Sau cái…(là cái kiss thứ 2) đó em đã không giận dữ, em cảm thấy nó kháổn. Nhưng từ hôm ấy, hôm đi chọn quà cho người yêu của Hạo Thiên ấy, emkhông hề thấy cậu ấy đến trường và tính đến nay đã 5 ngày. Các giáo viên đã bắt đầu lo lắng về sự “mất tích” của Hạo Thiên.
Nhưng cuốicùng mọi thứ cũng bắt đầu ổn thỏa. Vào hôm thứ 7, Hạo Thiên đã đến lớp,nhưng biết sao đây, cậu ấy trông như vừa ẩu đả với một đám người nào đó, toàn thân cậu ấy chi chít những vết thâm tím. Thậm chí trong giờ họccậu ấy còn trông rất mệt mỏi và còn ngất nữa. Sau khi thầy Minh đưa cậuấy đến phòng y tế thì cậu ấy xin phép về luôn.
Rồi cứ thế, mai nghỉ mốt đi học, em hỏi vì sao thì Hạo Thiên lúc nào cũng không nói gì hoặc giả vờ làm gì đó.
Và tình trạng này đã âm ỉ suốt một tháng qua. Vì không thể nhìn cảnh nàylâu hơn được nên em đã đến tìm anh nói truyện ngay trong giờ giải laogiữa tiết 1 và tiết 2.
Phòng hiệu trưởng, anh nói nơi này rất antoàn vì hiểu trưởng giao cho anh chìa khóa và đi công chuyện đến thứ 3tuần sau mới về.
- Hạo Thiên sao ấy, cậu ấy lúc nào cũng đến lớp với bộ dạng tàn tạ sơ xác, tinh thần cũng suy nhược hẳn.
Nhưng khi em đang thực sự nghiêm túc thì anh lại rất bớn cợt :
- Em lo lắng cho Hạo Thiên quá rồi đấy, em không thấy anh đang ghen sao!
- Anh thôi đi, đây không phải lúc đùa đâu!
Anh bỗng trở nên lạnh lùng kèm theo chút buồn, anh tiến lại gần, thì thầm :
- Em nghĩ anh đùa sao? Không hề, anh đang cảm nhận được thứ khó chịu nàytrong tim đấy, nó không đau nhưng đang dần thắt lại và khi anh nghĩ đếncảnh đó thì tim anh lại đau, anh thấy có lỗi, có lỗi nhiều nhiều lắm!
“Cảnh đó” là gì vậy anh, nhưng đây không phải lo trước mắt, bây giờ là chuyện của Hạo Thiên, có khi mai cậu ấy sẽ chết ấy chứ. Nhưng anh đã không đểem nói lấy một từ :
- Hạo Thiên ư? Tất nhiên, sao em không nghĩ rằng thằng điên đó đanh bị BẠO HÀNH nhỉ!