Dãy núi đầu tiên ở phía nam gọi là Thước Sơn. Ngọn núi đầu tiên của dãy Thước Sơn là núi Chiêu Diêu, sừng sững bên bờ Tây Hải, có nhiều cây quế, nhiều kim ngọc phong phú. (Tham khảo niemlam.wordpress)
Trong núi có một loài thú, có đôi tai trắng, tên gọi là Sinh Sinh.
Nghe đồn Sinh Sinh thông hiểu nhiều chuyện, nhưng vẫn có điểm khác biệt với Bạch Trạch, chúng không thể hiểu được lòng người, cũng không thể biết được tương lai.
"Khi ta nhặt được A Sinh, nó mới chạy thoát khỏi chợ của phàm nhân không lâu, trên người đầy vết thương, muộn một bước thôi là chẳng biết đã nằm trên đĩa của vị đại quan quý nhân nào rồi."
Tạ Doãn nói chuyện với Ngôn Băng Vân, cũng đã triều trận pháp ra thăm dò tình hình bên kia.
Vì thế Ngôn Băng Vân nhớ ra, thiếu niên gương mặt thanh tú kia, thân thể mỏng manh tựa như một cơn gió thổi qua cũng có thể khiến xương cốt tan thành từng mảnh, khi khom lưng bế Cát Hương lên, trên mặt lại có một nỗi thương tiếc không nói thành lời.
"Ngươi từng nói với ta, hung thu đã nhập trận đều tự mình xuất hiện đáp lại lời gọi." Y lớn mật suy đoán, "Đã vậy... Thế A Sinh này, có liên quan gì đến Cát Hương không?"
Tạ Doãn lấy một cái la bàn nhỏ tinh xảo trong lòng ra, hơi có chút kinh ngạc, cuối cùng chớp chớp mắt trêu đùa y: "Thiên cơ không thể tiết lộ."
Cái la bàn kia, Ngôn Băng Vân đã từng thấy vào ngày hắn đánh thức Minh Cơ, vì Tạ Doãn tự chế tạo ra mắt trận long hổ cục, nên phương vị trong trận và tứ phương vực cũng liên kết với nhau, mỗi lần triệu ra một hung thú ma tộc, sinh tử cát hung của nó sẽ dựa vào một khế ước ngắn ngủi để liên kết với Tạ Doãn, cũng ảnh hưởng đến chiếc nhẫn trên tay.
Người đã nhập cục, giữa chốn hồng trần, sinh tử tương thác.
Tạ Doãn bất giác xoa ngực, hắn đột nhiên có một sự hoảng hốt không lý do, hắn nói với Ngôn Băng Vân, có lẽ A Sinh đã gặp một chuyện vô cùng khó giải quyết.
Nhưng hắn nói xong lại do dự, cảm thấy ý nghĩ này nguy hiểm không tưởng nổi.
Sinh tuy tu hành không lâu, nhưng cũng được thiên đại linh khí nuôi dưỡng, trong tứ phượng vực tiên linh ngập tràn không dứt, là nơi thích hợp nhất để linh thú tu luyện, phàm là kẻ bước ra từ nơi này, phàm nhân quỷ quái bình thường đều không đủ năng lực làm chúng tổn thương.
Đến cùng đã xảy ra vấn đề ở đâu...
Đầu ngón tay hắn điểm huyết, vẽ từng tấm bùa triệu hồn vào giữa la bàn, nhưng trong trận vẫn bình lặng như mặt biển, không hề có một gợn sóng.
"Lệnh ngay lập lức, điểm tướng trở về."
Tạ Doãn lặp lại pháp chú mấy lần, sau một lát, lồng ngực hắn như chịu một quyền đau đớn, một đòn nghiêm trọng tuy chưa làm tổn thương đến phế phủ, nhưng cũng quả thật khiến hắn không thể nhịn nổi, cúi đầu phun ra một búng máu đen.
Đôi con ngươi của Ngôn Băng Vân co lại, muốn xông lên trước lại bị Tạ Doãn chặn lại, nhất thời chân tay luống cuống không biết phải làm thế nào.
Tạ Doãn dùng mu bàn tay lau sạch vết máu đỏ sẫm trên miệng, tiếng cười còn mang theo một chút âm khàn khàn, cười trấn an y: "Đừng đến đây, ngươi cứ đứng đó đi, nghe lời, ta không chết được đâu."
