Vương Nhất Bác hỏi: "Cậu có biết vì sao cái túi này lại bị rách không?"
Tiêu Chiến cầm thẻ phòng mở cửa ra, kéo Vương Nhất Bác đi vào trong.
Vương Nhất Bác tự hỏi tự đáp: "Bởi vì tôi dùng dao rọc giấy xong, tiện tay nhét vào trong túi áo. Lưỡi dao bị tụt ra, tôi không để ý. Lúc ngồi xuống suýt đã bị đâm vào người. Cũng còn may cách một lớp quần áo."
Tiêu Chiến nhíu mày: "Đừng nhét mấy thứ kì kì quái quái vào trong người."
Vương Nhất Bác thở dài: "Tôi thích cái áo này lắm đấy chứ."
Đỡ người ngồi lên sofa xong, Tiêu Chiến
đi sang một bên, nhắn tin qua WeChat cho Lưu Phong, thông báo cho đối phương biết Vương Nhất Bác đã về phòng. Lưu Phong nhắn lại bảo sẽ qua ngay.
Tiêu Chiến thở dài.
Tối nay ăn BBQ hai người chẳng ăn được mấy, Vương Nhất Bác mải nói chuyện, Tiêu Chiến thì nghiêm túc nghe hắn dạy bảo, kết quả ăn nhiều nhất chính là gió Tây Bắc.
Anh lấy chai nước uống trên bàn, mở nắp uống hai ngụm lớn, quay đầu lại phát hiện ánh mắt Vương Nhất Bác vừa sáng vừa lanh lợi đang nhìn mình chằm chằm, anh lại cầm một chai nước khác, đưa cho Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nhấp một ngụm, không hài lòng: "Chả có vị gì cả. Còn đăng đắng nữa."
Trong lòng Tiêu Chiến thầm nói người ta còn đang quảng cáo là có vị ngọt kia kìa. Anh lại hỏi: "Anh muốn có vị gì?"
Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn qua: "Tôi cảm thấy của cậu uống ngon hơn."
Tiêu Chiến lại đưa chai nước kia cho hắn.
Vương Nhất Bác uống một ngụm, lại lắc đầu bảo: "Không giống."
"Không còn vị nào nữa đâu." Tiêu Chiến nói, "Anh chẳng qua là đứng núi này trông núi nọ thôi."
"Tôi nói thật mà, cậu có vị đồ nướng, tôi biết." Vương Nhất Bác nghiêm túc nói, "Tôi thực sự hơi đói."
Tiêu Chiến: "..." Anh thì biết cái quỷ gì.
Tiêu Chiến cởi áo khoác của mình ra, ném xa một chút. Mùi đồ nướng không còn nữa. Anh lại đi tới muốn cởi áo ra giúp Vương Nhất Bác.
Anh khom lưng trước sofa, ra hiệu cho Vương Nhất Bác phối hợp.
Vương Nhất Bác căn bản không biết phối hợp là như thế nào, ngồi im bất động như tảng đá. Tiêu Chiến đành phải dùng sức.
Ngay khi anh ghé lại gần, Vương Nhất Bác tự dưng chuyển động, rướn người hôn lên má anh.
Mềm mại, lại hơi ươn ướt.
Tiêu Chiến sửng sốt, ngạc nhiên nhìn đối phương.
Vương Nhất Bác liếm liếm môi, vòng tay lên cổ anh, kéo anh xuống, hôn.
Bên tai Tiêu Chiến như có tiếng nổ lớn, tay chân như bị trói chặt, mất hết sức lực. Một tay anh chống xuống tay vịn sofa, mới khiến cho bản thân không bị trượt xuống, chui tọt vào trong lòng Vương Nhất Bác.
Âm thanh không hài hòa vang lên, anh nghe thấy có tiếng mở cửa phòng, tiếp đó là tiếng bước chân hỗn độn đi về phía này.
Tiêu Chiến vội đẩy người ra, quay lại nhìn, là Lưu Phong.
