Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đường viền cổ hướng lên trên của Tiêu Chiến. Nó đẹp không gì sánh được.
Hắn nghĩ đến những người đàn ông khác, và anh thì cười với họ, hôn họ.
Hắn nhẫn nhịn chịu đựng, đếm ngược từng khoảnh khắc.
Ly thuỷ tinh rơi xuống đất rồi vỡ ra từng mảnh.
Tiêu Chiến gục đầu vào vai hắn, ngủmột giấc bình yên, tựa như không thay đổi cách ngủ bên cạnh hắn nhiều năm trước. Vương Nhất Bác nhìn anh đang nhắm mắt, một nụ cười cuối cùng cũng xuất hiện trên khuôn mặt hắn.
"Anh hai."
Hắn nói.
"Cuối cùng anh sẽ không rời xa em nữa."
Vương Nhất Bác sẽ không quay lại nữa.
Anh trai hắn ở đây, người thân duy nhất của hắn ở đây.
Gã đàn ông trong lốt dã thú đã chết.
Người ta chỉ biết rằng có một chàng trai mặc bộ đồ đen đứng bên ngôi mộ.Cậu ta nói:
"Bố ơi, con sẽ tìm thấy bố dù bố ở đâu. Và bố, con sẽ đưa bố đi đến cuối cuộc đời."
Chàng trai trầm ngâm nhặt lọ thuốc bên cạnh giường bệnh, ánh mắt bình thản nhìn gã đàn ông đang nằm trên đó.
"Ngủ ngoan nhé, bố."
Cậu ta nói.Sau đó, lấy ra một chiếc kéo dài, cắt đứt sợi dây sinh mạng cuối cùng của Vương Diên Chính.
***
Tiêu Chiến tỉnh dậy, trong đầu trắng xoá.
Anh cảm thấy choáng váng, cảnh tượng cuối cùng trong trí nhớ của anh là ly thuỷ tinh rơi trên mặt đất phát ra một tiếng kêu trong trẻo. Tiêu Chiến dường như vẫn chưa hiểu rõ hoàn cảnh của mình.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, cánh cửa được mở ra, sương mù giăng đầy, tiếng bước chân dần dần tới gần. Tiêu Chiến rất muốn nhắm mắt lại, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào người vừa xuất hiện.
"Dậy rồi?"
Vương Nhất Bác thản nhiên quàng một chiếc khăn tắm quanh người, cả người mơ hồnhư một mỹ nam đang tắm, nhưng Tiêu Chiến không có tâm trạng thưởng thức. Trái tim anh bất giác đập nhanh hơn, các sợi dây thần kinh trong đầu anh muốn sụp đổ.
"Em... em định làm gì?"
Ngập ngừng một lúc lâu, Tiêu Chiến vẫn hỏi.
"Không làm gì cả, chỉ muốn giữ anh bên cạnh em lâu hơn."
Vương Nhất Bác trả lời anh một cách thành thật.
"Cái gọi là ở cùng là ép anh uống thuốc?"
Tiêu Chiến chế nhạo.
"Em chỉ muốn anh ở lại với em một lúc."
Vương Nhất Bác bình tĩnh đáp lại anh.
Dường như tâm trạng Tiêu Chiến có chút kích động. Hắn thậm chí còn tự hỏi tại sao Tiêu Chiến lại kích động như vậy, trong mắt hắn càng thêm khó hiểu nhìn anh.Hắn ngồi ở mép giường, duỗi tay nắm lấy cổ chân trần và mảnh mai của anh, trước khi Tiêu Chiến kịp phản ứng, mắt cá của anh đã rơi vào tay Vương Nhất Bác.
"Làm gì?"
Tiêu Chiến nói.
"Anh gầy quá anh ơi."
Vương Nhất Bác nghiêm nghị nhìn mắt cá chân bằng phẳng của anh, tựa hồ thở dài, kỳ quái mở miệng. Bọn họ đã từng làm chuyện thân mật rất nhiều lần, nhưng Tiêu Chiến vẫn cảm thấy khó chịu. Anh thu chân lại trong tiềm thức, nhưng Vương Nhất Bác đã nhanh chóng nắm lấy nó. Và trước khi Tiêu Chiến định bảo hắn buông ra, Vương Nhất Bác nghiêng người trên người Tiêu Chiến, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống cổanh.
Mắt cá chân của Tiêu Chiến cuối cùng cũng được giải phóng, nhưng anh hoàn toàn bịmắc kẹt trong vòng tay hắn.
Vương Nhất Bác dường như bị ám ảnh bởi mùi hương trên người Tiêu Chiến. Mùi hương thật dễ chịu, từ khi còn là một đứa trẻ, hắn đã cảm thấy mùi hương của anh thật hấp dẫn.
"Vương Nhất Bác!"
Tiêu Chiến có chút áy náy. Anh không hiểu được Vương Nhất Bác đang nghĩ gì, cũng không dám làm gì khiến hắn tức giận. Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, cảm xúc hỗn loạn trong mắt hắn khiến Tiêu Chiến gần như ngay lập tức muốn né tránh.
