Bắc Đẩu

Chương 5





Biên tập: Huyền Ca

Nhạc Định Đường tức điên rồi. =)))

★•˚。* 。* 。* 。˚•★

Ở đâu có người ở đó có giang hồ, trong tù cũng phải chia núi lập phái. Có chút địa vị, nhét cho món tiền, thường sẽ được nhốt trong phòng đơn, tuy rằng điều kiện cũng chả khá hơn là bao nhưng ít nhất không bị ức hiếp.

Nhưng vụ án này có chút đặc biệt, thuộc vào án lớn, lại do đích thân Smith phụ trách và Nhạc Định Đường giám sát. Tuần bộ không dám táy máy tay chân, ném thẳng nghi phạm vào căn phòng hỗn loạn nhất.

Từ sau khi tốt nghiệp đường ai nấy đi, Nhạc Định Đường và Lăng Xu đã rất nhiều năm rồi không gặp lại nhau. Nhưng hắn vẫn nhớ như in, chàng thiếu niên bị gai hoa đâm vào tay cũng phải cần Đỗ Uẩn Ninh lấy khăn tay xoa cho đó.

Tuy rằng nhà họ Lăng hiện tại không còn như xưa, nhưng thói quen của một người đã ăn sâu vào xương rất khó thay đổi, hoàn cảnh như bây giờ với Lăng Xu mà nói chính là giày vò lớn nhất, lại thêm vẻ mặt muốn nói lại thôi của Thẩm Nhân Kiệt, hắn gần như có thể tưởng tượng, Lăng Xu được nuông chiều từ bé rơi vào trong tay đám người này sẽ nhận đãi ngộ thế nào. Cho dù bản thân cậu ấy chính là cảnh sát đi nữa, nhưng cùng trong một mảnh đất Thượng Hải, Công cộng Tô giới và Chính quyền thành phố cách nhau nào chỉ một con đường.

Đó là mấy chục năm trước, một quốc gia kí hiệp ước không bình đẳng với một quốc gia khác. Đó là quốc trong quốc*, là chốn ngoài vòng pháp luật.

*Quốc gia nằm trong một quốc gia khác, Thượng Hải lúc bấy giờ không còn thuộc về Trung Quốc nữa.

Đừng nói anh rể của Lăng Xu chỉ là chủ nhiệm khoa viên cỏn con trong Chính quyền thành phố, cho dù có là Thị trưởng thành phố Thượng Hải đi chăng nữa cũng chưa chắc đã được hoan nghênh.

Mùi nấm mốc từ bốn phương tám hướng xộc đến, chui vào trong xoang mũi, thấm vào lục phủ ngũ tạng, tựa muốn ăn mòn nhấm nuốt mỗi một người tiến vào, mai táng tất thảy ngay chỗ này.

Thẩm Nhân Kiệt ngửi đã thành quen nên chẳng cảm thấy gì, gã nhìn Nhạc Định Đường móc khăn tay từ trong túi ra che mũi cũng chẳng dám tỏ thái độ trong lòng, bởi căng thẳng đã bóp nghẹt trái tim của gã.

Đi đôi với bước chân tiến đến, tiếng động nơi sâu trong nhà giam cũng ngày càng gần. Có tiếng ồn ào loáng thoáng vẳng ra, nghe như một đám người đang gây gổ ẩu đả.

Nhạc Định Đường thoáng liếc nhìn Thẩm Nhân Kiệt.

“Chuyện này là sao?”

Thẩm Nhân Kiệt lúng túng vội cười: “Không có gì, đoán chừng là mấy tên nghi phạm đó lạnh quá hoá rồ ấy mà, hay là ngày mai ngài hẵng đến thị sát ạ? Hôm nay vừa lạnh vừa tối, cũng sắp Tết rồi, không may…”

Nhạc Định Đường không nói gì nhưng bước chân lại nhanh hơn đôi chút.

Thẩm Nhân Kiệt vội vàng đuổi theo, muốn quát cho đám kia tém bớt lại nhưng không dám.

Xó xỉnh u ám, xã hội muôn dạng muôn vẻ co ro.

Những kẻ trộm vặt móc túi mà vào đây chưa hẳn đã thích những mánh lới trộm cắp đó, có thể là bởi vì quá khốn cùng không thể chịu nổi nữa. Còn những người cực kì an tĩnh lặng thinh rúc trong một góc, trong một loáng Nhạc Định Đường đảo mắt qua lập tức đáp cho hắn một ánh mắt dữ tợn, đấy chắc chắn là hung phạm từng giết người từng thấy máu.