Anh không biết vẻ mặt mình lúc này thế nào, hẳn là không còn bình tĩnh nổi, còn có chút hoảng loạn. Sắc mặt cũng đã ửng đỏ lên. Làm một diễn viên, đúng là quá thất trách.
Chỉ là anh không khống chế được, sự bình tĩnh bây giờ trở nên thật xa xỉ.
Anh giấu tay mình ra sau lưng, cố gắng che giấu sự rung động của bản thân nhiều nhất có thể.
Lưu Phong trầm mặc nhìn thẳng vào anh một lúc, lên tiếng trước: "Tiêu Chiến, có thể rót cho em một cốc nước được không?"
Tiêu Chiến "ừm" một tiếng, khắc chế tiếng tim đập như trống dồn, đưa chai nước Vương Nhất Bác mới uống lúc nãy qua.
Lưu Phong: "Cảm ơn."
Tiêu Chiến cầm áo khoác của mình lên, nói: "Tôi đi trước nhé."
Lưu Phong lại gọi anh lại: "Này, chờ đã."
Lưu Phong buông Vương Nhất Bác ra, chạy tới nói: "Cảm ơn anh đã đưa đạo diễn Vương về. Cũng may là anh, em không biết đạo diễn Vương uống say xong lại có tật xấu này, trước kia anh ấy ít khi uống nhiều rượu tới vậy."
Tiêu Chiến nghe thấy giọng nói của mình đã biến đổi âm điệu: "Không có gì."
"Vẫn phải cảm ơn anh." Lưu Phong cười nói, "Chắc anh không biết, đạo diễn Vương có hơi ghê sợ đồng tính luyến ái. Đổi thành một kẻ có ý đồ xấu, ngày mai anh ấy biết được chắc chắn sẽ nổi khùng lên. Đạo diễn Vương coi anh như em trai, nếu là anh, có lẽ cũng sẽ không tới mức khó xử."
Những lời tiếp đó, Tiêu Chiến gần như không nghe thấy được, trong đầu gần như chỉ ngập tràn mấy chữ "ghê sợ đồng tính luyến ái".
Anh không hiểu ngày hôm nay rốt cuộc là làm sao. Hình như đã có rất nhiều chuyện xảy ra, mà anh căn bản lại chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Tiêu Chiến quay người, đưa lưng về phía Lưu Phong.
Lưu Phong sờ sờ tai, lại cười ha ha nói tiếp: "Cũng không hẳn là chán ghét, chỉ là không thích thôi. Đạo diễn Vương chỉ nhìn việc không nhìn người, thực ra đối xử với ai cũng tốt, tính tình lại xởi lởi chuẩn thẳng nam, mọi người dễ hiểu lầm. Trước kia có một sao nam thổ lộ với đạo diễn Vương, còn làm ảnh hưởng tới công việc, đạo diễn Vương giận lắm, đuổi luôn người ra khỏi đoàn, cuối cùng cũng không hợp tác với đối phương thêm lần nào nữa."
Tiêu Chiến cúi đầu.
Anh biết lúc này anh nên nói gì đó, ít nhất là cũng nên phụ họa vài câu, tỏ ý mình không liên quan. Chỉ là cảm giác bị đánh phủ đầu này làm anh không biết nên làm gì.
Anh cảm thấy càng nói nhiều sẽ càng lộ nhiều, gần như không còn chỗ nào để che giấu nữa.
Xét đến tận cùng, anh có làm sai gì đâu, sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ.
Lưu Phong cũng không chờ câu trả lời của anh, vẫy tay nói: "Tạm biệt nhé, tối nay làm phiền anh rồi."
Tiêu Chiến đáp lời, giẫm bước đi khỏi, sau lưng còn loáng thoáng có hai câu đối thoại.
"Lưu Phong đấy à?"
"Không, là nhà sản xuất đây. Còn dám động đậy nữa đánh anh bây giờ."