Động tĩnh bên đó truyền cả sang chỗ này của Vương Nhất Bác, các nhân viên công tác đi tới đi lui, đầu tiên là bảo Tiêu Chiến bị ngã, ngã rất nặng, từ trên bức tường cao hai mét xuống. Tiếp đó lại có một người bảo, không đâu không đâu, có dây cáp rồi, chỉ là lúc hạ xuống không đứng vững thôi.
Vương Nhất Bác đứng ngồi không yên, muốn qua đó xem thử.
Lưu Phong thấy hắn đứng dậy, cũng vội bỏ công việc trong tay xuống, đuổi theo.
Trên đường Vương Nhất Bác gặp được chỉ đạo võ thuật quay về, hỏi anh ta một chút về tình hình của Tiêu Chiến. Chỉ đạo võ thuật vỗ ngực đảm bảo không có việc gì, nghỉ ngơi một chút, tối mai có thể đúng giờ quay phim, còn hứng thú bừng bừng kể cho Vương Nhất Bác nghe về động tác võ thuật mình đã biên ra, khoe khoang một hồi, thổi phồng tới chẳng khác gì tuyệt thế võ công.
Vương Nhất Bác nở một nụ cười, sau đó bị Lưu Phong kéo sang một bên.
Vương Nhất Bác hỏi: "Có chuyện gì?"
"Không có chuyện gì. Có phải là anh muốn tới thăm Tiêu Chiến không?" Lưu Phong nói, "Anh đừng đi. Anh đi thăm thì cũng có làm được gì đâu? Không phải đã bảo là không sao rồi đấy thôi?"
Vương Nhất Bác tránh thoát khỏi tay cậu ta: "Cậu làm gì vậy? Tôi đi thăm diễn viên trong đoàn một chút thôi cũng không được à?"
Lưu Phong ấp a ấp úng bảo: "Đừng đi mà. Việc bên này của anh không bận hả?"
Vương Nhất Bác không thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình, nhưng lại thấy rất bực bội với việc Lưu Phong cứ chắn trước mặt mình, nhịn không được: "Lưu Phong, cậu có biết dạo gần đây cậu rất không được bình thường không? Rốt cuộc cậu muốn gì?"
Lưu Phong khựng lại một chút, giọng cậu ta nghe cực kì trầm: "Người không bình thường không phải là em, mà là anh đấy. Đạo diễn Vương... anh đừng như vậy nữa."
Vẻ mặt Vương Nhất Bác có xu hướng dịu đi, bình tĩnh hỏi: "Tôi làm sao vậy?"
Khi hắn hỏi ra những lời này, cũng biết gần đây mình không được bình thường lắm. Cảm xúc dao động khó hiểu, buồn bã mất mát không thể thấu.
Chỉ là hắn không rõ, như đang chờ Lưu Phong cho mình một đáp án.
Lưu Phong thực sự không muốn nói ra.
Cậu ta cảm thấy chỉ cần mình không nói, với sự trì độn của Vương Nhất Bác, nói không chừng hắn rồi cũng sẽ quên đi chuyện này.
Hai người trầm mặc hồi lâu, Vương Nhất Bác tự hỏi: "Tôi đã quá quan tâm tới cậu ấy, phải không?"
Lưu Phong đáp: "Anh chẳng lẽ không quan tâm tới em? Không quan tâm tới lão Lưu sao? Nói cách khác, anh chẳng lẽ không quan tâm tới Quách Dịch Thế? Tất cả các cảnh quay đều là anh cầm tay cậu ta chỉ dạy, ngay cả lời thoại cũng là anh đối diễn cùng. Mọi người bằng lòng đi theo anh, cũng là bởi anh rất có trách nhiệm."
Vương Nhất Bác vẫn nói tiếp: "Tôi cứ nghĩ tới cậu ấy mãi."