Dân lành bình thường ở trong này một đêm sợ rằng sẽ bị kích thích rất mạnh.

Và Lăng Xu…

Sẽ giống như những người không nhìn rõ gương mặt này, đang sợ hãi hoảng hồn nấp sâu trong lao ngục, cố nén nội tâm sợ hãi, nhịn đói chịu khát. Lúc cậu ấy đến trên người có mặc áo khoác lông cừu, nhưng đã vào nơi này, chẳng cần biết nhung cừu lông cừu là thứ gì, tất cả đều không giữ nổi, hơn nữa nhất định còn bị đánh vài trận mới có thể chấp nhận rõ sự thật này.

Những người kia tụ tập ầm ĩ tung trời, tám chín phần mười là đang giáo huấn người mới không thức thời.

“Lớn hay nhỏ, đặt lẹ thả tay.”

Chất giọng lười biếng không lớn, nhưng lạc giữa một đám nhốn nháo ầm ĩ có hơi giống hạc giữa bầy gà.

“Lớn!”

“Lớn lớn lớn!”

“Nhỏ!”

Giữa mùi nấm mốc khó ngửi có một mùi hương kì quái lẫn vào trong đó, khiến người ta cảm thấy rất lạ lùng khó tả.

Tại gian phòng giam nằm trong cùng bên kia, cách một ô cửa sắt nhỏ, rốt cuộc Nhạc Định Đường đã trông thấy Lăng Xu. Đối phương ngồi dựa vào tường, một tay cầm lon sứ đựng súc sắc, một tay cầm đùi gà.

Trước mặt trải một tấm vải rách, bên trên chia thành hai bên vạch hai chữ “lớn” và “nhỏ” nguệch ngoạc bằng đầu que củi cháy dở. Đè giữ bốn góc vải rách là bốn cái đĩa, trong đĩa chứa lẫn lộn chút thịt và rau trộn, mặc dù chọn chọn lựa lựa thứ nào cũng đã bị người ta ăn gần sạch rồi, bên cạnh còn chất một đống xương, nhưng đôi mắt bén nhạy của Nhạc Định Đường vẫn nhận ra con dấu gần mép đĩa chính là món vịt ngũ vị hương* hiệu nhà Lão Giang Tây.

Ông chủ của quán nhà này rất kính nghiệp, mỗi dịp cuối năm hằng năm vẫn không đóng cửa nghỉ bán, suốt mười mấy năm qua, năm nào cũng như thế, giá cả món ăn cũng phải chăng, không ít người chúc Tết đãi khách thường thích đi nhà ông ấy.

Bên cạnh Lăng Xu có bốn năm người vây quanh.

Bên trong không có ánh đèn dầu hoả, có lẽ tuần bộ cũng không dám quá mức trắng trợn, chỉ cho bọn họ hai cây nến.

Nhạc Định Đường phát hiện chiếc áo khoác lông cừu đó vẫn đang êm đẹp mặc trên người Lăng Xu. Cổ áo khoác phanh rộng, khăn quàng cổ được quấn bên trên, người nọ ngồi xếp bằng và trên mặt thoáng treo nụ cười hài hước.

Môi trường xung quanh dơ dáy bẩn thỉu nhưng dường như chẳng hề ảnh hưởng đến anh một chút nào.

Không có bắt nạt ức hiếp. Không có sống không bằng chết. Mà như yến non về rừng, cá chậu về sông* vui vẻ hòa thuận.

*kẻ yếu thế trở về môi trường thân quen.

Nhạc Định Đường chầm chậm ngoảnh đầu nhìn Thẩm Nhân Kiệt đang đứng bên cạnh.

Toàn thân Thẩm Nhân Kiệt toát mồ hôi lạnh: “Ngài, ngài Nhạc, ngài nghe tôi giải thích.”

Mặt Nhạc Định Đường không cảm xúc.

Thẩm Nhân Kiệt: …

Qua cả hồi lâu mà gã vẫn lắp ba lắp bắp, ấp a ấp úng chẳng nhả nổi một câu giải thích nào.

“Đây, đây đều là do người bên dưới trông giữ không nghiêm, đồ ăn và đồ đánh bạc dám chắc cũng là do nghi phạm tự lén mang theo vào! Tôi lập tức sẽ tách bọn họ ra ngay!”

