Phiên ngoại: Một ngày ngẫu nhiên
*Note: chương này quay về thời gian trước khi hai người quay lại
Trần Vũ biết đối với những thứ bên ngoài công việc, mình có vẻ là một người khá chậm chạp, tuy là thế, nhưng cậu cũng nhìn ra Trương Nghiêu có chỗ không bình thường.
Cậu từ nhà vệ sinh về năm phút, dưới mông như bị lửa đốt, cái ghế gỗ cứ di chuyển liên tục, chân ghế cọ xuống đất phát ra tiếng vang bén nhọn, khiến Trần Vũ phải quay đầu sang nhìn cậu.
"Cậu bị trĩ à? Có cần tôi gọi 120 cho cậu không?" Trần Vũ trêu đùa nói.
Cực kì hiếm thấy là Trương Nghiêu lại không phản bác lại cậu, chỉ rầu rĩ gục đầu xuống, đập trán xuống bàn hai cái, phát ra tiếng cạch cạch, rồi lại thở dài một hơi. Chẳng biết làm sao nữa, Trần Vũ thấy cậu như thế, lòng đột nhiên trầm đi, nụ cười ngượng ngùng dừng trên mặt, khoé miệng cong đến ê ẩm, cuối cùng còn vô cớ hạ xuống. Cậu cảm thấy Trương Nghiêu có chuyện muốn nói, hình như còn là một chuyện mà cậu không muốn nghe.
Khi Trương Nghiêu ngẩng đầu lên, trán có một vết đo đỏ, nhìn qua hơi buồn cười, cậu nhìn Trần Vũ, mím môi.
"Em vừa gặp được một người."
"Ừm."
Là ai, sao lại đến, vài đáp án xoay chuyển trong đầu Trần Vũ, tất cả đáp án đều xoay quanh một người, cậu đành phải gật đầu, chỉ khô khốc mà "Ừm" một cái.
"Quý Hướng Không."
Trần Vũ sửng sốt một chút, thật ra cậu không có cơ hội lấy được một đáp án chính xác từ Cố Ngụy hay những người bên cạnh anh, nhưng cũng có thể thông qua rất nhiều con đường để biết Quý Hướng Không là bạn trai hiện tại của Cố Ngụy, hơn nữa thời gian bọn họ yêu nhau đã vượt qua hạn sử dụng của sự mới mẻ rồi, giống như thật sự đang từ từ hoà vào nhau, muốn tiếp tục đi về phía trước. Cậu nhìn mấy tấm ảnh chụp trong gara bệnh viện Hoa Thanh, Cố Ngụy và người kia vai kề vai, nâng cánh tay lên cọ qua khuỷu tay cậu ta.
Trần Vũ cảm thấy có lẽ là mình điên rồi, khi nghe thấy tên của người đó, cậu lại có một chút hưng phấn khác thường, hưng phấn đến mức tay nổi một lớp da gà. Trái tim nhảy lên gấp gáp, trong lòng cậu bốc lửa, thống khoái mà run cầm cập.
"Cậu ta..."
Cậu ta đến tìm tôi sao, Trần Vũ muốn hỏi như thế, trong lòng cậu hình như trông mong Quý Hướng Không đến để tìm cậu, sau khi nhìn thấy cậu, sẽ chẳng nói chẳng rằng mà đánh cậu ngã xuống đất —— Một người là phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự, một người là nhân vật của công chúng, hai người đàn ông cao trên m8 không màng hình tượng mà lao vào đánh nhau, lăn qua lộn lại trên nền gạch sở cảnh sát, lôi kéo cảnh phục chỉnh tề và quần áo cao cấp nghiêng lệch cả đi, mặt mũi bầm dập.
"Anh tự đi mà xem đi, cậu ta vừa vào 2302."
Trương Nghiêu tạm dừng một chút, nhìn bóng dáng Trần Vũ chậm chạp chạy đi mà chớp mắt hai cái.
