Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ
CHƯƠNG 14
Đến công ty, Bạch Thiên Di lên thẳng phòng của Hà Tử Phàm chứ không ghé văn phòng của mình.
Vừa chạm tay vào nắm cửa, cô đã bị thư kí của Hà Tử Phàm gọi giật lại:
“Này cô muốn đi đâu vậy ?”
Đúng ở đây tất nhiên là vào gặp Hà Tử Phàm rồi, cô hỏi thừa nhỉ ? Bạch Thiên Di cau mày:
“Tôi đi gặp tổng giám đốc.”
Cô thư kí xinh đẹp kia lại lườm cô một cái, gương mặt tỏ rõ vẻ khinh miệt:
“Có hẹn trước không ?”
Bạch Thiên Di hơi sững người. Gặp người trong công ty cũng phải hẹn trước ư ? Cô gái này vốn đã không xem cô là người của công ty rồi.
“Không có.” Cô thành thật trả lời.
Cô cảm thấy ánh mắt cô ta nhìn mình thật khó chịu: “Tổng giám đốc bảo tôi đến gặp anh ta.”
Cô thư kí trực bàn điện thoại kia tay cầm chiếc gương soi đi soi lại mái tóc uốn xoăn như sợi mì của mình, khinh khỉnh đáp:
“Dựa vào cái gì ? Dựa vào cô à ?” Lại một cái liếc xéo nữa được ném thẳng về phía Bạch Thiên Di.
Bạch Thiên Di thở dài một tiếng. Không lẽ là dựa vào cái bộ mặt trét một tạ phấn dùng búa đạp vào giữa là nứt đôi thành hai mảnh như cô sao ? Cô hơi bực mình, nhưng vẫn tỏ ra lịch sự.
“Không tin thì cô có thể gọi hỏi tổng giám đốc, tôi ngồi ở đây chờ cũng được.”
Nói rồi Bạch Thiên Di tự mình đi đến phòng chờ ngồi xuống, nhưng chưa kịp đặt mông xuống thì lại nghe giọng nói eo éo khó nghe của cô thư kí kia.
“Ấy, cô không được ngồi ở đó đâu ! Bộ ghế mới chở về hôm qua, cả giám đốc còn chưa được ngồi đấy !”
Bạch Thiện Di chưa kịp ngồi xuống đã phải đứng lên. Cô chỉ vào mình nhướn mày hỏi:
“Vậy tôi phải ngồi ở đâu ?”
Ghế ở phòng chờ mà lại không được ngồi, cô ta bị hâm à ????
Cô thư kí kia ra chiều suy nghĩ một lát, rồi lại thảng nhiên chỉ về cái ghế nhựa nằm trong góc tường.
“Đấy, cái kia kìa, cô lấy mà ngồi.”
Bạch Thiên Di mặt mũi đen sì, nếu vậy cô thà đứng còn hơn. Đúng là bọn tư bản. Cùng một giuột cả mà thôi. Cô không thèm chấp cô ta làm gì, cứ thế mà ngồi xuống bộ ghế mới tinh kia, hưởng thụ cảm giác mềm mại của nó.
“Này ! Cái cô kia ! Cô bị điếc à ?! Tôi đã bảo không được ngồi đó rồi mà !!”
Lại cái giọng đó, nghe mà buồn nôn. Được rồi, cô giờ là người điếc rồi, cô ta đang nói gì thế nhỉ ?
“Cô không nghe tôi nói gi à ?!!! Cô câm rồi hả ?”
Ô ! giờ thì cô thành người câm mất rồi, thôi được, câm thì câm chứ sao. Vậy là cô nàng kia bị Bạch Thiên Di lơ đẹp. Cuối cùng khi nhận ra điều đó, cô thư kí kia cũng không thèm nói nhiều nữa, chuyện tâm vào công việc của mình. = =
Bạch Thiên Di ngồi quan sát cô ta cả buổi, từ việc soi gương chải tóc, rồi lại son môi, đánh má hồng chải mascara, sau đó lại lôi ra bộ đồ nghề cắt giũa móng tay. Nói chung là trong suốt quá trình Bạch Thiên Di không hề thấy cô ta nhấc điện thoại gọi cho Hà Tử Phàm một tiếng. Định chơi cô sao ?
Đang lúc suy nghĩ lung tung, điện thoại cô bỗng reo lên. Là bài hát u uất cô cài riêng cho Hà Tử Phàm, như vậy để tránh mỗi lần anh gọi đến cô đỡ bị yếu tim…
“Alo.”