"Bởi gần đây cảnh quay của Bắc Cố là trọng điểm, anh lại rất coi trọng anh ấy." Lưu Phong nói, "Nam thứ trước đó quá kém, trình độ của Tiêu Chiến lại cao, càng so sánh càng thấy rõ chênh lệch. Chuyện bình thường mà. Không phải trước đó anh cũng nói với em mãi về Quách Dịch Thế hay sao? Bảo rằng cậu ta làm anh đau đầu."
Vương Nhất Bác lẩm bẩm: "Tôi thường xuyên tức giận vì cậu ấy."
Lưu Phong: "Đó là bởi vì Tiêu Chiến quá xui xẻo, bên cạnh anh ấy luôn có kẻ tiểu nhân. Qua thời gian này, nói không chừng sẽ khổ tận cam lai, anh cũng không còn cơ hội mà tức giận nữa đâu. Aiz, không phải anh cũng thường xuyên nổi nóng với Quách Dịch Thế đấy à."
Lưu Phong thầm nói trong lòng: Xin lỗi nhé, Tiểu Quách.
Lưu Phong càng nói, hắn càng cảm thấy không phải là như vậy.
Cảm giác hoàn toàn không giống nhau. Đối lập rất rõ ràng.
Vương Nhất Bác chột dạ, thật lâu sau, hắn mới nói: "Trước đó cậu hỏi tôi câu hỏi kia... Có phải hôm đó tôi đã hôn cậu ấy không?"
Suýt chút nữa Lưu Phong đã buột miệng thốt ra, hay là anh đi hôn thử Quách Dịch Thế thử xem? Bị bản thân dọa sợ, cũng may chưa kịp nói ra.
Lưu Phong: "Anh đó là do uống say thôi..."
Vương Nhất Bác: "Cậu lại còn biết cả chuyện khi tôi uống say xong còn tỉnh táo hay là không cơ à?"
Lưu Phong trầm mặc.
Vương Nhất Bác cười nhạt, tự mình châm chọc: "Thứ gọi là di truyền này, thật đáng gờm."
Lưu Phong khổ sở nói: "Em xin anh đấy, đồng tính luyến ái không phải do di truyền, cảm ơn."
Vương Nhất Bác cắn đầu lọc điếu thuốc, răng hắn nghiến lên bề mặt, nhưng lại không cắn đứt nổi miếng mút mềm mại chết tiệt kia.
Lưu Phong trầm tư một lúc, lại cẩn thận mở miệng khuyên nhủ: "Làm việc chung vui vẻ nên sinh ra cảm tình là chuyện bình thường, qua một thời gian nữa sẽ không khác gì chưa từng xảy ra. Quan hệ giữa người với người rất dễ trở nên xa cách. Không phải Tiêu Chiến đã nói về sau có lẽ sẽ không đóng phim nữa sao? Hai người có lẽ cũng sẽ không còn gặp nhau nữa đâu. Đạo diễn Vương anh thẳng đã nhiều năm như vậy rồi, không muốn tiếp tục kiên trì nữa ư?"
Vương Nhất Bác cười mắng: "Tôi cũng đến chịu với cậu rồi đấy. Cậu tự nghe xem bản thân đã nói ra những lời gì đi."
Lưu Phong nói: "Em biết anh không muốn làm đồng tính luyến ái, Tiêu Chiến chắc chắn cũng không muốn. Vậy không bằng tạm thời cứ như vậy đi, coi như chưa từng xảy ra, chuyện xưa thoảng qua như mây khói. Anh cũng đừng để chuyện như vậy làm ảnh hưởng tới công việc của mọi người."
Vương Nhất Bác bỏ điếu thuốc xuống, ậm à ậm ừ.
Hắn cũng không biết, đến mức này, rốt cuộc coi như là ưu ái, có cảm tình, hay là thực sự thích. Hắn cảm thấy bản thân nên bình tĩnh lại một chút, đừng nghịch lửa để rồi bị thiêu thân.
Lưu Phong thử hỏi: "Chúng ta đi về nhé?"
Vương Nhất Bác kéo kín lại áo khoác, đi hai bước, lại ngẩng đầu bảo: "Tôi về, cậu qua đó xem thử thế nào."
Lưu Phong gật đầu: "Được."