Tiếp theo -《Năm năm tháng tháng, sớm sớm chiều chiều》
Không tính là phiên ngoại, số lượng từ quá nhiều, tạm thời gọi là "tiếp theo" đi.
"Trà nguội rồi, có thể đến uống không?"
????
01
Sài Lục được Tiêu Chiến ủy thác, không dám trì hoãn ngày nào, đến mỗi trạm dịch dọc đường đều thay ngựa chạy nhanh nhất, hắn ta cần phải đến nhanh hơn thánh chỉ.
Ngày thứ mười, Sài Lục đã đến Sơn Hải Quan.
Sơn Hải Quan, là "Thiên hạ đệ nhất quan", dựa Yến Sơn, cạnh Bột Hải.
(Bột Hải 渤海: vùng biển giữa bán đảo Sơn đông và bán đảo Liêu đông Trung quốc.)
Một trận đánh ba năm, bách tính quan nội trôi giạt khắp nơi, Sài Lục đi đến đâu cũng đều là cảnh tượng gạch nát ngói vụn, áo rách quần manh.
(Quan nội 关内: chỉ miền tây Sơn Hải Quan.)
Chạy băng băng một đường đến đại doanh của quân phòng thủ, lại bị nha dịch giữ cửa ngăn lại, không cho vào. Sài Lục đành phải xin quan binh thông truyền, cầu kiến chủ tướng của trung quân - tướng quân Vương Nhất Bác.
Binh lính thấy Sài Lục tầm thường, chẳng những không thông truyền, ngược lại còn khịt mũi coi thường, nói:
"Mỗi ngày, người cầu kiến Vương tướng quân đều đứng xếp hàng, quận chúa đến cũng phải chờ đấy."
Quận chúa có thể chờ, Nghi Thanh không chờ được.
Trong bao y phục của Sài Lục cất một hộp trà xanh ngọc và thư từ của Tiêu Chiến, mười ngày nay hắn đã nghẹn tinh thần và sức lực một hơi để gấp rút lên đường, mỗi ngày ngủ không đủ ba canh giờ, nhất thời giận sôi máu, hét lớn:
"Ngươi nói Nghi Thanh tìm hắn, để lỡ sẽ muốn đầu của ngươi!"
Binh lính giữ cửa nghe xong cười ha ha, hai tay ngăn cản, nhướng mày với Sài Lục, nói:
"Muốn thông truyền cũng được, năm lượng bạc."
Sài Lục lập tức giận sôi gan, bá tánh dân chúng quan nội đều lầm than, lính thủ môn lại cầm lông gà xem như lệnh tiễn.
Chuyến đi về phía bắc này, hắn ta mới tự mình thể hội sự thối nát của hoạn quan thao túng triều chính.
Lúc này, Tây Hán, Cẩm Y Vệ đều cấu kết với quý phi đương triều, đả kích trung thần danh tướng, bá tánh chịu đủ ức hiếp, dọc theo đường đi, Sài Lục dùng không biết bao nhiêu bạc, thông qua bao nhiêu quan hệ mới đến được Sơn Hải Quan.
Sài Lục đẩy quan binh ra một phát, nổi giận nói: "Ngươi đi nói với Vương Nhất Bác, bỏ lỡ hôm nay thì thần tiên lão tử cũng không giúp được hắn!"
Nghe Sài Lục gọi thẳng tên húy của đại tướng quân, chúng quan binh đều vây quanh doanh trại, lại nghe quả thật người này có khẩu âm phương nam, e là thật sự quen biết Vương tướng quân, đây là đang động thủ trên đầu thái tuế.
(Động thủ trên đầu thái tuế 太岁头上动土: động thổ làm nhà xúc phạm sao thái tuế; xúc phạm người có quyền thế lớn.)
Không dám chậm trễ nữa, sau đó phái hai người áp Sài Lục đến trong doanh, một tiểu binh khác đi thông truyền cho chủ soái trong lều lớn.
Lúc này Vương Nhất Bác đang nghị sự, vừa nghe Sài Lục đến liền nhấc chân đá án đài ngã lăn, giày ủng cũng chưa kịp đổi, chỉ mang vớ trực tiếp chạy đến cửa doanh.