Hắn khoá hết đại huyệt trên thân đề phòng bất trắc, chuẩn bị xong lại lấy máu một lần nữa, mạnh mẽ viết hai đường phù chú, phá tan phần lớn cấm chế, trong trận mới có phản ứng.
Nhưng phản ứng cũng chỉ có chớp sáng thoáng chốc trong một tấc vuông kia, mong manh rồi lại lần nữa rơi vào trầm lặng, trong trận pháp có thêm một đôi tai dài màu trắng.
Tạ Doãn trầm giọng thở dài.
Nên nghĩ đến từ sớm rồi.
"A Sinh... chết rồi."
Tạ Doãn thu la bàn lại, có chút đứng không vững, ngày tháng bình đạm nhiều quá rồi, đã quá lâu chưa từng bị trận pháp phản phệ mạnh như thế, nhất thời Tạ Doãn còn chưa thích ứng được.
Ngôn Băng Vân vội nhào đến nhìn hắn, quan tâm nói: "Sao rồi?"
"Không sao, ngươi dừng lo."
Tạ Doãn nói câu này cũng nửa giả nửa thật, hắn thật sự không sao, những thương tổn từng nhận được trong quá khứ đã quá nhiều, Trường Hồng nói hắn là cái loại mạng cỏ dại chết một nửa người rồi vẫn có thể tái chiến 300 hiệp nữa, chút ít tổn thương này so với trước kia, quả đúng là không đáng nhắc đến. Nhưng đứa nhỏ kia ở trong cục liên kết tính mạng với hắn, đối phương thân vẫn, hắn cũng phải chịu phản phệ, mạnh mẽ triệu hồi lại làm tổn thương một phần linh mạch của hắn, trước mắt như thể mặc người ta lột hết toàn bộ khí lực, cả người mơ hồ mà nặng nề.
Đầu đau muốn nứt ra.
Giữa lúc mê man, dường như có ai đỡ lấy hắn, bàn tay kia lạnh lẽo quá, trong trí nhớ của hắn, có ôm vào lòng cũng không ấm lên được.
"Ngôn Băng Vân." Hắn nhắm mắt nằm trên giường, cau mày nhẹ nhàng gọi y.
Ngôn đại nhân lập tức nắm lấy tay hắn, nôn nóng nói: "Ta ở đây."
Là một giọng nói rất quen thuộc, cũng lạnh nhạt y như tính tình y, chỉ có lúc ở dưới thân hắn mới phát ra một vài tiếng nức nở hiếm có, khiến người ta năm lần bảy lượt hận không thể cướp cả tính mạng y.
Trước mắt Tạ Doãn không tỉnh táo, lại bị dục hoả câu hồn trong hồi ức cắn nuốt, càng không phân biệt nổi mình đang ở đâu.
"Sư phụ..."
Câu này vừa phát ra, Ngôn Băng Vân lập tức sững sờ tại chỗ.
Y vẫn còn nhớ Tạ Doãn thuở niên thiếu mặt mày mỉm cười, nâng đuôi mắt gọi gọi y là sư phụ, phong thái lẫm liệt.
Đã từng đảo loạn suy nghĩ của y trong mộng, khiến y đã có một khắc đột nhiên động tâm.
Y cúi đầu nhìn về phía cái nhẫn trong tay, lại nhớ đến thư mà Tạ Doãn viết cho y, chọn loại giấy tốt nhất, sờ lên mượt mà đến mức y tỉnh rồi vẫn còn nhớ.
Hắn nói...
"Hôm nay lấy được một thứ tốt, là một khối bạch ngọc của một vị tiên vô danh từ Đông Hoang, nghe nói ngọc này có linh, mọc từ dưới cây Vong Ưu bảo bối của hắn. Ta muốn mang về, luyện thành pháp khí, không chừng còn có công hiệu gì khác nữa, sư phụ thích cái gì? Vòng tay, trâm cài, hay là nhẫn? Sư phụ thích cái gì thì ta sẽ làm thành cái đó."
Tất cả đều sáng tỏ rồi.
Tạ Doãn nhìn thấy y lần đầu tiên đã nói là thích, rõ ràng quen biết không lâu, Tạ Doãn lại thường nói "trước kia" với y, y tưởng Tạ Doãn sống tuỳ tiện đã quen, chứ không hề nghĩ rằng giữa bọn họ thật sự có "trước kia".
Hoá ra... hoá ra là như thế.