Khi đến cửa 2302, Trần Vũ mới nhớ ra, đây là văn phòng của đại đội phòng cháy.
Cậu đứng ngoài cửa đợi chốc lát, không biết dùng lý do gì để mở cánh cửa này ra. Mãi đến lúc Quý Hướng Không kéo cửa từ trong ra, cậu vẫn còn duy trì động tác nắm lấy nắm cửa.
Trần Vũ thoáng chốc thu tay lại, cảm giác như thể một con mèo bị dẫm vào đuôi, Quý Hướng Không có những điểm rất giống cậu, ví dụ như khi bọn họ mang khuôn mặt không biểu cảm, trầm lặng không nói, sẽ có vẻ hơi hung hăng, không dễ gần cho lắm, Quý Hướng Không có thể nhìn ra được địch ý không giấu kín trong mắt Trần Vũ, tâm trạng cậu đang rất tốt, rất vui, thế nên nhẹ nhàng gật đầu với Trần Vũ, xem như chào hỏi một nhân viên nhà nước xa lạ, rồi nghiêng đầu lễ phép chào người trong văn phòng, sau đó chẳng thèm quay đầu lại mà rời đi.
"Vậy cảm ơn mọi người nhé."
"Chúc cậu cầu hôn thành công."
Đây là cuộc đối thoại cuối cùng ở trước cửa văn phòng đại đội phòng cháy.
Đến khi Trần Vũ về văn phòng, sắc mặt rất khó coi, mặt cắt không còn giọt máu, trông như một mùa đông lụi tàn, Trương Nghiêu cẩn thận hỏi cậu: "Gặp rồi à?"
Trương Nghiêu cũng chỉ thấy được Quý Hướng Không thôi, cậu vội bước về văn phòng, không kịp đi hỏi xem vì sao cậu ta lại tới, mà lúc này, nhìn gương mặt không còn huyết sắc của Trần Vũ, cậu lại không hỏi nổi.
Trần Vũ yên tĩnh ngẩn người chốc lát, yên tĩnh đến mức Trương Nghiêu nổi da gà, yên tĩnh đến mức dường như cậu nghe thấy tiếng ô tô nổ máy trong gara, đến khói xe cũng kiêu ngạo, đường xe ùn tắc dường như đều phải nhường đường cho nó, thuận nước đẩy thuyền để nó đi.
"Cậu ta đến để xin phê chuẩn cầu hôn," Trần Vũ dùng sức nuốt nước bọt, liếc nhìn Trương Nghiêu một cái, "Cậu ta sắp cầu hôn rồi."
Trương Nghiêu há miệng, lại không nói được gì, cậu ân cần nhìn Trần Vũ một cái, nhận được một câu trả lời mang tính trấn an: "Ừm, đợi lát nữa theo tôi đến phố Bắc xem xem."
Theo lý mà nói, những người ở cùng nhau mỗi ngày sẽ rất khó phát hiện sự thay đổi trên người đối phương, Trương Nghiêu và Trần Vũ mỗi năm phải có đến 350 ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy, thậm chí bay đến Đông Nam Á xa xôi, bọn họ cũng vẫn là châu chấu trên cùng một sợi dây, là cái kiểu chiến hữu mà, nếu có xảy ra chuyện thì di thư cũng sẽ cùng được gửi đi. Chỉ là Trương Nghiêu vẫn cảm nhận được, cảm nhận được rất rõ ràng, Trần Vũ thay đổi rồi.