Sài Lục thấy Vương tướng quân hiện giờ đại sát tứ phương, cũng thấy phong tư trác tuyệt, lập tức quỳ trên mặt đất, giơ tay nải trong ngực qua đỉnh đầu, hô to một tiếng: "Tiểu đại vương! Sài Lục bái kiến!"
Nam nhi năm thước mà lại rơi nước mắt ngay lập tức, Vương Nhất Bác ngồi xổm trên mặt đất, nâng Sài Lục dậy, đáy mắt cũng hiện chua xót.
Đợi Vương Nhất Bác đến gần một chút, Sài Lục mới dán tai hắn nói:
"Nghi Thanh có tín vật đưa cho tiểu đại vương."
Vương Nhất Bác nghe xong lời này, vội vàng đỡ vai Sài Lục, vững vàng nhìn chằm chằm hắn ta một hồi, trong mắt từ giật mình đến vui sướng, tất cả đều hóa thành dục vọng, cười lên tiếng:
"Ha ha ha ha, tốt, tốt......"
"Sài huynh đệ, vào trong trướng nói chuyện."
Vào trong lều lớn của chủ soái ngồi xuống, chờ Vương Nhất Bác cho lui tất cả, Sài Lục mới lấy tín vật của Tiêu Chiến ra giao cho hắn.
Vương Nhất Bác nắm hộp trà xanh ngọc trong tay, không cần mở ra thì hắn cũng biết trong hộp trà là vật gì.
Hắn đã uống chén trà này một năm, lại nhớ ba năm, hiện giờ cuối cùng mất mà được lại.
Hộp trà nhẹ, nắm trong tay, lại nặng ngàn cân, đó chính là lời thâm tình mà hắn không thể phụ lòng.
Vương tướng quân cười sang sảng, ngẩng đầu cao giọng gọi người hầu đến:
"Người đâu, nấu nước, pha trà!"
Trà Bích Loa Xuân màu xanh biếc, mùi thơm ngát sâu thẳm, thưởng thức nơi Sơn Hải Quan này, tất cả đều là nỗi nhớ cố hương vô tận và sự bận lòng thương nhớ Tiêu Chiến ngày đêm.
Vương Nhất Bác bưng chén trà lên thưởng thức tinh tế, quả nhiên là bút tích của Tiêu Chiến. Chỉ có trà người này sao, mới không hanh không khô, không nhanh không chậm, thêm một phần thì đủ, thiếu một phần thì sót.
Cuộc đời này có người này, chỉ có người này.
Sài Lục trình thư lên, Vương Nhất Bác mở thư liền thấy sáu chữ nhỏ:
"Trà nguội rồi, có thể đến uống không?"
Vương Nhất Bác xem sáu chữ này thật cẩn thận, xem xong liền đọc ra tiếng, đọc xong thì khép thư lại, cúi đầu uống hết chén trà nhỏ này, mùi trà theo cổ họng chảy một đường đến lục phủ ngũ tạng, quanh thân đều là mùi của Tiêu Chiến, thêm một phần thì đủ, thiếu một phần thì sót.
Vương Nhất Bác lại mở thư ra, đọc lại một lần.
Đúng là ca ca kiêu căng.
Luôn biết rõ làm sao đối phó ta. Nhưng mà Nhất Bác đi rất xa, ngươi chỉ dùng một câu ngắn ngủi, một câu nhẹ nhàng, liền có thể đảo ngược càn khôn, chân trời góc biển, Vương Nhất Bác nhất định trở về bên cạnh ca ca.
Sài Lục không biết trong giường thơm, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đã nói gì, càng không hiểu trong chén Bích Loa Xuân và phong thư này ẩn chứa bách chuyển thiên hồi gì, chỉ thấy Vương Nhất Bác vẫn luôn không nói không rằng, gấp đến độ đứng dậy, hỏi:
"Tiểu đại vương, ngươi có ý gì, thật sự muốn cưới quận chúa của tặc nhân sao?"