Nhạc Định Đường không nói một lời, xoay người bỏ đi.

Hắn cảm thấy một tí tẹo ý tốt hơn nửa đêm không dưng nhảy ra đó của mình nhất định là ăn no rửng mỡ. Đợi lát nữa ra ngoài phải quẳng cái tấm lòng vàng đó cho chó ăn ngay.

“Ôi, Ngài Nhạc! Ngài Nhạc! Ngài đừng giận, chờ tôi với!”



Lăng Xu duỗi lưng, mở mắt, khắp người ê ẩm không thôi. Nơi này chắc chắn không thể dễ chịu như giường đệm ở nhà được rồi, lúc ngủ anh còn loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu chít chít, hình như là chuột đang gặm tóc.

Áo khoác lông cừu mới tinh chắc cũng đã bẩn chẳng ra hình ra dáng gì nữa, may mà là màu xám đen, nhìn không rõ lắm, bằng không trở về chắc chắn sẽ bị mắng té tát mất.

Tối hôm qua khi vừa mới bước vào căn phòng giam này, chiếc áo khoác trên người anh lập tức bị nhìn trúng ngay, xém tí nữa đã thành đệm lót giường của người khác. Nếu không nhờ anh phản ứng mau, tay chân nhanh nhẹn, đánh ngã ác bá, hạ gục côn đồ, tiền trên người cũng không bị lục soát lấy mất, cộng thêm anh phát huy khôn khéo quá mức cho phép, tài năng chuyên nhiệt tình giúp đỡ mọi người thì làm sao tối hôm qua có thể tìm vui trong khổ, lấp đầy dạ dày chứ?

Lăng Xu xoa xoa bụng.

Bữa khuya của tối hôm qua vẫn còn, cũng không quá đói, nhưng cơm tù thì chắc chắn anh nuốt không trôi. Dựa theo thời gian suy tính, bây giờ thể nào người nhà anh cũng đã nhận được tin tức đến nộp tiền bảo lãnh anh ra, có lẽ cơm tối anh vẫn có thể kịp về nhà ăn.

Nghĩ tới đây, chợt bên ngoài truyền đến một tràng tiếng bước chân. Vài giây sau, cửa phòng giam bị mở ra, vài gã tuần bộ xuất hiện trước mặt anh.

Lăng Xu đảo mắt lướt qua, không có Thẩm Nhân Kiệt, cũng không có tuần bộ tối hôm qua ngầm lỏng tay cho anh. Thay vào đó là mấy gương mặt rất đỗi xa lạ.

Bỗng nhiên anh cảm thấy có gì đó không đúng, song còn chưa kịp nghĩ kĩ, người đứng đầu đã nhấc tay lên.

“Đưa anh ta đi!”

Lăng Xu bị một trái một phải kéo dậy, chẳng mấy chốc anh được đưa tới phòng thẩm vấn. Vẫn là căn phòng hôm qua, song người thẩm vấn anh thì đã đổi. Không có Smith hay Nhạc Định Đường ở đây.

“Nói đi, thành thật khai báo, tại sao anh giết Đỗ Uẩn Ninh?”

Vẻ mặt đối phương lạnh tanh, giọng điệu nghiêm khắc.

Lăng Xu nhíu mày: “Tôi chưa từng giết một người nào cả.”

Rầm!

Mặt bàn đột ngột bị đập một phát thật lực, âm thanh chói tai vang dội trong căn phòng thẩm vấn nhỏ hẹp.

“Vẫn còn nguỵ biện! Khi Đỗ Uẩn Ninh còn sống các người lén lút qua lại cấu kết làm điều sai trái, sau khi cô ta chết anh lại không thể cung cấp chứng cứ anh không ở tại hiện trường, thậm chí đến cả dấu giày trên bệ cửa sổ phòng ngủ của cô ta cũng là anh để lại, luận hiềm nghi luận động cơ, chỉ có mỗi anh!”

Lăng Xu: “Tội danh giết người này tôi không kham nổi, hi vọng các vị có thể tìm ra chứng cứ, sớm ngày trả sự trong sạch cho tôi.”

Đối phương cười khẩy: “Chứng cứ? Chứng cứ trả sự trong sạch cho anh không có, song chứng cứ mới có thể chứng minh anh là hung thủ, thì có đây.”

Người nọ mở tập tài liệu trong tay ra, rút mấy bức thư bên trong ném tới trước mặt Lăng Xu.