Cậu trở nên ẩn nhẫn, trở nên khắc chế, người lúc trước chỉ vì một hộp cơm, một chai nước đá mà vui mừng lộ rõ trên mặt, bây giờ lại chẳng nhìn ra được cậu có vui không, có mừng không nữa. Trương Nghiêu cảm thấy có lẽ là do hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi rồi, nên Trần Vũ cần phải trưởng thành, cậu không còn là cảnh sát nhỏ tuổi nhất trong đội nữa, cũng đã có một người bạn trai còn nhỏ tuổi hơn mình, cha mẹ cậu ở một nơi xa xôi khác của tổ quốc, phía sau cậu lại là nửa đội cảnh sát hình sự, cậu không có thời gian xử lí những tình cảm phức tạp ấy, cũng không có cơ hội để làm một đứa nhỏ nữa. Trương Nghiêu đã từng nhìn thấy Trần Vũ không kìm được nước mắt, nghe lời lẩm bẩm của cậu sau khi say, bây giờ mới phát hiện ra, hai năm rồi, cách biểu đạt sự thương tâm của cậu cũng đã thay đổi, giống như một chai nước có lay thế nào cũng không chuyển động, đến trầm mặc cũng chẳng cau mày nữa.
Ngoại trừ lặng im hơn bình thường một chút ra, thì Trần Vũ vẫn rất bình thường, bình thường mà đi làm, ăn cơm, đi tuần một vòng phố Bắc với Trương Nghiêu, lấy băng giám sát về sở xem từ từ, buổi chiều còn cùng nhau gọi một ly cà phê, ăn một nồi bánh canh. Bảo cậu ăn mà chẳng ra mùi vị gì cũng là thật, cafe không bỏ một viên đường nào, cả ly cafe đá đặc, Trần Vũ uống như uống nước lọc, cậu chọc vỏ miếng bánh canh ra, nuốt cả xuống mà sặc đến ứa nước mắt.
Trương Nghiêu hôm nay không cần trực ca đêm, nhưng lúc cậu đi vẫn không yên tâm lắm, xe đã chạy ra ngoài tiểu khu rồi lại quay đầu về sở, cả đường chạy như bay gọi vô số cuộc cho Trần Vũ, đều không ai nghe máy.
Trần Vũ quả nhiên bỏ ca đêm luôn rồi, không ai biết cậu ở đâu cả.
Trương Nghiêu chấm công thay cậu, đến lúc ngồi ở văn phòng đợi điện thoại gọi lại cũng vẫn vô cùng mơ hồ, không biết mình phải gọi cho ai mới được, gọi Thái Đinh sao? Hay là gọi Cố Ngụy, hình như tìm ai cũng không đúng. Cậu cũng không vội đi tìm ai nữa, những thứ mà thời gian hai năm còn không rũ bỏ được, thì chẳng vội gì một đêm này cả, cậu cần cho Trần Vũ thời gian, để Trần Vũ tìm một nơi, rít một điếu thuốc, cho chính mình được thở một hơi.
Trần Vũ cũng không biết mình đã đi đâu, cứ lái theo một hướng, lái thật lâu thật lâu, lái ra khỏi nội thành, lên đường quốc lộ ra ngoại ô, chạy đến bờ biển, cửa sổ xe mở ra hết, gió biển rót từ cửa sổ vào, thổi vào miệng đều có vị mặn, như thể đang phân cao thấp với nước mắt.
Trần Vũ mở cửa sổ nhìn biển chỉ đường, trong mơ hồ cảm thấy cậu đã từng đến nơi này rồi.
Năm cậu 20 tuổi, cậu từng nhận được một món quà, là quà nhậm chức, cũng là quà sinh nhật mà Cố Ngụy tặng cậu —— một chiếc xe motor, không phải loại có thể tuỳ tiện nhìn thấy được trên đường, là một chiếc yamaha r6 có thể đi xuống đường đua, cũng tựa như Trần Vũ đã bỏ tiền lương cả năm của mình ra để mua cho Cố Ngụy một chiếc nhận còn chưa kịp đưa ra vậy, Cố Ngụy cũng có thể mua cho cậu một chiếc xe máy mới tinh, phân khối lớn, đến màu sắc cũng vừa ý cậu.