Vương Nhất Bác khép thư, bỏ vào trong ngực, đặt chung trà xuống, nói:
"Sài huynh đệ, mời ngồi. Ngươi vẫn nên ngồi đi!"
"Ta có ngồi hay không có gì quan trọng, Nghi Thanh vẫn chờ......"
"Tất nhiên ta sẽ không cưới quận chúa kia!"
Vương Nhất Bác lạnh giọng quát, Sài Lục chợt cảm thấy chân mềm nhũn, thở phào nhẹ nhõm, ngồi trở lại án đài, giơ tay lau mồ hôi một phát. Lúc này Vương Nhất Bác cũng đứng lên, vừa dạo bước trong trướng vừa nói:
"Chủ tướng của quân địch là tử địch giết cha, giết huynh của ta, hiện giờ tuy hai quân đã ngừng chiến, thù nước có thể không nói, nhưng hận nhà không đội trời chung, cho dù có chết, ta cũng sẽ không làm quận mã này!"
(Tử địch 死敌: kẻ thù một mất một còn; kẻ tử thù; kẻ thù không đội trời chung.)
Quận mã 郡马: chồng của quận chúa.)
Sài Lục vỗ một chưởng lên bàn, chấn động đến mức nước trà nhoáng lên, đáp lại:
"Không hổ là tiểu đại vương đỉnh thiên lập địa của núi Phục Vương ta! Nhưng mà, vì sao ngài lại chậm chạp không về?"
Vương Nhất Bác dạo bước đến trước mặt Sài Lục, bên cạnh đệm của hắn ta, trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất, một tay chống cằm.
Đường đường là chủ soái tam quân, giờ phút này lại như một thiếu niên mao đầu, Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, nói:
Không phải do Tiêu Chiến không đến tìm ta sao? Ta bị y đuổi đi, nếu tự trở về sẽ rất mất mặt a...... Dù sao chúng ta cũng là nam nhân đúng không?"
(Mao đầu 毛头: chỉ nam tử chưa thành niên có mái tóc rũ xuống ở cổ đại, gọi là nam hài tử. Hình dung tiểu tử, người tuổi trẻ, tiểu hài tử. Nghĩa là nhóc con loai choai chưa trưởng thành.)
Sài Lục nghe lời này xong, lại trực tiếp phun một hớp nước trà lên mặt đất, Vương Nhất Bác chậc một tiếng, vẻ mặt ghét bỏ nói:
"Hơn nữa chiến sự mới dừng, ta chợt bỏ đi, nếu quân địch lại tái phạm, quân ta sẽ vội vàng không kịp chuẩn bị, bởi vậy chỉ có thể ở Sơn Hải Quan thêm mấy tháng, ai ngờ sau đó lại có việc hòa thân này nên không dễ chạy nữa......"
Sài Lục vén tay áo lau miệng, sốt ruột hỏi:
"Vậy bây giờ ngươi tính thế nào? Nghi Thanh, Nghi Thanh đã sớm hoàn tục rồi."
"Bây giờ đang ở trong sương phòng của ngươi, mấy năm nay ta thấy tấm lòng của y đối với ngươi, thật sự không còn gì để nói, vì đưa lương thực cho tiền tuyến mà suốt ngày đốt đèn đun dầu, ngươi đừng phụ lòng y!"
Lúc này, hai tay của Vương Nhất Bác đang nâng má, đầu lắc lắc, nói:
"Hoàn tục? Thật sao!"
"Thiên chân vạn xác!"
Tốt, thật quá tốt!
Tiêu Chiến, Tiêu Chiến à, cuối cùng ngươi cũng chịu rồi.
Vương Nhất Bác mừng như điên, ôm bả vai của Sài Lục, nói:
"Sài huynh đệ, lúc đi ta đã giao phó an nguy của Tịch Chiếu am cho ngươi, sao lúc này ngươi lại thành người của Tiêu Chiến, quay ngược lại giáo huấn ta rồi?"
Sài Lục đã sớm quen bộ dáng bất cần đời này của tiểu đại vương, hất tay hắn ra, nói:
"Ta nói lời này là thật, hôm nay đến, có trói cũng phải trói ngươi về!"
