Phiên ngoại: Niệm Niệm [Thế giới song song]
Cố Ngụy hôm nay không phải trực ca đêm, Trần Vũ cũng không, anh nhớ Trần Vũ hai hôm trước nói cậu phải tham gia huấn luyện kín, quyết định đi siêu thị chọn một ít nguyên liệu về nấu mấy món Trần Vũ thích, lúc đi qua khu rượu, phát hiện một loại rượu vang trắng gần đây rất có tiếng vừa mới nhập lại hàng. Hôm nay anh có nghe các y tá nói về nó, nói là độ cồn không cao mà vị rất ngon, khá ngọt, uống cũng không say lắm, tửu lượng của Cố Ngụy còn chẳng bằng mấy cô y tá, mỗi lần đi liên hoan, anh đều là người phụ trách gọi người lái thuê, chính là bởi vì lúc bác sĩ Tiểu Cố mới thăng làm bác sĩ chủ trị, bị lôi ra ngoài liên hoan, chỉ rót có một chai bia, đã say ngã xuống bàn cơm, vùi đầu vào cánh tay, không ai gọi dậy nổi.
Lúc Cố Ngụy mới được chuyển thành bác sĩ chính thức, Trần Vũ còn chưa tốt nghiệp trường cảnh sát, Cố Ngụy gửi tin nhắn cho cậu, nói buổi tối muốn ra ngoài liên hoan, không thể thiếu việc bị chuốc rượu, nếu tối mà anh không liên lạc với cậu thì cậu cũng đừng lo.
Trần Vũ trả lời một câu được, tâm sự nặng nề mà chạy đến sân thể dục tập hợp buổi tối, lúc tập hợp còn có hai lần không nghe rõ khẩu lệnh, người ta quay trái, cậu lại quay phải, người ta nghiêm, cậu lại nghỉ, đây là điều rất hiếm thấy đối với học sinh mũi nhọn của trường cảnh sát như Trần Vũ. Giáo viên cũng không muốn rắc rối với cậu, vẫy vẫy tay bảo cậu chạy 5 vòng, Trần Vũ vừa chạy vừa tính xem bây giờ là mấy giờ, Cố Ngụy có uống nhiều quá không. Lúc chạy qua thầy hướng dần, thầy liều mạng phất tay với cậu, Trần Vũ, em tưởng em đang tham gia thế vận hội Olympic hay gì, chạy nhanh thế làm gì.
Trần Vũ cũng biết tửu lượng của Cố Ngụy không tốt.
Lúc cậu được nghỉ ngắn có thể rời trường, không phải tập luyện sớm tối gì cả, nhà cậu khá xa, kì nghỉ ngắn dăm ba ngày thế này không đủ để về nhà, liền kéo vali hành lí đứng ở cổng trường gọi Cố Ngụy đón cậu về nhà. Cố Ngụy đi làm, cậu sẽ ở nhà chơi game rồi ngủ, Cố Ngụy nghỉ, bọn họ sẽ ở nhà dính nhau cả ngày, thậm chí đến tối cũng là anh dựa vào em em dựa vào anh, không muốn động đậy. Cuối cùng bác sĩ Tiểu Cố khoa dạ dày cảm thấy thật sự không được, mới kéo cậu từ trên giường dậy, hai người dọn dẹp một chút rồi ra ngoài ăn khuya, ăn cũng không lành mạnh mấy, mỗi người một xiên, Cố Ngụy nhiều cay, Trần Vũ ít cay, Trần Vũ uống hai chai bia, Cố Ngụy uống một chai nước dừa. Xiên của Cố Ngụy bỏ rất nhiều ớt, cho dù anh ăn được cay thật, nhưng cũng chỉ chốc lát thái dương đã đổ mồ hôi, chai nước dừa nhanh chóng cạn đáy, bia của Trần Vũ có ướp lạnh, cậu liền đổ một cốc cho Cố Ngụy, để anh rửa vị cay trong miệng, Cố Ngụy uống một hơi, chỉ chốc lát sau, cay đã không còn cay nữa rồi, mà má lại không khống chế được đỏ bừng lên, Trần Vũ dùng mu bàn tay sờ, nóng hầm hập. Cuối cùng Cố Ngụy được Trần Vũ đỡ về nhà, say thì cũng không quá say, nhưng không được tỉnh táo lắm, nói rất nhiều, anh gọi Trần Vũ là Tiểu Vũ heo heo, sao lại lợi hại thế nhỉ, một phát ăn được những 50 xiên thịt.
Mãi đến lúc tập hợp tối kết thúc, trở về ký túc xá tắm rồi giặt quần áo xong, Cố Ngụy cũng không gửi một tin nào, thấy đã sắp đến giờ tắt đèn, Trần Vũ liền cầm một bịch giấy chạy ra ngoài, nói với bạn cùng phòng là tiêu chảy, muốn vào nhà vệ sinh ngồi một lúc, nhớ để cửa cho cậu. Cậu ngồi xổm ở cửa nhà vệ sinh chờ tin nhắn của Cố Ngụy, vào trong chút nữa là mất tín hiệu rồi. Cậu gấp gáp đến mức cắn cả móng tay, sợ gọi điện đến thì đường đột quá, ảnh hưởng đến việc liên hoan của đơn vị Cố Ngụy.
Ký túc xá của bọn họ 10 rưỡi tắt đèn, sắp đến 11 giờ, Cố Ngụy gọi đến.
"Cố Ngụy anh ở đâu vậy? Uống có nhiều không? Về đến nhà chưa? Có khó chịu không?"
Miệng Trần Vũ cứ như cái máy, huyên thuyên hỏi một đống, người bên kia trầm mặc một chút, hồi lâu mới mở miệng: "Cậu là Tiểu Vũ sao? Cố Ngụy anh ấy uống nhiều quá, đang ở Đức Trang bên Kim Ưng, cậu có thể đến đón anh ấy không?"
Trần Vũ u buồn một giây, lại quẳng hết u buồn vào nhà xí, trả lời: "Được, chắc phải khoảng nửa tiếng tôi mới đến được, phiền anh giúp tôi chiếu cố anh ấy một chút."
"Không sao, chậm chút cũng được, chúng tôi còn chưa bắt đầu gì cả, Cố Ngụy đã uống đến nằm sấp xuống rồi."
Trần Vũ trèo từ hàng rào phía sau ký túc xá ra khỏi trường. Ở trường cảnh sát, tuỳ tiện ra vào cổng trường đều bị xử phạt, đặc biệt là sau giờ tắt đèn buổi tối, nếu như bị bảo vệ tuần tra bắt được, ít nhất phải thông báo phê bình. Trong 1 giây Trần Vũ do dự cũng có nghĩ, Cố Ngụy là một người đàn ông 25 tuổi rồi, cho dù uống ít rượu thì anh cũng vẫn có năng lực lo cho bản thân mình. Nhưng cậu vẫn không yên tâm, hơn nữa đã hai tuần rồi cậu không gặp Cố Ngụy, rất nhớ anh, thế nên chỉ do dự một giây, giây tiếp theo người đã leo qua tường. Trần Vũ luôn là một trong những người đứng đầu các hạng mục huấn luyện thể lực, trèo tường không làm khó cậu được, cậu thoải mái nhảy từ hàng rào xuống. Trường bọn họ xa, không gọi được xe, cậu liền chạy ra ngoài ngã tư có xe, cho tài xế thêm 50 đồng bảo người ta lái nhanh một chút.
Cuối cùng chỉ hơn 20 phút đã đến nơi, liên hoan vẫn tiếp tục, Cố Ngụy ngoan ngoãn nằm một chỗ, vùi đầu vào cánh tay, giống như đang ngủ say, Trần Vũ thở hồng hộc chạy tới, ngồi xổm trước mặt anh, nhẹ nhàng chọc cánh tay anh.
Một bác sĩ nam bên cạnh mở lời: "Xin lỗi nhé, chúng tôi cũng không biết tửu lượng của Cố Ngụy kém đến thế, anh ấy chỉ uống chưa tới một chai đã thế rồi, cứ gọi tên cậu mãi, tôi đành giơ điện thoại lên mặt anh ấy mở khoá rồi gọi cho cậu."
Trần Vũ gật đầu cảm ơn với người kia, lại chọc chọc Cố Ngụy.
"Cố Ngụy, tỉnh dậy đi, về nhà thôi."
Cố Ngụy nghe thấy giọng nói quen thuộc, mơ màng ngẩng đầu lên, mở đôi mắt nửa híp, nhếch môi cười, ngốc nghếch lộ ra hai cái răng thỏ.
"Tiểu Vũ, em đến rồi!"
Trần Vũ một bên kéo tay anh đặt lên người mình, một bên nói cảm ơn với mọi người: "Cảm ơn mọi người đã chiếu cố Cố Ngụy."
Trần Vũ khi đó còn chưa đến sinh nhật 19 tuổi, nhưng lại trổ mã vô cùng đĩnh đạc, tóc cắt ngắn ngủi, trên mặt là vẻ sạch sẽ và đẹp trai không che chắn nổi, có y tá nhỏ mở miệng thăm dò: "Cậu là gì của bác sĩ Cố thế?"
Trần Vũ sửng sốt một chút, nhìn Cố Ngụy mềm như bông dựa vào người cậu, không biết nên trả lời thế nào, cậu không biết Cố Ngụy đã chuẩn bị để công khai mối quan hệ của họ với tất cả đồng nghiệp chưa, cậu vừa mới định qua loa nói mình là em trai của Cố Ngụy, Cố Ngụy đã đứng thẳng dậy, ôm lấy mặt cậu hôn một cái: "Tiểu Vũ là bạn trai của tôi, đừng nghĩ nữa, mấy người hết cơ hội rồi!"
Nói xong lại ngã về, đụng bả vai của Trần Vũ hơi đau, Trần Vũ cảm thấy Cố Ngụy thế này quá hiếm thấy, quá đáng yêu, lại không tiện bộc lộ trước mặt mọi người, không biết ngày mai đến lúc anh tỉnh rượu có còn nhớ được hành động của mình không, liệu có sụp đổ không muốn đi làm không.
Lúc sắp về đến nhà, Trần Vũ lại cảm thấy Cố Ngụy đi hơi khó khăn, hai chân mềm nhũn không nghe lời, cậu dứt khoát ngồi xổm xuống trước mặt Cố Ngụy, để Cố Ngụy trèo lên lưng mình. Thật ra cậu đã chuẩn bị tâm lí bị từ chối rồi, nếu lúc này mà Cố Ngụy tỉnh táo, nhất định sẽ không chịu để cậu cõng, cho dù anh say, có khi cũng sẽ không đồng ý. Ai biết được Cố Ngụy uống say lại giống như một miếng kẹo bông mềm mại, Trần Vũ bảo anh làm gì, anh sẽ làm cái đó, ngoan ngoãn dựa vào lưng Trần Vũ, được Trần Vũ ôm chân cõng lên, hình như thấy còn chưa đủ, ngả về phía trước thêm một chút. Thể lực của Trần Vũ khá tốt, có lẽ bế anh thì hơi quá sức, nhưng cõng thì vẫn khá nhẹ nhàng, Cố Ngụy ôm cổ cậu, vùi đầu vào vai cậu, tai dán vào má Trần Vũ, thỉnh thoảng vài tiếng thì thầm hạnh phúc.
Một lát sau, anh lại như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, đột nhiên ngẩng dậy: "Tiểu Vũ? Sao em lại ở đây? Em xin nghỉ chưa?"
Trần Vũ dừng một chút, trả lời: "Xin nghỉ rồi, yên tâm."
Cố Ngụy yên lòng, lại nằm xuống, vô cùng đáng thương mà nói vào tai cậu: "Nhớ em quá, đã hai tuần rồi em không đến tìm anh."
Ngày hôm sau, khi Cố Ngụy nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai, sáng sớm Trần Vũ đã phải về trường để kịp huấn luyện sáng, còn để lại cho anh một mẩu giấy, nói là sớm quá, cửa hàng bánh rán mà Cố Ngụy thích vẫn chưa mở cửa, cậu mua một bát cháo và một ly sữa đậu nành, bảo Cố Ngụy dậy thì nhớ ăn, mình phải về trường trước.
Trần Vũ kinh hồn táng đảm mà hoàn thành huấn luyện sáng, còn chưa đợi đến lúc hạ quốc kỳ phê bình, lại đã bị thầy hướng dẫn lôi đi: "Trần Vũ, nói đi, ngày hôm qua đi đâu?"
"Lúc tôi đi kiểm tra phòng, đứa nào cũng bảo em tiêu chảy, em tiêu chảy hết cả đêm đúng không? Ở nhà vệ sinh nào mà tôi không tìm thấy em?"
Trần Vũ cúi đầu nhận sai, không biện bạch câu nào, thầy hướng dẫn thấy cậu như thế thì càng tức, may mà hôm qua là ông đi kiểm tra, chứ nếu là phía trên đến kiểm tra như thường, Trần Vũ nhất định đã phải gói ghém đồ biến đi rồi, mầm mống tốt thế này, chẳng biết tại ai mà lại thế. Ông xua tay bảo Trần Vũ cút, ngày mai mang một bản kiểm điểm 3000 chữ đến, còn lần sau nữa thì tuyệt đối không tha cho cậu.
Trần Vũ cười hơ hơ cút luôn, rồi lại hì hục viết kiểm điểm, lúc Cố Ngụy video call với cậu, nhìn thấy trên bàn cậu có hai tờ giấy viết kín chữ, hỏi cậu đó là cái gì, Trần Vũ còn ấp úng không chịu nói, vội vàng gấp giấy lại cho vào túi quần, Cố Ngụy nhíu mày với cậu, cậu lại đành thật thà mang ra, Cố Ngụy hỏi cậu chẳng phải em nói đã xin nghỉ rồi sao, lần sau em không thể làm thế nữa, lấy tiền đồ của mình ra để đùa sao, Trần Vũ hàm hồ không nói nên lời, thái độ nhận sai rất thành khẩn, nhưng tám phần là lần sau vẫn dám nữa, Cố Ngụy cân nhắc nếu còn có lần sau thì sẽ viết giấy xin nghỉ phép cho Trần Vũ, dứt khoát ở lại chỗ mình hai ngày.
Ngày sinh nhật Trần Vũ không phải là cuối tuần, cậu lại háo hức muốn chuồn ra ngoài gặp Cố Ngụy, cái chuyện trèo tường này ấy mà, có lần đầu tiên thì cũng sẽ có lần thứ 100. Trường học bị bọn họ làm cho phải thêm cả dây thép bên ngoài hàng rào, Trần Vũ nhìn thoáng qua, đánh giá một chút, tám phần là mình vẫn có thể trèo qua không thương tích gì. Cố Ngụy thầm đọc lại thời khoá biểu của Trần Vũ, phát hiện cậu vừa vặn có hai tiết trước buổi tập tối là trống, không có tiết học cũng không có huấn luyện, thế nên liền gọi điện cho thầy hướng dẫn của Trần Vũ, nói là người nhà của Trần Vũ, giúp Trần Vũ xin nghỉ mấy tiếng, buổi tối vẫn về ký túc xá ngủ, thầy hướng dẫn của cậu thấy số điện thoại của Cố Ngụy là phương thức liên lạc với người nhà mà Trần Vũ điền, liền thả cho Trần Vũ một đường, xua tay bảo cậu nhớ mà về sớm.
Thời gian không có mấy, Trần Vũ liền đưa Cố Ngụy đến quán cơm của đôi vợ chồng ở gần trường, đã gần mà còn không đắt, mùi vị rất ngon, ký túc xá bọn họ thường xuyên đến đây liên hoan, bà chủ cũng quen cậu, Trần Vũ nhanh nhẹn gọi đồ, Cố Ngụy vẫy tay, nhờ bà chủ mang cho Trần Vũ một chén canh, bà chủ liền mang cho cả Cố Ngụy một chén.
Đến lúc sắp ăn xong, Cố Ngụy thần bí đi ra ngoài một chuyến, lúc về xách theo một hộp bánh kem, ánh mắt Trần Vũ sáng lên, lại có chút ngượng ngùng mở miệng nói: "Em cũng có phải trẻ con đâu, sao còn phải mua bánh kem nữa."
"Thứ mà người khác có, Trần Vũ cũng phải có."
Lần trước phòng Trần Vũ có người đón sinh nhật, mang một cái bánh kem về chia cho mọi người, chỉ là một cái rất nhỏ thôi, mỗi người được hai miếng kem, nhưng vẫn rất ngon, bạn cùng phòng của cậu nói là bạn gái mua rồi gửi ship đến đây.
Cố Ngụy đặt bánh kem lên bàn, để Trần Vũ tự mở, tuy là chỉ có hai người, nhưng cái bánh kem thì rất lớn, bên trên vẽ một Trần Vũ mũi heo, mặc cảnh phục, cool ngầu cúi chào, Trần Vũ nhìn thế nào cũng thấy không đúng, trang trí này tuy là trông cũng chỉnh tề, nhưng nhìn sao cũng không giống thợ chuyên nghiệp làm, không hợp với cái logo trên hộp bánh.
Trần Vũ ngẩng đầu nhìn Cố Ngụy, trong mắt có một chút ánh nước: "Anh làm à?"
Cố Ngụy đang thắp nến cho cậu, nghe vậy cũng không trả lời, chỉ bảo Trần Vũ nhanh ước rồi thổi nến đi.
Trần Vũ ngoan ngoãn nắm tay ước: "Em hy vọng em và Cố Ngụy có thể mãi mãi ở bên nhau, Cố Ngụy có thể vui vẻ mỗi ngày, mãi mãi yêu em."
Trần Vũ lớn tiếng nói mấy lời yêu đương này ra, Cố Ngụy đỏ mặt, dùng cái dao cắt bánh chĩa về phía cậu: "Nói ra là không linh đâu!"
Trần Vũ nhe răng trợn mắt cười: "Không sao cả, em thấy thế là đã khá tốt rồi."
Bà chủ cầm một cái máy polaroid đến, chụp cho hai người một tấm ảnh, Cố Ngụy nhận lấy tấm ảnh, rồi chụp cho cậu một tấm, cậu trai mặc cảnh phục, đôi mắt lấp lánh nhìn vào màn hình, nhìn chằm chằm vào người chụp ảnh cho cậu. Cố Ngụy tránh cảnh sát heo ra, cắt một miếng bánh kem mời bà chủ.
Cuối cùng anh đưa Trần Vũ về cổng trường, trong tay Trần Vũ cầm nửa cái bánh kem còn lại, Cố Ngụy lại đưa cho cậu một cái hộp nhỏ, bên trong là một cái đồng hồ, trường cảnh sát không cho phép đeo trang sức sặc sỡ, nhưng đồng hồ đeo tay thì được, Cố Ngụy chọn một cái vừa đắt lại vừa khiêm tốn, không đến mức bị tịch thu, Trần Vũ nói khi cậu nhìn đồng hồ, nó có thể chạy nhanh hơn một chút.
"Tiểu Vũ, sinh nhật vui vẻ."
Cổng trường cảnh sát, 32 cái camera nhìn, Cố Ngụy cũng không tiện ở lâu, Trần Vũ rất muốn ôm anh một cái, nhưng lại không còn tay để ôm, Cố Ngụy như người lớn trong nhà mà làm bộ xoa đầu cậu, xoay người đi về phía chỗ đỗ xe.
Lúc sắp lái xe đi, có người gõ vào cửa sổ xe, anh hạ cửa xuống, Trần Vũ đưa đầu vào, cho anh một nụ hôn.
Cố Ngụy nghĩ đến rất nhiều những chuyện lung tung, đẩy xe đi hai lần qua quầy rượu vang, cuối cùng anh đã xếp hàng tính tiền rồi, lại vẫn đẩy xe ngược về, cầm một chai đi.
Buổi tối khi Trần Vũ về nhà, Cố Ngụy đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn, đồ chưa kịp thu dọn đều bày hết trên bàn, Trần Vũ đi đến xem, lấy cái chai rượu vang trắng kia ra.
"Cố Ngụy, sao anh lại mua rượu?"
Cố Ngụy thò đầu từ trong bếp ra, cắn môi: "Y tá đề cử, vừa lúc nhìn thấy nên muốn mua một chai thử thôi."
Trần Vũ lắc lắc bình rượu hỏi anh: "Uống chút không?"
Cố Ngụy mấy ngày nay xin nghỉ ở nhà cùng cậu, hai ngày nữa cậu mới phải tham gia huấn luyện, uống ít một chút sẽ không làm lỡ dở việc gì cả.
Cố Ngụy do dự một chút, gật đầu với cậu.
Trần Vũ nhớ đến tửu tượng có thể nói là quá kém của anh, cuối cùng chỉ rót cho anh non nửa ly, mình thì lại tu bình hai ngụm luôn, nếm một chút, chẳng có tí vị rượu nào cả.
Cố Ngụy cũng nếm một ngụm, quả thực độ cồn không cao, cũng thả lỏng cảnh giác, uống xong non nửa ly, sự thật chứng minh, đúng như mấy cô nói, uống cũng không say, chỉ hơi choáng thôi, thậm chí còn không làm một người tửu tượng kém như Cố Ngụy cảm thấy trời đất quay cuồng.
Cố Ngụy cầm lấy thân ly, ngón tay xoay vòng trên khay đựng ly.
Anh nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng không nhịn được mở miệng.
"Tiểu Vũ, nếu anh muốn chia tay với em, em có đồng ý không?"
Trần Vũ uống hết nửa bình rượu nho cũng chỉ như giải khát thôi, cậu bị Cố Ngụy doạ sợ, trợn tròn mắt cẩn thận mà nhìn Cố Ngụy, vừa sợ anh uống say nói thật, vừa sợ anh căn bản không uống mấy, tỉnh táo mà nhắc đến cái từ "chia tay" với cậu.
Cố Ngụy thoạt nhìn rất uể oải, lại rất tỉnh táo, Trần Vũ hoảng loạn chạy đến trước mặt anh, ngồi xổm xuống, nắm chặt lấy tay anh.
"Vì sao lại hỏi như thế? Em không thể nào đồng ý được," Trần Vũ gấp gáp đến mức tay cũng run lên, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống, "Là em làm sai chỗ nào ư? Anh nói cho em biết được không, cho dù là ở đâu, em cũng sửa, em đều có thể sửa hết."
Cố Ngụy lắc đầu, trấn an mà xoa đầu cậu: "Em không sai, em tốt lắm."
Trần Vũ không tin, liều mạng túm tay áo anh: "Vậy vì sao anh lại hỏi em như thế, Cố Ngụy, đừng chia tay được không, em không muốn chia tay."
Cố Ngụy nhìn dáng vẻ gấp gáp của cậu, mũi cũng chua xót, anh trầm mặc hồi lâu, nước mắt thành hàng rơi xuống: "Tiểu Vũ, anh sợ anh liên luỵ đến em, em còn có thế giới lớn hơn phải đi, có phải anh không thể giữ em lại bên mình được không?"
Trần Vũ đột nhiên đứng dậy, dừng hết toàn lực để ôm lấy Cố Ngụy, Cố Ngụy bị cậu ôm chặt đến mức sắp không thở nổi: "Nhưng mà nếu như không có anh, vậy thế giới có lớn đến đâu cũng chẳng phải thế giới của em nữa, vậy thì có nghĩa lí gì."
Trần Vũ nghĩ đến việc mình nói với Cố Ngụy là muốn đi huấn luyện kín, lại nghĩ gần đây hình như cậu thật sự bận rộn quá, rõ ràng đã ở bên cạnh nhau rồi, mà cứ mãi chẳng nhìn thấy nhau. Cố Ngụy trực ca đêm về, cậu đã sang sở cảnh sát, Cố Ngụy dậy đi làm, cậu lại về nhà nghỉ, vẫn đang ngủ. Lúc Cố Ngụy ở nhà, cậu lại đi công tác, lại còn luôn mang thương tích đầy người trở về, khiến Cố Ngụy lo lắng, làm Cố Ngụy sợ hãi.
"Cố Ngụy, có phải anh rất sợ không?" Trần Vũ cẩn thận mà mở miệng, "Làm bạn trai của em, có phải rất mệt không?"
Trần Vũ cũng không biết phải làm sao mới tốt, trái tim cậu như bị đao cắt, có phải cậu thật sự không phải một người bạn trai tiêu chuẩn không, chỉ biết làm Cố Ngụy tủi thân, chỉ biết làm anh sợ hãi, để anh trở về nhà còn phải nghĩ ngợi, rằng lúc này Trần Vũ đang làm gì, có an toàn không, khi nào thì về.
"Cố Ngụy, xin lỗi, thật sự xin lỗi."
Cố Ngụy còn chưa nhận thức được chuyện gì đang diễn ra, Trần Vũ đã ôm lấy anh khóc thành tiếng, Cố Ngụy đã mệt mỏi đến thế rồi, cậu lại còn liều mạng ôm anh, tuỳ tiện không muốn anh đi, chẳng trách lúc nào Cố Ngụy cũng coi cậu là một đứa trẻ, nhưng mà không thế thì biết làm sao đây. Làm một người trưởng thành tiêu sái, khóc xong rồi nói với Cố Ngụy, được thôi, chúng ta chia tay đi, chỉ nghĩ thôi cậu cũng đã cảm thấy mình thở không nổi rồi.
"Tiểu Vũ, không có, anh không mêt," Cố Ngụy nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu, "Em là một người bạn trai rất tốt, ở bên cạnh em, anh rất hạnh phúc."
Đôi mắt Trần Vũ đỏ bừng nhìn anh, tiến đến hôn nước mắt của anh: "Hay là em không đi nữa, em ở nhà với anh được không? Sau này em đều ở nhà với anh được không?"
Cố Ngụy bị cậu chọc cười: "Nói cái gì thế, không làm cảnh sát hình sự nữa à? Cảnh sát Tiểu Vũ?"
Trần Vũ dừng một chút, dùng sức cắn môi, giống như đã hạ quyết tâm: "Không làm nữa, đừng chia tay, được không?"
Cố Ngụy biết tính cậu, tuy rằng đây chỉ là lời cậu nói lúc nhất thời kích động, nhưng lại vẫn không tránh khỏi cảm động, anh không biết nếu anh thật sự chia tay với Trần Vũ, Trần Vũ sẽ ra sau, liệu có thể thật sự bất chấp tất cả để giữ anh lại không, nhưng anh cũng không cần biết, anh không muốn chia tay với Trần Vũ, mãi mãi không bao giờ muốn.
Anh chỉ có thể cảm ơn mấy cô y tá kia, cảm ơn bình rượu vang trắng mà anh đã đắn đo mãi mới mua kia, cảm ơn Trần Vũ đã hỏi anh có muốn uống không, cảm ơn hơi rượu đã cho anh một chút dũng khí, đương nhiên phải cảm ơn nhất là anh đã yêu Trần Vũ, và Trần Vũ yêu anh.