Bởi vì có thể phải ra ngoài làm việc, Trần Vũ đã lấy bằng lái motor từ sớm, những vẫn không có cơ hội lái, từ lúc quyết định làm cảnh sát, dường như cậu đã rất thấu hiểu việc khắc chế dục vọng của mình rồi. Lúc ban đầu, cậu nói với rất nhiều người là cậu thích motor, cảm thấy rất ngầu, cậu thích cái cảm giác mình chạy phía trước, gió đuổi theo sau, rất nhiều người nói với cậu, như vậy không tốt, không an toàn, hơn nữa một người muốn làm cảnh sát như cậu, chơi bời lung tung thế thì còn ra thể thống gì. Trần Vũ lúc nào cũng gật đầu, càng ngày càng ít khi mở miệng.
Sau này cũng chẳng còn mấy người nhớ được nữa, lâu đến mức bản thân Trần Vũ cũng sắp quên rồi, dường như cậu chỉ nhắc đến chuyện này với Cố Ngụy có một lần —— Khi đối diện với Cố Ngụy, những dục vọng đã bị nhốt kín trong hộp đen của cậu dường như lại có cơ hội trào lên. Cậu nói với Cố Ngụy rất nhiều chuyện mà chẳng có logic, chuyện đã kể rồi lại kể lại, chưa kể xong thì kể tiếp, cậu nói vì sao làm cảnh sát lại không được đi xe motor chứ, cảnh sát trưởng mèo đen cũng lái xe motor mà.
Cố Ngụy xoa xoa tai cậu, rất muốn nói với cậu, nhóc ngốc ạ, làm gì có cảnh sát nào lái xe motor mà lái như em, cho em một thùng dầu, chắc em lái được sang Đông Âu luôn quá.
Nhưng anh lại không nói gì cả, chỉ hỏi Trần Vũ, em có thừa mũ bảo hiểm không, nếu có cơ hội thì chở anh đi lái motor với.
Vì thế năm Trần Vũ 20 tuổi đã nhận được một món quà rất đáng giá, cậu đã từng nằm mơ như vậy rồi, nếu có một ngày có được một chiếc xe motor, cậu nhất định sẽ chạy tới, ôm ấp giấc mơ trì hoãn đã lâu của mình, nhưng cậu không làm thế, chuyện đầu tiên mà cậu làm là ôm lấy người yêu 100% đã giúp cậu hoàn thành giấc mơ ấy. Có lẽ cái lúc một lòng yêu thích motor ấy, Trần Vũ còn chưa nghĩ tới mình có thể may mắn được như vậy, có thể gặp được Cố Ngụy.
Cố Ngụy không biết lấy từ đâu ra một cái mũ bảo hiểm, khó khăn đội lên đầu mình, anh ghé vào lưng Trần Vũ, ôm eo cậu.
"Cảnh sát Tiểu Vũ, đưa anh đi đi."
Muốn đi đâu, muốn đi bao lâu, Trần Vũ không nói, anh cũng không hỏi, mặc cho Trần Vũ chở anh đi như vậy, tiếng động cơ lớn vang lên cắt ngang qua thành phố, rồi lại cắt vào bầu trời đêm ngoại thành, đầu Cố Ngụy kêu ong ong, anh cho rằng Trần Vũ muốn dẫn anh đến Đông Âu thật.
Cuối cùng cũng đi đến bờ biển, Trần Vũ hoàn toàn lái đã rồi, trên trán Cố Ngụy đầy mồ hôi. Trần Vũ dang chân dang tay ngã xuống bãi cát, thở dốc từng hơi, cậu rất vui, là cái kiểu vui như thể một người sắp thở không thông lại có thể giành được quyền hít thở một lần nữa. Tay Cố Ngụy chống lên cát, cười hỏi cậu có thấy sảng khoái không, giây tiếp theo đã bị Trần Vũ đẩy xuống bãi cát, cái áo kaki mà anh rất thích dính đầy cát ẩm sau lưng.