"Còn cần ngươi trói à?!"
Lúc này Vương Nhất Bác đã ngồi lại chỗ ngồi chính giữa của chủ soái, lấy chén Bích Loa Xuân uống một hơi cạn sạch.
Trà đã nguội, chính là ngày về.
Hắn ngẩng đầu, hăm hở nói:
"Việc này sẽ trắc trở một chút, nhưng mà ta đã có cách. Còn cần Sài huynh đệ tương trợ!"
"Hôm nay liền mang một phong thư về núi Phục Vương cho Tiêu Chiến, y thấy thư sẽ biết."
Lúc này Sài Lục mới cảm thấy, tuy người ngồi trên đường vẫn là Vương Nhất Bác, nhưng đã sớm không còn là tiểu đại vương thiếu niên đầy nhiệt huyết của núi Phục Vương lúc trước, mà đã là không giận tự có uy nghiêm, đúng là phong độ của đại tướng giết địch phá trận, thống soái tam quân.
Lập tức bái phục hoàn toàn, hai đầu gối quỳ xuống đất bái một cái, đáp:
"Sài Lục nghe đại tướng quân sai phái!"
- ------
Lại nói về Tiêu Chiến trong núi Phục Vương.
Từ khi Sài Lục đi, tuy Tiêu Chiến chờ đợi hồi âm ngày đêm, nhưng đã sớm không còn nôn nóng và buồn bực như xưa.
Đã đi đến bước này, đã bày tỏ rõ ràng tâm ý của mình với người mình yêu, lại thản nhiên ung dung như thế, cái này mới biết mình đã phí hoài ba năm qua, đều chùn chân bó gối, hoạt động trong phạm vi quy định.
Hiện giờ chỉ cảm thấy con đường phía trước là vùng đất bằng phẳng, y dùng hết toàn lực thử một lần, sau này có thành hay không đều xem duyên đi.
Tiêu Chiến hiểu rõ trong lòng, kết quả thế nào y cũng có thể thản nhiên tiếp nhận, không oán không hối. Liều mạng một lần vì người ấy mới không uổng phí cuộc đời này!
Tiểu hòa thượng hoàn tục rồi, hiện giờ đã sáng tỏ thông suốt, tâm như gương sáng, y nên sống như vậy, yêu như vậy từ sớm.
Chuyện cũ đã qua, từ nay về sau, liền sẽ như vậy.
Hơn nữa, Tiêu Chiến rất tin, Vương Nhất Bác sẽ trở về.
- ------
Sau khi Sài Lục rời núi hai mươi ngày, có một vị quan phủ sai dịch đến Phục Vương trại, đưa một phong thư nhà truyền cấp tốc từ Sơn Hải Quan về, mực tàu trên phong thư trắng thuần viết bốn chữ:
"Phu nhân thân khải"
Tiêu Chiến thấy bốn chữ này liền đỏ mặt, tim đập gấp gáp, đầu ngón tay tê dại, y nắm chặt thư trong tay, cho ngân lượng rồi đẩy quan sai đi.
Thật vô lý, ai là phu nhân của ngươi?
Đúng như thư của tiểu đại vương nói, Tiêu Chiến cười than một tiếng: Kiêu căng.
Tiểu hòa thượng hoàn tục, trong tay cầm thư nhà, mỉm cười hờn dỗi hắn một câu: Vô lý.
Tiêu Chiến bước nhanh đi về sương phòng, bốn chữ "Phu nhân thân khải" vẫn luôn đặt trong ngực, không biết đã bao lâu rồi mới vui mừng như thế.
Vào phòng khóa lại, Tiêu Chiến mở thư ra đọc ngay, không thể chờ thêm một khắc nào, thật sự do tiểu đại vương tự tay viết, ba tờ giấy.
Tờ thứ nhất viết:
"Trà đã uống, người ở đâu? Tiêu Chiến chờ ta."
Tờ thứ hai lại viết:
"Đừng lo. Ngày mùng 5 tháng 8, tại trấn Mạnh Nguyên dưới chân núi Hoa Sơn, động phòng đến gặp."