Lăng Xu cầm lên mở ra.

Ba bức thư, đều là Đỗ Uẩn Ninh viết.

Lăng Xu nhận ra nét chữ của cô ấy, cả nét móc cuối của chữ kí “Ninh” hất lên đầy phóng khoáng cũng mang theo vẻ phong tình quen thuộc của Đỗ Uẩn Ninh.

Từ thời còn đi học rất nhiều năm về trước, Đỗ Uẩn Ninh rất thích dùng nhiều kiểu chữ khác nhau để kí tên của mình, cuối cùng cô quyết định chọn kiểu chữ này, hơn nữa còn do Lăng Xu chọn giúp cô.

Nội dung trong thư không nhiều, một bức là thơ tình Đỗ Uẩn Ninh viết, kể về người tình thương nhớ mà mình muốn gặp mà không thể gặp.

Lúc cô ở trường là tài nữ nức tiếng gần xa, mặc dù trong đó có đa phần là do các bạn học nam hâm mộ tâng bốc, nhưng quả thật tài văn chương không tệ. Thơ của cô mang theo nét thanh lệ thoát tục đặc trưng của phái Tân Nguyệt*.

*Một trường phái thơ mới hiện đại trong lịch sử TQ, chịu ảnh hưởng từ tập thơ ‘Trăng non’ (The crescent moon) của Rabindranath Tagore.

Hai bức thư còn lại đại khái nội dung như nhau, đều là kể lể với Lăng Xu về tình cảm buồn khổ của mình.

Lăng Xu đọc lướt như gió, đương lúc đọc đến một vài câu nào đó trong bức thư, không nén được nhướng mày.

“Thứ nhất, tôi chưa từng viết thư cho cô ấy. Thứ hai, tôi cũng chưa từng bảo cô ấy ‘cố chịu đựng thêm một khoảng thời gian, sắp có thể giải thoát rồi nhanh thôi’ nào cả. Đây đều là giả dối bịa chuyện.”

“Nhưng chúng tôi đã so sánh chữ viết và chữ kí rồi, đã xác nhận được là chính tay Đỗ Uẩn Ninh viết, anh giải thích thế nào?”

Hai mắt người thẩm vấn nhìn chòng chọc vào anh, y như một con kền kền đang tập trung quan sát con mồi, không cho phép đối phương có một giây một khắc hòng chạy trốn nào.

Lăng Xu: “Trưởng quan, nếu tôi bị oan thì làm sao biết mấy bức thư này ở đâu mà ra? Những chuyện này không phải là vấn đề các người phải điều tra rõ sao? Từ sau khi Đỗ Uẩn Ninh kết hôn tôi chưa từng gặp lại cô ấy. Hai tháng trước, tự dưng cô ấy sai người tới tìm tôi, nói có việc cần gặp tôi nên hẹn tôi đến quán cà phê gặp mặt.”

Người thẩm vấn: “Nói chuyện gì?”

Lăng Xu: “Cô ấy nói khi Viên Băng hút thuốc phiện sẽ đánh chửi cô ấy, cô ấy rất đau khổ, không biết phải làm thế nào. Tôi đề nghị cô ấy li hôn.”

Người thẩm vấn: “Sau đó thì sao?”

Lăng Xu: “Sau đó cô ấy nhiều lần tâm sự với tôi những chuyện cô ấy và Viên Băng bằng mặt không bằng lòng thế nào, lúc đầu tôi nể tình bạn học cũ, cũng muốn giúp cô ấy đôi chút nên có gặp lại cô ấy mấy lần. Nhưng về sau, tôi thấy cô ấy thực chất không có ý định li hôn với Viên Băng nên không đi gặp cô ấy nữa, cho đến buổi chiều hai hôm trước, cô ấy lại lần nữa sai người tới tìm tôi, giọng điệu cực kì khẩn cấp, mời tôi nhất định phải ra ngoài gặp mặt nên tôi đành đi.”

“Cô ấy nói với tôi, cô ấy lén giấu một chút tài sản bị Viên Băng phát hiện, muốn gửi sang chỗ tôi để tránh bị Viên Băng lấy đi hút thuốc phiện. Cô ấy có kể gia cảnh nhà họ Viên đã không còn như bề ngoài nữa, gia sản Viên Bỉnh Đạo để lại sớm đã bị Viên Băng phá hết bảy tám phần rồi, giờ chỉ còn lại mỗi cái thùng rỗng.”

