Khi Tiêu Chiến đi đến bãi đỗ xe, Vương Nhất Bác đang oán giận với Lưu Phong.
Hắn giơ điện thoại phẫn nộ nói: "Lần sau tìm trợ lý livestream, bảo họ tìm một tên biết chữ hộ cái được không?!"
Lưu Phong yếu ớt nói: "... Em thấy cũng ổn phết mà? Không phải quá trình dẫn dắt cũng rất thuận lợi đấy thôi? Phản hồi của người xem cũng không tệ mà."
Vương Nhất Bác: "Tốt chỗ quái nào? Hả? Tốt chỗ nào cơ! Tôi bảo cậu ta hỏi Tiêu Chiến thích mẫu người yêu thế nào, cậu ta đổi luôn của tôi sang mẫu bạn gái. Để làm gì? Chỉ có lặp lại thôi mà cũng không nên hồn? Chả lẽ người yêu cứ phải là bạn gái? Tự cho mình là thông minh à? Tôi nói cho cậu biết bây giờ tôi ghét nhất là mấy đứa tự cho mình là thông minh! Mấy cái đứa ở cửa hàng hoa kia cũng thế, đứa nào đứa nấy cũng từng bước ――" cản trở tôi!
Lưu Phong trấn an: "Đạo diễn Vương, đổi một chút cũng có khác gì đâu. Tiêu Chiến biết chữ, cũng ngồi trước màn hình, có thể đọc được chữ trên đó mà. Anh ấy bây giờ cầu mà không được, bây giờ nói không chừng chính là..."
Vương Nhất Bác ngước mắt thấy Tiêu Chiến đang đi từ trước mặt mình tới, lập tức ấn còi gây chú ý, sau đó hạ cửa sổ xuống. Lại nói: "Cứ vậy đã, tôi cúp đây." Không quan tâm Lưu Phong mới nói được nửa câu, đã cúp máy luôn, ném điện thoại vào ô chứa đồ trên xe.
"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác giơ tay lên vẫy vẫy, nói: "Ở đây."
Tiêu Chiến bỏ túi trên vai xuống, đặt lên hàng ghế sau, rồi ngồi xuống cạnh Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nói: "Hôm nay vất vả rồi."
Tiêu Chiến thầm nghĩ hôm nay mình không phải là người chủ chốt livestream, hơn nữa gần đây đều nhàn rỗi, không thể coi là vất vả được, Quách Dịch Thế mới là người nói nhiều tới sắp khàn cả giọng.
Tiêu Chiến hỏi: "Anh có xem livestream không?"
"Có chứ." Vương Nhất Bác cười, vờ như lơ đãng, "Cậu còn có cả nữ thần yêu thích nữa cơ à? Tôi có quen không?"
Tiêu Chiến hơi khựng lại, trả lời: "Chắc là không quen đâu."
Vương Nhất Bác lại hỏi: "Thích cô ấy bao lâu rồi? Là mẫu con gái thế nào?"
Tiêu Chiến quay đầu nhìn hắn.
Vương Nhất Bác mất tự nhiên nuốt nước bọt, cười nói: "Sao vậy? Biết đâu tôi lại giới thiệu được cho cậu vài người tương tự, để cậu thử yêu đương?"
"Tôi không định yêu đương, cũng không liên quan gì tới mẫu hình. Cảm ơn đạo diễn Vương, nhưng không cần đâu." Tiêu Chiến nói, "Mọi chuyện đều qua rồi."
Vương Nhất Bác: "Được rồi."
Hắn giẫm lên chân ga, chậm rãi lái xe ra ngoài.
Không bao lâu sau, Vương Nhất Bác lại hỏi: "Cậu đói chưa? Đã ăn cơm tối chưa?"
Tiêu Chiến đáp: "Trợ lý đã pha mì gói cho chúng tôi, tôi cũng ăn một chút."
Vương Nhất Bác bảo: "Tối không nên ăn mấy thứ này, không tốt cho dạ dày."
Tiêu Chiến: "Tôi cũng không hay ăn lắm."
Vương Nhất Bác: "Vậy là tốt rồi. Tôi nhớ lần trước bác sĩ còn bảo trên người cậu có chút vết thương cũ. Theo Trung y thì vẫn nên ăn kiêng đi, không đến lúc có tuổi rồi, bệnh tật gì cũng trở nên nặng hơn."
Xe chạy trên đường, ánh đèn bên ngoài đột nhiên sáng lên.
