Chân Điềm dựng đứng cuốn sách lên, hơi rụt cổ che mặt lại, rất muốn bản thân có thể chui xuống đất không để lại một kẻ hở.Trình Thần bên cạnh nhìn cô, thấp giọng an ủi: “Cậu đừng sợ, không gọi cậu đâu.”
Chân Điềm cười gượng, cô có linh cảm mãnh liệt rằng lát nữa mình sẽ bị gọi tên.
“Không sao, lát nữa nếu thực sự gọi cậu, tớ sẽ ở bên cạnh nhắc cậu.”
Chân Điềm cảm kích nói: “Cảm ơn!”
Giang Gia Thụ chọn ngẫu nhiên một cái tên trong danh sách điểm danh. Khi nghe người được gọi không phải là tên của cô, Chân Điềm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Sự chú ý của cô hoàn tập trung vào người được gọi kế tiếp là ai.
“Vương Côn.”
“Đường Hiểu Thư.”
“Hàn Nghị.”
Chân Điềm vểnh tai lên nghe từng cái tên, cho đến đoạn cuối cùng của bài học do một cô nữ sinh đọc thuộc xong, cô cũng không có bị gọi tên, hòn đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Chân Điềm rũ bỏ gánh nặng, thầm thán phục hôm nay mình thật sự quá may mắn!
Sau khi vui sướng vì sự may mắn của bản thân, trong lòng Chân Điềm thầm tính toán một lát nữa nhất định không được ngẩng đầu lên để giảm bớt cảm giác tồn tại, nhất định không được để anh phát hiện.
“Đại Bảo Na, cho tôi biết chỉ định về tái tạo mô có hướng dẫn bằng màng sinh học.”
Cả người Chân Điềm cứng đờ.
Vài giây sau, nhận thấy không có ai trả lời, Giang Gia Thụ ngẩng đầu lên nhìn quanh phòng học, hỏi: “Đại Bảo Na là ai? Lớp trưởng đâu? Bạn học này có đến lớp không?”
Bên dưới im lặng như tờ.
Trình Thần nhè nhẹ đụng vào cánh tay cô. Chân Điềm chậm rãi đứng lên: “Có!”
Hai người đối mặt nhau, im lặng không ai lên tiếng.
Đôi mắt thâm thúy của người đàn ông đảo quanh người cô, cuối cùng nhìn về phía người đang ngồi bên cạnh cô.
“Đại Bảo Na.” Anh nhìn Chân Điềm lặp lại lần nữa.
“Có…” Âm thanh vô cùng nhỏ.
Giang Gia Thụ điềm tĩnh nhìn cô, hai mắt đen nhánh sâu thẳm, trong con ngươi xẹt qua một tia sáng trong suốt. Anh đảo viên phấn quanh đầu ngón tay ước chừng khoảng năm sáu giây rồi dừng lại. Đợi đến khi Chân Điềm có hơi bối rối mới chậm rãi nói: “Vậy em nói cho tôi biết.”
“Nói… nói cái gì?”
Những người bên dưới hít vào một hơi, thì ra là người này căn bản không có nghe giảng.
“Các chỉ định về tái tạo mô có hướng dẫn bằng màng sinh học.” Anh lặp lại một lần nữa.
Chân Điềm “Ồ” một tiếng: “Chỉ định về tái tạo mô có hướng dẫn bằng màng sinh học…”
Trịnh Thần dựng sách lên che kín mặt, ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc cô: “Viêm nha chu giai đoạn hai.”
Chân Điềm nói theo cậu ta: “Viêm nha chu giai đoạn hai[1].”
[1] Bệnh nha chu là bệnh nướu với 3 giai đoạn tiến triển chính: Giai đoạn 1 – Viêm nướu; Giai đoạn 2 – Viêm nha chu; Giai đoạn 3 – Viêm nha chu tiến triển. Nếu mọi người muốn biết thêm về bệnh này thì có thể lên gg seach “bệnh viêm nha chu” nha, dài quá nên mình không nêu cụ thể được ^^.
Giang Gia Thụ gật đầu: “Còn gì nữa?”
Còn có nữa à?
Chân Điềm lại liếc mắt nhìn xuống người bạn cùng bàn. Trình Thân lấy một tay che nửa miệng, nghiêng đầu sang nói: “Khuyết hổng xương hàm.”
Chân Điềm: “Khuyết hổng xương hàm.”
“Tụt nướu chân răng.”
Chân Điềm: “Tụt nướu chân răng.”