“Cô ấy còn nói rất hối hận vì năm đó không có dũng khí từ chối hôn sự với nhà họ Viên, bảo rằng muốn ở bên tôi một lần nữa, chính là chuyện bỏ trốn đã nói hôm trước đấy. Đương nhiên, đề nghị này đã bị tôi từ chối.”

Người thẩm vấn: “Tiền đâu?”

Lăng Xu: “Không biết, đương nhiên tôi không nhận, chỉ đề nghị cô ấy gửi ngân hàng hoặc đi nhờ người khác.”

Người thẩm vấn: “Tại sao anh không giúp đỡ? Quan hệ trước kia của các người không đáng để anh nể tình xưa với cô ấy sao?”

Lăng Xu nhíu mày: “Năm đó ở trường, quả thật tôi và cô ấy là một đôi, vốn lúc đầu nhà cô ấy cũng xem trọng chúng tôi, nhưng về sau nhà họ Lăng xảy ra biến cố, gia cảnh suy bại, nhà họ Đỗ lập tức tìm công tử nhà họ Viên kết duyên cho cô ấy, từ đầu tới cuối cô ấy chẳng hé nửa câu chống đối. Từ đó về sau, tình cũ của chúng tôi cũng chỉ còn lại chút tình cảm bạn học năm đó mà thôi. Cho nên, nếu không phải cô ấy tới tìm tôi thì thật sự tôi chẳng liên quan gì đến cô ấy cả.”

Người thẩm vấn: “Nói như vậy, cũng có thể là anh thấy hơi tiền nổi máu tham, giả vờ đồng ý cô ấy, sau đó các người xảy ra tranh chấp một số chuyện nào đó, anh giết cô ấy rồi vội vàng bỏ chạy.”

Lăng Xu tức đến bật cười.

“Đây đều là phỏng đoán của các người, chỗ tiền cô ấy nói đến một hạt một cắc tôi cũng chưa thấy thì thấy hơi tiền nổi máu tham ở đâu ra? Hơn nữa, nếu như tôi thật sự giết người nhảy cửa sổ bỏ trốn, tại sao lại chừa lại dấu chân rõ như vậy được?”

Người thẩm vấn gật đầu: “Đây vừa đúng có thể tỏ rõ anh giết người đơn thuần là bởi nhất thời nảy lòng tham, sau khi giết người hoảng quá không kịp nghĩ đã cuống cuồng vội bỏ chạy, lúc ấy không kịp nghĩ nhiều như vậy.”

Lăng Xu: “Vậy ông chủ quán mì chết phải giải thích thế nào? Hung thủ vì hãm hại tôi nên đã cố ý tiêu diệt chứng cứ tôi không có ở hiện trường, không phải vừa khéo chứng minh tôi không phải hung thủ ư?”

Người thẩm vấn: “Quán mì bốc cháy hoàn toàn là ngẫu nhiên, không thể tỏ rõ chuyện gì được.”

Lăng Xu im lặng một chốc, đoạn nói: “Tôi muốn gặp người nhà và luật sư của tôi, tôi yêu cầu nộp tiền bảo lãnh.”

Tuần bộ thẩm vấn hơi ngả người về sau, ra vẻ có ý chí tất được thế mạnh.

“Người nhà? Cũng được, sau khi anh vào đây có thể đã bỏ lỡ một tin tức. Chu Tạp – cũng chính là anh rể của anh, bởi vì dính líu đến một vụ tham ô hối lộ, mới tối hôm qua đã bị giải từ nhà đi rồi. Hiện giờ chị gái của anh đang rất hoảng loạn, chỉ e không quan tâm anh nổi đâu.”

Mi tâm Lăng Xu giật một cái thật mạnh.

“Vậy Nhạc Định Đường đâu? Bảo hắn đến đây, tôi có việc phải nói với hắn.”

“E rằng anh không có cơ hội này.”

Đối phương lắc đầu, đứng dậy, gọi tuần bộ canh cửa bên ngoài vào.

“Anh ta không chịu nhận, chuyển anh ta sang nơi khác.”Lời tác giả:

Lăng Xu: Trong quá trình chọn lọc tự nhiên, kẻ thích nghi mới có thể sinh tồn, tôi nào có sung sướng gì?

Nhạc Định Đường: Ha ha.Chú thích hình ảnh:

*Vịt ngũ vị hương (bộ này nên thêm tag ẩm thực vào mới phải:))))


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv