Biên tập: Huyền Ca
Lăng Xu như thể giành lấy cuộc sống mới.
★•˚。* 。* 。* 。˚•★
“Hôm nay là ba mươi Tết.”
Vừa bước vào cửa, anh chợt nghe Nhạc Định Đường cất lời.
Bước chân Lăng Xu thoáng khựng lại. Nếu không nhờ Nhạc Định Đường nhắc nhở, anh thật quên mất tối nay là đêm giao thừa.
Vì bị cuốn vào vụ án này và cũng vì cái chết Đỗ Uẩn Ninh, suốt hai ngày bôn ba khắp chốn, suýt tí nữa Lăng Xu quên bẵng mất hôm nay trước khi ra cửa, chị Lăng Diêu đã dặn dò anh rằng buổi tối nhất định phải về sớm ăn cơm đoàn viên.
Giờ này trong nhà chắc hẳn đã bày sẵn một mâm cơm đủ đầy, anh rể cũng đã tan tầm về nhà, hai người ngồi quây quần trước bàn, duy chỉ vắng mỗi Lăng Xu. Song nếu vụ án này không thể mau chóng tìm ra hung thủ, dưới chế tài của pháp luật, chỉ e nhà họ Lăng sẽ càng không được yên bình. Đằng nào thì hiện tại vẫn còn Nhạc Định Đường ở đây, lát nữa trở về dùng hắn làm cớ là được.
Bên trong quán cà phê vắng vẻ hiu hắt, chỉ có mỗi một bàn người nước ngoài đang ăn cơm.
Có tiền hay không có tiền đều về nhà ăn Tết cả.
Được xưng là thành thị phồn hoa nhất Viễn Đông, giao thừa ở Thượng Hải cũng chẳng khác mấy so với các nơi khác ở Trung Quốc.
Mới nãy trời hãy chưa tối hẳn mà người đi đường đã lác đác chẳng còn mấy, hiện giờ bên ngoài càng yên ắng hơn cả, hệt như loáng một cái, tất cả mọi người toàn Thượng Hải đều trốn tiệt đi hết chẳng dám ló đầu ra.
Ấy thế nhưng quán cà phê Tân Nguyệt rất kính nghiệp, vẫn kiên trì mở cửa kinh doanh.
Đằng nọ có một người phục vụ bê một rổ bánh mì đi ra ngoài. Lăng Xu ngoảnh đầu dõi theo, thấy người nọ đang đứng ở ven đường phân phát cho mấy tên ăn xin.
“Thưa ngài, đây là thực đơn, hai vị thong thả lựa chọn, chỉ cần ấn vào chuông phục vụ trên bàn là tôi sẽ tới ngay. Đây là nước chanh nóng cho hai vị giải khát.”
Bọn họ vừa vào cửa lập tức có ngay hai người phục vụ niềm nở chào đón, tự động nhận lấy mũ khăn quàng áo khoác của họ và đưa họ tới một góc yên tĩnh, sau đó thắp ngọn nến trên bàn, đưa thực đơn.
Nhạc Định Đường mở ra nhìn thoáng qua.
Các món ăn thuần chất châu Âu ở Trung Quốc rất khó được tất cả khách hàng ưa chuộng dẫu cho nơi này có là Công cộng Tô giới đi chăng nữa, vậy nên quán cà phê Tân Nguyệt cũng không ngoại lệ, trong thực đơn toàn là các món Âu lai tạp Trung Âu. Ví dụ như mì Ý thịt bò cà chua trứng gà, hắn tuyệt sẽ không gọi món ăn này, nhưng có thể đoán rằng món này chắn chắn sẽ có không ít khách gọi, bằng không ông chủ sẽ không giữ lại trên thực đơn đến giờ.
“Ba mươi Tết mà các anh vẫn không đóng cửa à?” Lăng Xu hỏi người phục vụ.
Người phục vụ cười đáp: “Ông chủ chúng tôi nói, cuối năm mọi nhà chắc chắn đều đóng cửa cả rồi, nhưng vẫn còn rất nhiều người không thể về nhà, tốt xấu gì cũng có một chốn che gió che tuyết cho người ta vào nghỉ chân.”
Lăng Xu: “Vậy chẳng phải các anh cũng không được về nhà ư?”
Người phục vụ: “Chúng tôi đều không còn người nhà hoặc là một thân một mình lang bạt đến đây, may mắn được ông chủ thu nhận giúp đỡ, mọi người ăn ngủ đều ở chốn này, cũng thuận tiện.”
Đương lúc hai người huyên thiên trò chuyện, Nhạc Định Đường đã chọn món xong rồi.
“Cho tôi một phần bò bít tết nướng than chín vừa, món ngọt là một li kem dưa mật ong.”
“Vâng thưa ngài. Vậy còn quý ngài đây, ngài muốn gọi gì?”
Lăng Xu trầm ngâm không đáp, người phục vụ không dám giục chỉ bèn đứng bên cạnh kiên nhẫn chờ.
Nhạc Định Đường liếc mắt nhìn qua, hắn nhận thấy Lăng Xu bỏ qua món chính lật thẳng tới trang cuối cùng viết toàn món ngọt, mắt dòm lom lom chẳng nhúc nhích lấy một li. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lăng Xu tựa như cao thủ đứng lặng trên đỉnh Thục Sơn đợi chờ một kiếm khuynh thành ra khỏi vỏ, địch không động ta không động, như thể tượng gỗ sừng sững sánh theo đất trời đằng đẵng.
Nhạc Định Đường nhìn không nổi nữa, rốt cuộc hắn cất lời phá vỡ khoảng lặng thinh kì cục.
“Bữa này tôi trả.”
Lăng Xu buông thõng người ra thấy rõ, cả cơ thể như thể giành lấy cuộc sống mới.
“Cho tôi một phần mì xào tôm hùm, món ngọt thì làm cho tôi bánh kếp ngàn lớp phô mai, kem mâm xôi, pudding dâu tây, và nhờ cậu mang cho chúng tôi một chai sâm-banh nữa nhé.”
Nhạc Định Đường: …
Người phục vụ như được ân xá, cậu ta thưa một tiếng rồi đi vội.
Nhạc Định Đường: “Sao cậu không bao quách hết đồ ngọt của quán này đi?”
Lăng Xu phởn phơ tựa lưng vào ghế: “Anh cho rằng tôi đang chơi khăm anh à? Chị tôi nấu cả mâm đồ ăn vẫn đang chờ tôi về nhà ăn đây này. Chẳng qua nếu chúng ta chủ động đi tìm ông chủ vào lúc này sẽ rất mạo muội và cũng dễ khiến ông ấy sinh cảnh giác. Nếu như ông ấy thật sự là người tốt như lời hàng xóm, vậy khi thấy chúng ta gọi nhiều như vậy chắc hẳn ông ấy sẽ ra khuyên ngăn chúng ta, đến đó sẽ có cơ hội bắt chuyện thôi.”
Nhạc Định Đường không ngờ tới tình huống đó, nhất thời không tiếp lời.
Lăng Xu thấy vậy bèn gác chân bắt tréo, hất cằm giở giọng: “Không ngờ tới chứ gì, đại thiếu gia không vương khói lửa trần gian như anh làm sao mà hiểu những mánh khoé thủ đoạn này được, cuối cùng vẫn phải tới lượt cao thủ ra tay thôi.”
Trên đỉnh đầu anh treo thanh gươm của Damocles* có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, ấy thế mà anh vẫn nhởn nhơ như thể chẳng hề có chuyện gì to tát. Giả như đổi thành kẻ sắp đi đời là người khác mà vụ án lại không tìm ra manh mối, e rằng kẻ nọ suốt ngày hoảng loạn sống còn chẳng yên huống chi bình tĩnh đi tìm manh mối phá án được như anh.
*chỉ nguy hiểm luôn rình rập mọi lúc mọi nơi, search gg để biết thêm.
“Năm đó,” Nhạc Định Đường nhìn dáng điệu này của anh đoạn chậm rãi mở miệng, “khi nhà họ Lăng xảy ra chuyện, có phải nhà họ Đỗ đã bỏ đá xuống giếng gây nhiều phiền phức cho nhà cậu không?”
Lăng Xu thoáng ngẩn ra, bật cười đáp: “Sao tự dưng lại hỏi chuyện này? Tôi đã quên từ lâu rồi. Tôn trọng người đã khuất, Đỗ Uẩn Ninh đã qua đời, những chuyện này cũng tan theo mây khói, không cần phải nhắc lại nữa.”
Nhạc Định Đường: “Mấy năm qua cậu sống tốt chứ?”
Lăng Xu: “Sao vậy, giáo sư Nhạc muốn tạo việc làm cho tôi à?”
Nhạc Định Đường: “Tôi có thể tìm cho cậu, chỉ sợ cậu không chịu đi thôi.”
Lăng Xu: “Cũng đúng đấy, tôi cảm thấy cuộc sống hiện tại của tôi rất tốt.”
“Cậu cũng từng bỏ công bỏ sức đi lưu học, cuối cùng về lại cam chịu làm một cái chức quèn như vậy, không thấy tiếc sao?”
“Vẫn tốt mà, nếu đổi thành khi trước cha tôi vẫn còn, với thế lực của nhà họ Lăng lúc ấy, hiển nhiên họ muốn sắp đặt thứ gì cho tôi thì sắp đặt thứ đó, đến Nam Kinh chạy một công việc béo bở cũng được tất ấy chứ. Nhưng tôi lưu học mấy năm mà chẳng học được bao nhiêu thứ đứng đắn ra hồn, tiếng nước ngoài ngoảnh qua ngoảnh lại cũng chỉ biết mỗi mấy câu. Nếu cho tôi chức vị quan trọng nào đó tôi cũng chẳng kham nổi, chẳng thà cứ như bây giờ, bước từng bước một, ôm cái chức quèn ở cục cảnh sát thanh nhàn qua ngày, biết bao người cầu còn chả được.”
Được lò sưởi trong phòng hun ấm, ngữ khí của Lăng Xu cũng ấm áp hẳn ra, không nhanh không chậm, chừng như không một chuyện gì có thể làm anh thảng thốt biến sắc.
Song Nhạc Định Đường cảm thấy, có lẽ đây chỉ là tấm vỏ bọc giả dối mà anh dựng nên.
Lăng Xu tranh cường háo thắng của trước kia, dù rằng giờ đây đã cất giấu tính cách cao ngạo của ngày trước, suốt ngày ăn không ngồi rồi, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, trong lòng anh chưa hẳn sẽ cam tâm trước cuộc sống được chăng hay chớ không mục tiêu như vậy.
“Nếu như Đỗ Uẩn Ninh suy nghĩ được như cậu chưa chắc sẽ có bi kịch ngày hôm nay.”
Lăng Xu của trước kia hăng hái sôi nổi, thiên chi kiêu tử, nhưng lại rất dễ suy đoán.
Lăng Xu của hiện tại nhìn có vẻ phất phơ, nhưng trái lại trầm lắng khiến người ta nhìn chẳng thấu.
Lăng Xu: “Đỗ Uẩn Ninh không như tôi, dẫu tình cảm của cô ấy với Viên Băng không như ý thì cô ấy vẫn đầy đủ cơm ngon áo đẹp, chỉ có nỗi muộn phiền duy nhất là chồng có yêu mình hay không, lồng giam lộng lẫy đó có thể bớt mấy sợi gông xiềng, thêm vài thứ phù phiếm sặc sỡ. Ở một số phương diện, cô ấy vẫn ngây thơ như trước chưa từng đổi thay.”
Nhạc Định Đường: “Năm đó cô ấy đã nghe theo sắp đặt của gia đình gả cho Viên Băng, tại sao sau đó vẫn trở mặt với người nhà?”
Lăng Xu: “Nhân cách của Viên Băng ra sao anh cũng thấy đó, sau khi cưới nhà họ Đỗ xảy ra vài chuyện, họ mong nhà họ Viên có thể vươn tay giúp đỡ, khi đó Viên Bỉnh Đạo đã chết rồi nhưng Viên Băng không chịu hỗ trợ, con trai trưởng nhà họ Đỗ bởi vậy chết thảm. Từ đó về sau, nhà họ Đỗ đoạn tuyệt quan hệ với Đỗ Uẩn Ninh, không còn qua lại gì nữa.”
Nhạc Định Đường không rõ mấy chuyện này lắm, vốn hắn còn suy nghĩ đến khả năng hành hung của người nhà mẹ đẻ Đỗ Uẩn Ninh, hiện giờ nghe theo lời của anh thì về căn bản có thể loại trừ khả năng này.
Trong lúc nói chuyện, từng món ăn được đưa lên.
Nói thật thì, trình độ đầu bếp khá xoàng, nhưng hai người bôn ba hơn nửa ngày đã đói sắp rã ruột tới nơi, một bữa cơm đánh vèo sạch sẽ, trong quá trình cũng chẳng buồn thảo luận thêm đôi ba câu về vụ án.
Mãi đến khi đồ ngọt được đưa lên, một người trung niên dẫn theo người phục vụ đi đến.
“Trước tiên tôi xin gửi lời chúc năm mới đến hai vị!”
Người nọ nho nhã lễ độ, tuy rằng vận Âu phục nhưng vẫn chắp tay vấn an theo thói quen và đúng phong cách của người Trung Quốc.
“Mạo muội quấy rầy, kẻ hèn họ Lí là ông chủ của nơi này, cảm ơn hai vị đã ghé đến, có phải đây là lần đầu hai vị đến đây chăng?”
“Vâng, chúng tôi là giáo viên đại học, hôm nay có việc phải ra ngoài.” Nhạc Định Đường nói.
“Ra là tiên sinh đại học, thất kính thất kính!” Ông chủ Lí vội vàng chắp tay, “Tôi thấy hai vị gọi đồ ngọt có hơi nhiều, sợ rằng ăn liên tục mấy món liền sẽ bị ngấy, bởi vậy mạo muội sang đây nhắc nhở một tiếng, mong hai vị không trách cho!”
Nhạc Định Đường cười rằng: “Người ta buôn bán ai cũng mong sao khách mua nhiều một chút, ngài thì trái lại khuyên chúng tôi gọi ít một chút, sợ bán được hàng, bây giờ người làm ăn nhân đức được như ngài cũng chẳng còn mấy.”
Ông chủ Lí ngại ngùng nói: “Như lời ngài nói, làm ăn trọng nhất thành tín, nếu tôi không nhắc nhở thì tôi là người không làm tròn bổn phận của mình. Sau ngài ngẫm lại nhận ra, e là sẽ chẳng muốn đến ghé đến nữa, dần dà rồi tôi sẽ chẳng còn vị khách nào mất.”
Lăng Xu nói: “Mấy món ngọt còn dư phiền ngài gói lại giúp tôi, lát nữa tôi muốn đem về cho người nhà nếm thử.”
Ông chủ Lí vỡ lẽ: “Được, tôi biết rồi!”
Thức ăn nhanh chóng được gói kĩ càng đưa đến, bên ngoài cái hộp nhỏ được buộc dây lụa, tấm thiếp nhỏ viết dòng chữ tân xuân đại cát, nom rất được tấm lòng thành.
Thậm chí cả Nhạc Định Đường là người đã quá quen với những khung cảnh hào nhoáng cũng nhận thấy rằng, mặc dù đồ ăn ở đây không thể gọi là cao cấp nhưng với thái độ phục vụ như vậy của ông chủ chắc chắn sẽ có rất nhiều khách hàng thân thiết, những khách hàng đó đủ sức để giữ vững tấm biển hiệu của quán cà phê này.
Giữa chừng ông chủ Lí ngắt quãng cuộc trò chuyện tự thân đến một bàn người nước ngoài khác chào hỏi, đợi hai người ăn xong mới trở lại.
“Hai vị đều là tiên sinh có học vấn, kẻ hèn có thể mạo muội mời hai vị lưu bút trên sổ danh nhân của quán hay chăng?”
“Chúng tôi không với tới hai chữ danh nhân, chỉ là thầy dạy học mà thôi.” Nhạc Định Đường khoát tay.
Ông chủ Lí cười nói: “Là tôi nói xằng, kiến thức Lí tôi thiển cận, chỉ biết người đọc sách nhiều, tu dưỡng cao chính là người sĩ trí thức, chỉ hận không thể giữ gìn tất thảy giấy mực của họ để sau về nhà cho con cháu cùng xem mà học hỏi.”
Nhạc Định Đường: “Nếu ngài không chê, chúng tôi mà từ chối thì lại bất kính.”
Ông chủ Lí mừng rơn, vội vàng đích thân nâng sổ danh nhân đến.
Nhạc Định Đường nhận lấy xem thử, thấy rằng bên trên thật sự có vài cái tên quen thuộc. Vài cái tên ấy có lẽ so với khắp cả nước thì không đến độ như sấm bên tai, song ở bến Thượng Hải này cũng có thể coi như có chút tiếng tăm.
Hắn dùng bút máy viết một câu “Tân chí như quy” (khách đến như ở nhà) ở trang trắng phía sau và kí tên của mình, đoạn tiện tay lật sang vài trang trước.
Một chữ kí quá đỗi quen thuộc đập vào tầm mắt.
Như mộc xuân phong (như tắm trong gió xuân).
Đỗ Uẩn Ninh.– Mẩu chuyện nhỏ không liên quan tới chính truyện –Tìm việc 1Lăng Xu: Có công việc nào tiền nhiều việc ít ngày nghỉ nhiều, không phải tra án, không phải gánh tội thay không?
Nhạc Định Đường: Trong mơ thứ gì cũng có.Tìm việc 2Lăng Xu trông thấy một nhãn hàng kem trang điểm trong nước đang tìm kiếm sao nam làm quảng cáo, anh bèn đi ứng tuyển.
Nhạc Định Đường chờ cơ hội giội gáo nước lạnh vào mặt đối phương.
Nào ngờ Lăng Xu thế mà trúng tuyển cơ.
Nhạc Định Đường: Đến ngồi cậu cũng chả có tướng ngồi ra hồn mà có thể làm ngôi sao?
Lăng Xu: Ừa, người ta nói mặt tôi rất đẹp, ngồi im một chỗ để bọn họ vẽ lịch tháng* là được, tôi ngồi im ngủ cả một ngày, đau lưng mỏi eo, may vẫn có tiền cầm.
*lịch mỗi tháng một tờ, có ảnh phụ nữ đẹp minh hoạ.
Nhạc Định Đường: …Fanart: iho-le.lofter.com