"Em định làm cái quái gì vậy Nhất Bác? Em đừng làm thế này. Anh không nghĩ là anh còn biết em nữa."
Tiêu Chiến nói có chút run rẩy, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Vương Nhất Bác như vậy rất khác với cậu nhóc mềm mại đáng yêu trong trí nhớ của anh nhiều năm trước. Hắn thật sự khiến anh không tránh khỏi sợ hãi và hoảng sợ.
"Em có thể làm gì đây, anh hai?"
Vương Nhất Bác bật ra một tiếng cười nhạt nhẽo. Hắn ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt sững sờ của Tiêu Chiến. Hắn ôm cằm người nọ hôn lên, hôn thật chặt, thật cẩn thận khiến người bên dưới không còn chỗ nào thoát ra.
"Anh hai..."
"Anh hai..."
Hắn thì thầm trong khi hôn.
"Em thực sự nhớ anh rất nhiều, rất nhiều."
Động tác ngả người về phía sau để từ chối của Tiêu Chiến dần dần dừng lại trong tiếng thở dài gần như nức nở của Vương Nhất Bác. Anh gần như lập tức trở về quá khứ.
Cơ thể Tiêu Chiến trở nên cứng đờ, rồi anh từ từ nhấc tay lên một cách nhẹ nhàng, vuốt ve lưng Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác hôn lên khuôn mặt Tiêu Chiến.
Vài giây sau, Tiêu Chiến cảm nhận rõ ràng những giọt nước mắt ấm rơi trên mặt anh, có lẽ không nóng như vậy, nhưng những giọt nước mắt ấy đốt cháy trái tim tồi tàn với vô vàn lỗ hổng của anh.
"Anh hai, đừng đi, đừng rời xa em."
Người bên trên vẫn đang nói, giọng nói rõ ràng mang theo tiếng khóc khàn khàn. Tiêu Chiến mở miệng rồi khép lại, không biết làm sao để an ủi hắn, rốt cuộc những lời hứa hẹn, bây giờ Tiêu Chiến, không có cách nào để nói.
"Vương Nhất Bác, là em đuổi anh đi."
Tiêu Chiến nhẹ thở dài.
"Người đuổi anh đi là em, giờ lại bảo anh không được rời đi. Anh phải làm sao để em hài lòng?"
"Em sai rồi, em thực sự sai rồi. Bất quá là em sai trước, anh cũng biết là em chỉ đang tức giận, lại rời đi không hề nhìn lại. Anh hai, anh dám nói là anh hoàn toàn không có ý định rời đi sao?"
Thực ra, những điều Vương Nhất Bác nói đều đúng. Tiêu Chiến im lặng, sau đó từ từđặt tay lên lưng Vương Nhất Bác.
Ngay cả khi những chuyện đó không xảy ra vào ngày hôm đó, anh cũng sẽ rời đi, chỉ là vấn đề thời gian.
***
Hôm đó, Tiêu Chiến nhớ rõ bên ngoài trời mưa rất to. Anh định mang ô cho Vương Nhất Bác đang đi học, nhưng anh bỏ cuộc vì Vương Nhất Bác bảo rằng hắn mắc kẹt ởnhà bạn cùng lớp, không trở về vì mưa to quá.
Đúng 8 giờ tối, Vương Diên Chính đội mưa vào nhà.
"Nhất Bác đâu?"
Gã đàn ông cởi áo khoác ném lên lưng ghế sô pha, nhìn Tiêu Chiến đang sợ hãi tắt tivi, đi lên lầu rồi quay lại.
"Nhất Bác.. đến chơi với các bạn cùng lớp."
Tiêu Chiến cúi đầu và nói nhỏ với gã.
"Chà, vậy là nó sẽ không trở lại tối nay, đúng không?"
Tiêu Chiến biết Vương Diên Chính có ý gì, vì vậy vài giây sau khi giọng nói của Vương Diên Chính trầm xuống, anh vội vàng nói thêm.
"Em ấy không nói khi nào quay lại, nhưng cũng phải sớm thôi."
"Vậy sao?"
Vương Diên Chính khẽ cười khi nhìn anh, Tiêu Chiến không khỏi nổi da gà khắp người.
"Tiêu Chiến, mày vẫn luôn như vậy."
Gã bước đến chỗ Tiêu Chiến, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt trắng bệch của anh.
"Sao con cứ tránh mặt bố? Con có biết bố sẽ rất buồn không?"
Tiêu Chiến lùi lại một cách lúng túng, giây tiếp theo, anh bị gã cõng lên vai.
"Bất kể hôm nay Nhất Bác quay lại lúc mấy giờ, mày cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi giường của tao hôm nay."
Nói xong, gã ôm Tiêu Chiến và bước lên lầu. Con ngươi hoảng sợ của Tiêu Chiến mởto, thân thể anh giãy dụa trên không trung một cách bất lực.