn, sáng sớm ra họ đều để ý thấy.
Kiều Dương ngồi bên cạnh chỗ còn lại của Hà Mật Khuê, kể cả lúc nghe rõ cô bị trêu chọc, anh cũng chỉ thản nhiên cong môi cười ẩn ý.
Tuy màn cầu hôn của Kiều Dương có hơi vội vàng và đột ngột nhưng ít ra có còn hơn không. Thật sự ban đầu anh và Hà Mật Khuê đến với nhau một cách nhanh vội bất chấp hậu quả, nhưng để đi đến ngày được cầu hôn như đêm qua, anh và cô đã trải qua nhiều tháng suy nghĩ, đấu tranh đưa đến quyết định cuối cùng.
Kiều Dương chưa từng hối hận khi chọn Hà Mật Khuê làm bạn đời. Có thể thời gian đầu xuất phát vì mục đích chung, lợi dụng lẫn nhau, nhưng sau đó lại cùng nhau trải qua những chuyện vui buồn, anh lại ý thức được bản thân phải trở thành người đàn ông có trách nhiệm.
Anh trân trọng một Hà Mật Khuê dù ngoài mặt có lạnh nhạt, thế nhưng mỗi đêm vẫn chờ cửa đợi anh về.
Anh trân trọng một Hà Mật Khuê hay tỏ ra thờ ơ lúc tiễn anh đi làm, thế nhưng lúc anh tan ca trở về đã có cơm canh đợi sẵn.
Anh trân trọng một Hà Mật Khuê chấp nhận sinh con cho anh, không phải vì cô là mẹ của con anh, mà là vì những hy sinh cô dành cho cha con anh.
Chính vì biết trân trọng Hà Mật Khuê, Kiều Dương càng không muốn vụt mất.
Không lấy được người này có thể lấy người khác, nhưng mất đi một người thật lòng chăm lo, thấu hiểu và thông cảm cho công việc của Kiều Dương mà không phải vì danh tiếng và gia thế anh có, dường như chỉ duy nhất có mỗi Hà Mật Khuê.
Ăn trưa xong, mọi người chia nhau tranh thủ nghỉ ngơi lấy sức chuẩn bị cho buổi khám bệnh vào chiều nay. Kiều Dương cùng Vĩ Hào và một số đồng nghiệp nam ngồi ở hành lang uống cafe nói chuyện.
Từ xa bắt gặp Hà Mật Khuê cùng Hà Tế Như đi tới, Kiểu Dương không thèm mở miệng, dáng về hống hách giơ tay ngoắc cô đến chỗ anh. Hà Mật Khuê vica mới riừa mặt cho tình ngủ, cảm giác đang mát mẻ lập tức bị bộ dạng thiếu đòn của Kiểu Dương chọc cho nóng giận. Cô không tình nguyện đi đến gần, vì giữ mặt mũi cho anh với đồng nghiệp nên phải cố giữ thái độ ôn hòa, nhà nhẹ lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì sao?”