Chợ đêm trên phố rất tấp nập, người đi đường và xe cộ dày đặc, Vương Nhất Bác lái chậm hơn ngày thường rất nhiều, cố gắng thể hiện khí chất bình tĩnh ôn hòa của mình.
Aizo, hôm nay Tiêu Chiến nói thế trên livestream có phải là cậu ấy vẫn hơi thấy sợ mình không nhỉ?
Đạo diễn Vương nghiêm khắc lắm sao? Sao cậu ấy lại hiểu lầm đạo diễn Vương như vậy chứ?
Vẻ mặt Vương Nhất Bác nghiêm túc hẳn lên, tự phân tích câu trả lời tối nay của Tiêu Chiến, hắn càng nghĩ càng cảm thấy có vẻ không ổn lắm.
Môn học nghiên cứu Tiêu Chiến này có hơi thâm ảo, đáp án cũng rất khó đoán.
Trên xe tĩnh lặng, Tiêu Chiến không nhịn được phải gọi một tiếng: "Đạo diễn Vương."
Vương Nhất Bác đáp lại ngay: "Hả?"
"Tôi cứ tưởng anh sẽ mời chúng tôi cùng đi ăn cơm." Tiêu Chiến nói, "Quách Dịch Thế cũng ở trên đó, vừa mới đi."
Vương Nhất Bác nói: "Ngày mai họ còn có công việc, bây giờ đã muộn rồi, thế nên không gọi họ đi. Hơn nữa tôi chỉ muốn bù cho cậu một bữa."
Vương Nhất Bác im lặng, tự dưng cảm thấy mình cứ như đang quy tắc ngầm.
―― Đêm hôm khuya khoắt, dùng lời nói không rõ ràng, lừa gạt diễn viên đoàn phim ra ngoài, hẹn đi ăn một mình với đạo diễn.
Vương Nhất Bác: "..."
Đệch!
Tiêu Chiến cũng phát hiện không khí tự dưng trở nên kì quái này. Muốn chuyển đề tài khác, lại không tìm thấy cái nào hay ho.
Lúc này Vương Nhất Bác vội vàng giải thích hai câu: "Cũng còn may lúc trước "Dạ Vũ" có cậu cứu, đã giúp đoàn phim một cái ân lớn. Trước đó đã nói phải mời cậu đi ăn cơm, ai ngờ lần đầu hẹn cậu ra ngoài, không chỉ không thành, tôi lại còn tự uống say, cuối cùng làm phiền cậu phải đưa về khách sạn. Khi đóng máy, tôi muốn mời cậu lần nữa, nhưng lúc ấy trạng thái của cậu có vẻ không được tốt, nên tôi cũng không miễn cưỡng."
Vương Nhất Bác nói xong, phát hiện Tiêu Chiến lại càng im lặng, thậm chí khí tràng toàn thân còn chìm vào sự mê man. Hắn muộn màng nhớ ra chuyện lần trước mình mượn rượu hôn người ta, xong việc còn giả vờ không có gì xảy ra.
Vương Nhất Bác không hiểu sao thấy luống cuống, thấy quãng đường còn lại sẽ khó mà tiếp tục nói chuyện được nữa.
Hắn liếc mắt nhìn bản đồ hướng dẫn, do dự không biết có nên đổi sang con đường khác không, cảm thấy mấu chốt bây giờ vẫn nên tiêu trừ sự bối rối của Tiêu Chiến đối với mình.
Tiêu Chiến là một người có ý thức đề phòng cao, lần đầu gặp nhau, anh thậm chí còn không dám lên xe hắn. Thế là Vương Nhất Bác vừa nghĩ, mồm đã nói ra ngay một câu: "Lưu Phong đã nói với cậu chưa? Tôi ghê sợ... không phải, tôi không phải là đồng tính."
Tiêu Chiến: "..."
"Tôi biết." Tiêu Chiến cảm thấy bản thân đã siêu thoát luôn rồi, "Tôi cũng sợ đồng tính."
"Được, được." Vương Nhất Bác kìm dòng lệ máu, "Cậu không hiểu lầm là được rồi."
Tiêu Chiến: "Tôi không hiểu lầm. Tôi biết đạo diễn Vương là người chính trực."
"... Ha ha, nói vậy thì cũng chưa chắc." Vương Nhất Bác nhạt nhẽo nói, "... Ha ha, tôi đùa tí thôi." Tiêu Chiến: "... Ha ha."
Ba tiếng "ha ha" này uy lực quá lớn, bầu không khí trong xe lại chìm vào giá băng lần nữa.
Trò quái gì vậy? Đã có chuyện gì xảy ra?