Tiêu Chiến xấu hổ đến mức cắn môi, hai chữ "động phòng" trên giấy đã khiến y thân nóng thể khô, hạ thân còn có phản ứng, một vầng ửng hồng đã treo trên vành tai.
Ngoại trừ tiểu đại vương tính cách bất cần đời như vậy, còn có ai sẽ trong ba năm qua, phong thư đầu tiên liền gọi thẳng "động phòng" chứ?
Thiên hạ chỉ có hắn.
Tiêu Chiến lại lấy tờ thứ ba:
"Rất nhớ em."
Ba tờ giấy đều không có lạc khoản, góc phải dưới cuối trang viết: Không thể giữ.
Đương nhiên Tiêu Chiến biết rõ sự lợi hại trong thư này, lúc này đọc xong y liền đốt ngay lập tức, nhưng y lại không nỡ, muốn mỗi ngày mang theo bên người, một tấc cũng không rời.
Cũng nhớ chàng, tiểu đại vương.
- ------
Ngày thứ năm sau khi nhận được thư, Tiêu Chiến liền thấy bảng vàng cả thành dán cáo:
"Chủ tướng Sơn Hải Quan - Vương Nhất Bác, phòng ngự ban đêm, bất hạnh rơi xuống thành lâu bỏ mạng."
"Trẫm thương cảm nhất môn Vương thị trung liệt, truy phong Vương Nhất Bác là Phiêu Kỵ đại tướng quân."
Ngày thấy bảng vàng, núi Phục Vương đau buồn phẫn nộ đan xen, tiếng khóc nỉ non không dứt bên tai.
Chỉ có Tiêu Chiến tự khóa mình trong phòng, lấy ba bức thư của Vương Nhất Bác ra đọc hơn trăm lần, xác nhận lặp đi lặp lại chắc chắn hắn sẽ sống, mới thoáng bình phục từ hai chữ "bỏ mạng".
Tuy rằng trong lòng Tiêu Chiến cũng đã nghĩ đến, nếu Vương Nhất Bác muốn thoát thân, cách duy nhất chỉ có kim thiền thoát xác, chính là chiêu giả chết chạy trốn, nhưng khi thật sự nhìn thấy hai hàng chữ trên bảng vàng, y vẫn cảm thấy tim như bị đao cắt, ruột gan đứt từng khúc.
(Kim thiền thoát xác 金蝉脱壳: lặng lẽ chuồn mất.)
Nếu như chưa nhận được ba bức thư này mà đã thấy bảng vàng trước, thì Tiêu Chiến đã đi theo Vương Nhất Bác rồi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tiêu Chiến lệnh Phục Vương trại treo cao lụa trắng, huynh đệ cả trại đều mặc đồ tang, Tiêu Chiến càng là một thân đồ tang trắng, quỳ gối trước linh vị của Vương Nhất Bác khóc rống ba ngày.
Sắp xếp lễ tang xong, Tiêu Chiến liền tự tay ném chén, nâng quan tài lên, xây mộ và chôn di vật của Vương Nhất Bác trên đỉnh núi Phục Vương, nhìn phía trước là Tịch Chiếu am, phía sau là Phục Vương trại.
Tựa như lúc tiểu đại vương vẫn còn vậy, một cây trường thương, giữ an bình bốn phương cho núi Phục Vương.
Việc tang lễ hoàn tất, huynh đệ trong trại đều đau khổ, Tiêu Chiến từ chối khéo lời mời ở lại liên tục, tuyệt tâm một mình xuống núi.
Ngày trước khi đi ấy, Tiêu Chiến lại đổi về xiêm y đen như mực, dưới tường viện "Niêm hoa nhất tiếu" của Tịch Chiếu am, từ biệt Nghi Lâm chủ trì:
"Nghi Lâm chủ trì, ngày mai ta muốn xuống núi. Không biết đời này có còn cơ hội gặp lại hay không, mong sư muội bảo trọng nhiều hơn."