Sau khi nói theo Trình Thần xong, Chân Điềm căng thẳng đứng tại chỗ, cụp mắt xuống, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh. Trong lòng nghĩ, lát nữa có phải là anh sẽ vạch trần mình không?
Đối mặt với Trình Thần, gương mặt Giang Gia Thụ không hề có cảm xúc, anh lấy viên phấn gõ lên bàn nói: “Đại Bảo Na?”
“Vâng.” Chân Điềm chột dạ nhìn anh.
“Sau khi tan học đến văn phòng của tôi.” Giang Gia Thụ nói.
“Hả?”
“Em ngồi xuống đi.” Giang Gia Thụ không nhìn cô nữa, xoay người viết bài học hôm nay lên bản đen.
“Chúng ta bắt đầu học, mọi người ghi chép vào.”
Chân Điềm ngồi xuống, cô nơm nớp lo sợ nghĩ anh tại sao lại kêu cô đến văn phòng.
Trình Thần thấy cô gái bên cạnh chau mày trông dáng vẻ như lâm vào đại dịch, rất thú vị.
“Cậu đừng sợ, thầy ấy chỉ là giảng viên dạy thay, không biết cậu đâu. Lát nữa cậu đi tới đó thì nói là tiết trước không nghe giảng, thầy ấy sẽ không làm gì được cậu.”
Chân Điềm miễn cưỡng cười với cậu ta một cái.
Ai nói không quen, bọn họ rất là quen là đằng khác.
Thật là.
Bệnh viện Giang Gia Thụ làm việc thuộc Bệnh viện Đại học[2], bình thường cũng hay dẫn theo các nghiên cứu sinh[3] hoặc thực tập sinh đến lớp, việc giảng dạy cũng coi như quen thuộc và không có áp lực.
[2] Bệnh viện đại học (tiếng Anh: University hospital hoặc University medical center) hoặc Bệnh viện giảng dạy (tiếng Anh: Teaching hospital) là một bệnh viện hoặc trung tâm y tế cung cấp giáo dục và đào tạo y tế cho các chuyên gia y tế trong tương lai và hiện tại. Các bệnh viện giảng dạy hầu như luôn luôn liên kết với một hoặc nhiều trường đại học và thường nằm chung với các trường y khoa. #nguồn gg. (Vd để mn dễ hiểu nha: Bệnh viện Đại học Y Dược là một bệnh viện đại học trực thuộc Đại học Y Dược Thành phố Hồ Chí Minh.)
[3] Nghiên cứu sinh: Nghiên cứu sinh là tên gọi của người đang theo học những khóa trình nghiên cứu khoa học mà kết quả cuối cùng là luận án tiến sĩ được bảo vệ thành công ở cấp nhà nước. #nguồn gg.
Chất giọng trầm khàn của anh vang vọng mọi ngóc ngách trong giảng đường. Giang Gia Thụ đang giảng bài bên trên, còn Chân Điềm ở bên dưới nói cảm ơn với Trình Thần: “Vừa rồi cảm ơn cậu đã giúp tôi, xấu hổ quá đi.”
“Uầy, cái này thì có là gì, chuyện nhỏ ấy mà.” Trình Thần nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô: “Này, cậu học chuyên ngành nào vậy?”
Chân Điềm: “Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc nhưng tôi không học ở trường của các cậu mà học trường đối diện.”
“Vậy thì đúng rồi, tớ đã nói rồi mà, cậu xinh đẹp như thế, không thể nào mà tớ lại không thấy được cậu ở trong trường này.”
Chân Điềm nghe vậy, hai má nóng bừng, cô cụp mắt xuống không biết nên trả lời như thế nào.
“Này, cậu có phải là hoa khôi của trường cậu không?”
Hỏi như vậy làm sao cô trả lời đây…
“Tôi…”
“Đại Bảo Na.”
Chân Điềm run người, cô lập tức ngước mắt lên nhìn cái người đang đứng trên bục giảng, cơ thể theo bản năng dịch ra xa Trình Thần.
Giang Gia Thụ mặt không cảm xúc nhìn cô nhắc nhở: “Chú ý nghe giảng.”
“Vâng.” Chân Điềm rũ mắt nhìn sách giáo khoa chi chít thuật ngữ chuyên ngành, lấy vở ra, nhìn ghi chép trên bảng của anh bắt đầu ghi vào.
Giang Gia Thụ là kiểu người làm việc rất nghiêm túc và hiếm khi chạm vào ranh giới đỏ[4], cũng sẽ không bởi vì Chân Điềm mà ảnh hưởng đến bản thân.
[4] Ranh giới đỏ: ý chỉ những ranh giới hay quy định nào đó không thể vượt qua.
Kết thúc buổi học, sinh viên bên dưới có chút quyến luyến không chịu tan học: “Thầy ơi, ngày mai thầy có dạy không?”
“Có.” Giang Gia Thụ đóng sách lại: “Được rồi, tan học thôi.”
“Không có bài tập về nhà sao thầy?”
“Xem kỹ các ghi chép của ngày hôm nay, để ngày mai đặt câu hỏi.”
“Tạm biệt thầy.”
Giang Gia Thụ cầm sách giáo khoa đi ra ngoài, chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại tìm người, thì nhìn thấy người nào đó đang chuẩn bị chuồn đi từ cửa sau phòng học. Anh đột nhiên muốn cười nhưng nhìn dáng vẻ khom lưng đi của cô lại rất đáng yêu, không thể nhịn được mà mỉm cười gọi cô lại.
“Chân Điềm, em đến văn phòng gặp tôi.”
Cơ thể Chân Điềm choáng váng, không ngờ anh có thể trực tiếp gọi tên của cô, cô nhất thời không biết nên nói cái gì.
Thấy cô không trả lời, anh dừng một chút lại nói thêm: “Văn phòng ở B3420.”
Ánh mắt của Trình Thần nhìn quanh hai người họ, khi thấy Giang Gia Thụ đi rồi, cậu ta liền đi tới hỏi Chân Điềm: “Hai người quen nhau à?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong lớp đều nhìn Chân Điềm bằng ánh mắt dò xét.
————
Chân Điềm đang đứng trước cửa văn phòng B3420, hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa ba lần.
“Vào đi.” Trả lời là một giọng nữ.
Chân Điềm đẩy cửa bước vào, người ngồi đối diện cửa là một giáo viên nữ, nhìn thấy có người đi vào liền thu lại nụ cười trên mặt: “Em tìm ai?”
“Chào cô, em tìm thầy Giang.”
Giang Gia Thụ nghe thấy giọng nói của Chân Điềm, khóe miệng hơi nhếch lên, không ngờ cô thực sự đến.
Anh không quay đầu lại mà lấy một chiếc ghế từ dưới bàn ra: “Mời ngồi.”
Nữ giáo viên nghe vậy, liếc mắt nhìn Giang Gia Thụ rồi lại nhìn Chân Điềm, không lên tiếng.
Chân Điềm ôm sách giáo khoa đi qua: “Thầy Giang.”
Giang Gia Thụ chỉ vào cái ghế bên cạnh: “Ngồi đi.”
“Vâng.” Chân Điềm thành thật ngồi xuống.
“Ở trên lớp có chú ý nghe bài không?” Giang Gia Thụ vừa hỏi vừa cúi đầu soạn giáo án.
“Có nghe.” Chân Điềm sợ anh không tin nên cô lấy quyển vở đã ghi chép trên lớp ra đưa cho anh xem. Không may khi đang lật vở, một tờ giấy tập kẹp trong quyển vở bị rơi ra ngoài, rớt xuống dưới chân Giang Gia Thụ.
Chân Điềm ngây người, trong lòng lo lắng vội cúi xuống nhặt lên. Không ngờ rằng Giang Gia Thụ cũng đưa tay ra nhặt, đầu hai người đụng vào nhau. Chân Điềm kêu nhỏ một tiếng: “Ai ya.”
Giang Gia Thụ lập tức đứng dậy, gỡ cái tay cô đang che trên trán xuống: “Đau ở đâu? Có đụng vào mắt không?”
Nữ giáo viên ở đối diện đột nhiên đứng dậy: “À đúng rồi, tôi còn có lớp, bác sĩ Giang, gặp lại sau nhé.”
Suýt chút nữa Chân Điềm đã quên trong phòng làm việc còn có người khác, cô đẩy Giang Gia Thụ ra vẫy vẫy tay: “Tôi không sao.”
Trước khi đi, nữ giáo viên còn đặc biệt liếc nhìn Chân Điềm một cái, vẻ mặt có chút lạnh lùng.
Giang Gia Thụ khom người nhặt tờ giấy kia lên: “Em kích động cái gì chứ?” Chỉ là một tờ giấy thôi mà.
Giang Gia Thụ lật mảnh giấy lại thì nhìn thấy một hình vẽ người đang giương nanh múa vuốt, tay cầm một ống tiêm và một chiếc kìm.
Vốn dĩ vẫn chưa hình dung ra người trong bức tranh này là ai? Khi ánh mắt anh nhìn xuống dưới, một cái kéo cắt tóc chỉ vào hình vẽ → Giang Gia Thụ là đại ma đầu.
Tờ giấy trong tay bị lấy đi, Chân Điềm gấp lại làm hai rồi bỏ vào túi, mắt nhìn xung quanh ấp úng nói: “Cái này là tôi nhặt được!”
Giang Gia Thụ “Ồ” một tiếng: “Thật không? Ở đây ngoài em ra thì còn ai quen biết tôi nữa?”
Chân Điềm nghẹn họng không nói nên lời, lông mày nhướng lên, giống như giận dỗi, ngồi xuống ghế: “Anh phiền quá.”
Giang Gia Thụ quay đầu lại nhìn quanh phòng làm việc, thấy ở đây ngoài hai người họ ra thì không còn ai khác. Anh dựa vào bàn nghiêng đầu nhìn cô: “Em vẽ tôi ở trên lớp sao? Còn chê tôi phiền?”
“Hừ.” Chân Điềm ôm sách giáo khoa vào trong ngực, không thèm để ý đến anh, làm ra vẻ muốn đi.
Giang Gia Thụ nhắc nhở ở phía sau: “Nghe nói thầy Hoàng của Khoa Răng Hàm Mặt rất nghiêm khắc, nếu trốn học thì sẽ không đủ điều kiện thi cuối kỳ.”
Chân Điềm dừng bước, quay người lại: “Anh muốn nói gì?”
“Đại Bảo Na phải không? Nhớ không lầm thì đã cúp học một lần rồi.”
Vẻ mặt Chân Điềm lập tức thay đổi, cô đi về phía anh: “Anh đừng làm vậy, không phải tôi đang ở đây sao?”
“Em là Đại Bảo Na à?”
“Tại sao em lại nghiêm túc như vậy, em cố ý chọc giận tôi sao?”
Giang Gia Thụ ngẩng đầu lên mở một cúc áo sơ mi ra, xắn tay áo tới dưới khuỷu tay: “Đừng nghiêm túc thế, anh chỉ muốn mời em một bữa cơm thôi mà.”
Người trước mặt đột nhiên trở nên im lặng, Giang Gia Thụ còn muốn nói gì đó thì Chân Điềm lại xoay người rời đi. Phía sau có tiếng bước chân, cô nhấc chân lên muốn chạy nhưng cổ tay lại bị kéo trở lại.
Nhìn thấy hốc mắt cô bỗng nhiên đỏ lên, cổ họng Giang Gia Thụ nghẹn lại không nói nên lời, anh siết chặt cổ tay cô chậm rãi nói: “Đừng khóc.”
Lời này giống như liều thuốc kích thích rơi lệ, nước mắt của Chân Điềm từng giọt từng giọt rơi xuống. Cô đưa tay lên lau đi nước mắt ở trên khóe mắt, rồi dùng hết sức đẩy mạnh vào ngực anh: “Ai khóc? Ai cần anh quan tâm? Anh phiền quá đấy, tránh xa tôi ra.”
Giang Gia Thụ nắm lấy tay cô: “Được được được, không khóc không khóc, tay em không sạch, đừng dụi vào mắt nữa.”
“Sao còn khóc nữa, em yên tâm, vừa nãy tôi chỉ chọc em thôi, không ai nhớ cô ấy trốn học hết.”
Nghe đến đây, nước mắt của Chân Điềm giống như dòng nước bị chặn lại, thoắt một cái đã ngừng khóc. Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng bóng như quả cầu thủy tinh, cô nói: “Đây là anh nói đó, nếu anh dám nói dối thì hai chúng ta đoạn tuyệt.”
Nói rồi Chân Điềm lau sạch nước mắt giống như chưa có chuyện gì xảy ra: “Tôi đi đây.”
Giang Gia Thụ bất lực nhíu mày, chân dài bước tới cản đường đi của cô: “Em, cái cô gái này, giả vờ cũng giống thật đấy.”
“Anh mới giả vờ!”
Giang Gia Thụ thở dài: “Tôi biết rồi, lúc trước em ở cùng tôi đều là giả vờ. Nhiều năm như vậy, hóa ra em vẫn chưa hết giận à, vẫn coi tôi là kẻ thù hả?”