"Quần áo bị em làm bẩn rồi."
"Về nhà giặt cho anh."
Tóc trên trán Trần Vũ mướt mồ hôi, Cố Ngụy liền vươn tay gạt ra cho cậu, rồi vỗ vỗ khuôn mặt cậu, chuẩn bị nói với cậu, chiếc xe này tặng cho em, muốn lái lúc nào thì lái.
Kết quả Trần Vũ lại giành trước nói, đôi mắt cậu sáng lấp lánh, cậu không còn tiếc nuối nữa: "Cố Ngụy, sau này mỗi lần lái xe em sẽ đều nói với anh, hoặc là đưa chìa khoá cho anh luôn cũng được."
"Cần gì thế, tặng em rồi thì chính là của em mà."
Trần Vũ lắc đầu: "Lúc trước em cảm thấy, lái motor và bắn súng là những chuyện rất hạnh phúc, có được xe motor của mình và bắn trúng mục tiêu là những chuyện hạnh phúc nhất, hôm nay em nhận được một món quà là xe motor, cũng đã lái một hơi thật là lâu, nhưng mà em cảm thấy thật ra cũng vẫn ổn, thật sự rất tốt."
"Cảm ơn anh đã ngồi sau em, ôm lấy em, bằng không em chỉ lái năm phút là về nhà thôi, về nhà tìm anh ăn cơm."
Cậu nói hơi vội vã, còn ngắc ngứ, nói xong lại hỏi Cố Ngụy: "Anh có thể hiểu được ý em không?"
"Về sau anh cứ đi với em nhé, em không muốn để anh lo lắng."
Bầu không khí không quá thích hợp, vừa lúc cậu cũng có quà muốn tặng cho Cố Ngụy, cậu sờ túi của mình, phát hiện cái nhẫn dành cho Cố Ngụy không nằm ở túi áo này, cẩn thận sờ một lượt mới không thể không từ bỏ, không sao cả, thời gian của họ còn dài, không nuối tiếc, Trần Vũ nghĩ vậy.
Sau này Trần Vũ quả nhiên không lái xe motor phong cách của cậu đi khắp nơi nữa, chỉ là lúc nào Cố Ngụy rảnh rỗi, cậu sẽ lái xe đưa anh ra ngoài hóng gió, lái đi rất xa, đến bờ biển.
Trùng hợp là, sau khi cậu và Cố Ngụy chia tay, trong nội thành cũng cấm xe máy, r6 của cậu không có đất dụng võ, thể diện mà đứng trong gara ngầm, cứ một thời gian Trần Vũ lại xuống lau nó một lượt.
Cậu cũng không còn chia sẻ dục vọng với người khác nữa, rất ít người biết cậu thích lái xe motor, cũng sẽ không còn ai ngồi sau xe cậu nữa. Có lẽ vẫn sẽ có người ủng hộ cậu, thấu hiểu cậu, dịu dàng mà bao dung cậu, nhưng những điều ấy đều không quan trọng nữa, không phải người đầu tiên, không có ý nghĩa gì cả.
Trần Vũ dừng xe bên đường quốc lộ, tự mình đi đến bên bờ biển, ngồi trên bãi cát.
Cũng phải đến lúc này cậu mới dám nghĩ, Cố Ngụy sắp kết hôn rồi, Cố Ngụy sắp kết hôn rồi.
Lúc này, cậu lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn chưa có cơ hội để tặng, ngơ ngẩn nhìn nó hồi lâu.
Mày nói xem có phải mày rất kì cục không, Trần Vũ hỏi chính mình như thế, chính cậu cũng đã yêu đương tiếp rồi, rõ ràng đã qua đi rất lâu rồi, Cố Ngụy cũng gặp được người thích hợp rồi, vì sao cậu lại không nói nổi một câu chúc phúc đây, vẫn quá là ấu trĩ, không màng tất cả mà chạy ra bờ biển, điện thoại cũng không nghe, tin nhắn không trả lời, vì sao chứ.