Ngôn Băng Vân hồi lâu mới vững lòng lại được, bàn tay đặt trên trán Tạ Doãn lại run lên.
"Ta từng lĩnh giáo rồi, gương mặt này, quả thực dễ dàng khiến người ta nhìn một lần mà lưu luyến cả ngàn năm."
"Không có ai để ý đến ngươi, ta sẽ để ý."
"Hoa đào... ta cũng từng trồng. Chỉ tiếc là chưa từng nở."
"Không có, Tạ Doãn chỉ thích Ngôn Băng Vân thôi."
"Vậy ngươi thì sao? Ngôn Băng Vân, ngươi có từng thích ta một chút nào không?"
"Ta đã từng đợi... thế nên không nỡ để ngươi phải đợi ta quá lâu nữa."
Đến bây giờ y mới bình tĩnh lại được, từng câu Tạ Doãn nói như một đoàn quân chạy trong đầu y. Càng nghĩ càng cảm thấy như có ai đó bóp chặt yết hầu không thở nổi.
Tạ Doãn... Ngươi đã đợi ta rất lâu sao?
Ngôn Băng Vân không biết, một người dùng sinh mệnh vĩnh hằng để chờ đợi một người khác, sẽ tịch mịch biết bao nhiêu, y chỉ thử tưởng tượng một chút thôi mà trái tim đã đau đến mức muốn vỡ vụn ra.
Đôi mắt y hơi cay, xoay người sang chỗ khác không dám nhìn hắn, Tạ Doãn lại dường như cảm nhận được y sắp rời đi, vội nắm lấy tay y, mười ngón giữ chặt, rất không ngoan ngoãn mà gọi một tiếng nữa: "Sư phụ..."
Ngôn Băng Vân không biết nên phản ứng thế nào, tâm tình cực kỳ rối loạn.
Nửa ngày sau mới đáp lại hắn: "Ta ở đây."
Tạ Doãn như thể nắm được cọng rơm cứu mạng, tay cũng càng dùng lực, nắm đến mức đốt ngón tay y trắng đi.
Hắn nói: "Mạng của Tạ Doãn cho người, người đừng không cần ta mà."
"..."
"Người đừng quỳ trên mặt đất, đất lạnh lắm, đầu gối người không chịu được đâu."
"..."
"Sư phụ... sư phụ ta sai rồi, người có thể tha thứ cho ta không? Có thể... đừng rời xa ta không?"
"..."
"Ta yêu người... Ta yêu người người có biết không..."
Y nghe thấy giọng Tạ Doãn nấc lên, lồng ngực cũng theo nó mà nổi lên nỗi xót xa nồng đậm.
Cuối cùng, y vuốt tóc Tạ Doãn, ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói: "Ta biết rồi..."
Ta đã biết cả rồi.
◇◇
Ngôn Băng Vân nắm tay hắn dỗ dành hồi lâu, đợi đến khi Tạ Doãn ngủ say, Ngôn Băng Vân mới lấy áo ngoài khoác lên đi ra cửa.
Sống trên mũi đao đã quen, càng là gian nan hiểm cảnh, y lại càng lý trí tỉnh táo.
A Sinh chết khiến y biết rõ tình cảm của Tạ Doãn, cũng hiểu được một chuyện khác.
Đầu tiên là dùng cái chết của Minh Cơ để khiến y chú ý, sau đó lại đưa một bức thư không đầu không đuôi đến để y đi tìm Cát Hương. Lại lấy mạng của A Sinh để làm tổn thương Tạ Doãn, mà từ đầu đến cuối, y đứng giữa mọi chuyện lại không hề tổn hại chút nào, vận mệnh đã định hay là có người đang ở trong tối bày kế.
Người này biết được thân thế của Minh Cơ, biết được trận pháp và tính tình của Tạ Doãn, có thể đoán được cho dù hắn có tự tổn hại linh mạch cũng sẽ mạnh mẽ triệu hồi A Sinh nghĩ cách cứu viện.
Ngôn Băng Vân khó biết được mục đích của kẻ đó, nhưng có thể khẳng định được, đối phương hướng về phía y mà tới.
Vậy thì y không thể ngồi yên chờ chết được.
Trước mắt quan trọng nhất là phải đi tìm Cát Hương, nàng và A Sinh ở cùng một chỗ, A Sinh đã gặp bất trắc, vậy bây giờ Cát Hương ra sao?