"Sư huynh yên tâm, Nghi Lâm sẽ dốc hết toàn lực chăm lo Tịch Chiếu am thỏa đáng, tích đức làm việc thiện, cầu phúc cho sư huynh."
Nghi Lâm nói xong, xoay người lấy một quyển kinh Phật bọc trong chiếc áo cà sa vàng từ trong tay tiểu đệ tử mới vào am, đặt vào trong tay Tiêu Chiến, nói:
"Sư huynh, đây là《Lục Độ Mẫu Tâm chú》mà tết Nguyên Tiêu ba năm trước, sư phụ nói ta chép. Vốn muốn tặng cho huynh và tiểu đại vương."
"Bây giờ, cuối cùng huynh cũng xuống núi như nguyện, Nghi Lâm liền xem đây là lễ vật, mong đời này của sư huynh bình an, người trăng cùng tròn."
Tiêu Chiến nhận kinh thư, y biết《Lục Độ Mẫu Tâm chú》là lời chúc nhân duyên mỹ mãn của Phật gia đối với trần thế, lại nghe Nghi Lâm nói, bất giác cả kinh, ngẩng đầu nhìn nàng.
Chỉ thấy Nghi Lâm hơi mỉm cười, mười ngón để trên môi, vẫn giống bộ dáng ngây thơ hồn nhiên năm đó. Tiêu Chiến cũng cười, nói:
"Sư phụ nói không sai, Nghi Lâm sư muội có tuệ căn nhất. Ta đây, cũng thay chàng, đa tạ Nghi Lâm chủ trì."
"Sư huynh, trăng sáng tĩnh, chiếu người về, cửa am Tịch Chiếu am mãi mãi mở ra cho huynh."
- ------
Đến nay đã là ngày 16 tháng 7, Tiêu Chiến một mình xuống núi, không trì hoãn một khắc nào, mùng 1 tháng 8 đã chạy đến trấn Mạnh Nguyên dưới chân núi Hoa Sơn.
Y biết, nơi này là quê hương của Sài Lục.
Quang cảnh giữa hè, mùa hạ dưới chân núi Hoa Sơn không nóng bức như trong thành, ban đêm ở quê thật mát mẻ.
Hoa Sơn Đông Phong chót vót trước mắt, đồ sộ thiên thành, non sông hùng tráng.
Thế nhân nói, từ xưa Hoa Sơn đã là một con đường.
Chẳng phải là con đường của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác sao? Trải qua tang thương, vượt qua núi non trùng điệp, mấy lần lâm vào nguy hiểm, cuối cùng dựa vào hai trái tim nhung nhớ, chờ mây tan, thấy trăng sáng.
Tiêu Chiến vừa mới đến trấn Mạnh Nguyên thì đã có người đón, cũng đã chuẩn bị cuộc sống hằng ngày thỏa đáng, hiện giờ đang sống trong tiểu viện ở quê của Sài Lục.
Tiểu đại vương, bất kể người ở đâu, đều sẽ chuẩn bị thoả đáng cho tiểu hòa thượng.
Y chỉ cần tin hắn là được.
- ------
Ở ba ngày, đã là mùng 4 tháng 8.
Đêm này, Tiêu Chiến nghĩ ngày mai chính là ngày Vương Nhất Bác muốn hẹn, đêm không thể ngủ, dứt khoát đứng dậy ngồi trong viện uống trà.
Chỉ thấy trăng sáng treo cao, ánh trăng như tắm, trước bàn có vài ánh sáng đom đóm nho nhỏ sặc sỡ, chính là bóng đêm vô biên.
Bất kể nhân thế bao lâu, năm tháng vẫn sẽ luôn yên lặng làm bạn.
Tiêu Chiến pha Bích Loa Xuân còn chưa nguội, liền nghe ngoài viện có tiếng hai con tuấn mã vội vàng phi nhanh đến.
????
Bình thường mình hay trả lời câu hỏi của các đồng râm nhưng 2 chap trước không rep để bất ngờ chơi, ahihi ?
Nàm thao có thệ nà kết OE được, bạn Đơn thiện lành luôn chọn fic HE nhó, hế hế ?