Vì sao cậu không thể đặt Cố Ngụy sang một bên, không nghĩ đến anh nữa, thử sống cùng người khác, chậm rãi mở rộng trái tim, chậm rãi quen với cuộc sống được một người khác lấp đầy, nhưng vì sao vừa nghe Cố Ngụy sắp kết hôn, cậu lại biến thành thế này.
Bởi vì anh muốn kết hôn, không phải yêu đương, mà là muốn kết hôn.
Yêu đương thì có gì hơn người, ai mà chưa từng yêu đâu, Trần Vũ và Cố Ngụy từng yêu nhau, cuối cùng chia tay, có gì hơn người đâu. Nhưng mà bây giờ anh muốn kết hôn, muốn có được sự thừa nhận, bảo vệ và chúc phúc của pháp luật, Trần Vũ đột nhiên cảm thấy dường như mình không chịu nổi nữa, cậu đột nhiên không hiểu nổi, mình kiên trì đến cùng thì có ý nghĩa gì.
Không nuối tiếc, Trần Vũ cắn chặt răng, ngồi xổm trên bãi cát mà viết, "Tôi không nuối tiếc".
Một con sóng nhỏ chậm rãi đi đến, dường như ốc sen chậm chạp, chỉ hướng về phía chữ "không".
Trần Vũ nhìn ba chữ còn lại, "Tôi nuối tiếc", vô cớ mà cười.
Đúng vậy, làm sao không nuối tiếc được.
Cậu không nhớ rõ ba chữ còn lại biến mất trên bãi cát như thế nào, có phải là bị nước mắt của cậu đẩy trôi đi không, Trần Vũ cảm thấy đã lâu lâu lắm rồi mình không gào lên khóc như thế, cậu thấy nuối tiếc quá, cả cuộc đời này chưa một lần nào nuối tiếc đến nhường ấy.
Bãi cát trông như bị là phẳng, chẳng còn để lại gì, tất cả đều vậy, rồi một ngày nào đó, sẽ không nhìn thấy nữa. Hơn hai năm mà cậu ở lại bên Cố Ngụy, sẽ chầm chậm tan đi, chầm chậm loãng đi, như thể thêm nước vào cafe, cuối cùng chỉ còn một ly trà lạnh, đến bốn chữ "Tôi rất nuối tiếc" cậu cũng chẳng thể để lại được.
Cậu lại nghĩ đến lúc gặp Quý Hướng Không hôm nay, Quý Hướng Không chỉ là mặt không biểu cảm mà gật đầu với cậu, cậu ta đối với tất cả mọi người trong sở cảnh sát đều thế, trừ cái này ra, cậu ta còn chẳng thèm nhìn cậu.
Trần Vũ hết lần này đến lần khác dùng đầu ngón tay viết tên Cố Ngụy lên bãi cát, tự hỏi chính mình liên hồi, làm sao bây giờ đây, tôi nên làm gì bây giờ đây, sau đó lại đưa ra kết luận lặp lại, tôi thật sự xong rồi, tôi thật sự không có cơ hội.
Cố Ngụy, anh dạy em đi, em phải làm sao bây giờ, anh nói cho em biết đi, em phải làm sao đây.
Không có ai cho cậu đáp án cả, sóng biển hết lần này đến lần khác cuốn mấy chữ mà cậu viết đi, đến khi chân trời hửng sáng, bãi cát lại phẳng lặng.
Đây là một ngày ngẫu nhiễn trong sinh mệnh của Trần Vũ, có lẽ là không bình thường vì cậu đã trốn việc, đi ngắm biển, biết được rằng tương lai sẽ có một buổi hôn lễ mà mình chẳng có cơ hội được tham dự, lại quả thực vẫn là một ngày rất bình thường, ngày mai hẳn là vẫn vậy thôi, ngày kia cũng thế.