“Sao còn không mau đến đây ?”
Giọng Hà Tử Phàm rõ ràng là rất bình thường, nhưng sao cô cứ cảm thấy sờ sợ.
“Tôi lên rồi đấy chứ, cô thư kí của anh không cho tôi vào...”
Đến ngồi chờ cũng không cho cơ mà > = “Tôi hiểu rồi.”
Hiểu hiểu cái gì cơ chứ ? Anh ta lại còn cúp máy nữa chứ == vậy là cô vẫn phải ngồi chờ à ?
Tiếng điện thoại bàn làm việc cô thư kí [tạ phấn] kia bỗng reo lên. Cái giọng nói khó nghe khi nãy bỗng trở thành…như người xưa hay nói là gì nhỉ ? À là ngọt như mía lùi (:v)
Sao lại có thể đổi giọng nhanh như thế nhỉ ??? = =
Cúp điện thoại, cô [tạ phấn] quay sang lườm Bạch Thiên Di một cái làm cô giật cả mình…
“Cô kia, tổng giám đốc đang chờ cô trong phòng.”
Haiz, lại trở thành cái giọng eo éo khó nghe kia nữa rồi. Bạch Thiên Di phủi mông đứng lên, không thèm nhìn cô nàng [tạ phấn] kia nữa mà mở cửa đi vào trong phòng tổng giám đốc.
Bước vào trong, cô vẫn thấy một Hà Tử Phàm mặt lạnh như băng ngồi trên bàn làm việc. Anh ta vẫn đang đeo kính, có lẽ đang đọc tài liệu. Đến tận khi cô bước đến trước mặt anh, Hà Tử Phàm vẫn không hề có ý định dừng lại nhìn mặt cô một cái.
Vậy thì cô phải tới đây để làm gì = = !
“Tôi xin nghỉ việc rồi.”
Bạch Thiên Di không chờ anh hỏi mà tự mình khai ra luôn, như vậy có tính là thành thật khai báo nhận khoan hồng không nhỉ ?
“Tôi làm mất hợp đồng của công ty vậy nên đành chuộc tội bằng cách này thôi !” Cô định giải thích, nhưng cuối cùng lại thôi.
Hà Tử Phàm tháo kính xuống, lại cặp mắt như nhìn thấu tâm can đấy nhìn thẳng vào mắt cô, Bạch Thiên Di bỗng cảm thấy có tí…ngượng ngùng.
Ở chung một nhà cũng gần hai tháng rồi mà cô vẫn không đủ can đảm nhìn thẳng vào anh ta mỗi lúc như thế này…Là tại sao chứ ???!
“Về chuyện đó, cô đã gửi đơn lên trưởng phòng của mình chưa ?” Hà Tử Phàm lạnh lùng hỏi.
“…Chưa.” Bạch Thiên Di thành thật trả lời.
“Vậy thì đừng nói đến đơn, dù cô có gửi đơn nhưng vẫn chưa được thông qua, công việc chưa được bàn giao cho người mới thì cô vẫn không có quyền tự ý nghỉ việc.”
“Nhưng tôi không muốn đi làm nữa !” Bạch Thiên Di cãi bướng.
Cô không muốn làm dưới trướng lão đầu hói kia nữa > " ””[Cô nàng văn phòng]: Cậu thật sự đấm ông ta ư ??? Gan cậu to thật đấy, vậy mà có người dám phao tin đồn nhảm. Họ nói rằng hôm qua cậu cãi nhau to với trưởng phòng, ông ta không cho cậu nghỉ nhưng cậu vẫn nằn nặc đòi nghỉ.
[AgaveFranzosinii]: Ai dám đồn nhảm ??? >”Chính xác là hôm qua ông ta dọa đuổi việc cô mới đúng X-(
[Cô nàng văn phòng]: Sao cậu lại hỏi tớ >””[AgaveFranzosinii]: Tớ…
[AgaveFranzosinii]: Đau…
[Cô nàng văn phòng]: Thôi đừng đau lòng nữa, người ta đau theo cậu bây giờ :(
[AgaveFranzosinii]: Lòng cái gì =”= là đau bụng…
[AgaveFranzosinii]: Lát nói.
[AgaveFranzosinii]: Không kìm được nữa rồi…
[AgaveFranzosinii]: It’s