[Bác Chiến] Chân Thực

Chương 32



Tiêu Chiến nở một nụ cười, giũ chăn ra, quyết định nằm xuống đi ngủ.

Thấy chuyện đã chuyển biến thành như vậy, nhân viên quan hệ xã hội của bộ phim dứt khoát mặc kệ luôn. Họ xóa post thanh minh trên Weibo chính thức kia, lại một lần nữa đăng post mới lên, chỉ viết đơn giản, mong các bạn mạng và một số nhân viên không bịa đặt lung tung.

Ngay cả clip thử vai của nam thứ ban đầu kia cũng không cần đăng lên nữa, không cần thiết phải đăng. Vương Nhất Bác đã nói trắng ra rồi, biểu hiện của Tiêu Chiến lại rất đáng thưởng thức, tạm thời chừa lại chút mặt mũi cho đối phương, tiến hành đàm phán giữa hai bên.

Nói thật, post do quan hệ xã hội của đoàn phim "Dạ Vũ" này đăng lên vẫn khá là hot. Dù sao mỗi lần Vương Nhất Bác xuất hiện cũng sẽ có hành động gì đó rất bùng nổ, đây cũng là điều người trong giới đã đoán trước được. Có thể áp xuống là tốt nhất, không áp xuống được thì thôi, dù sao họ cũng chỉ phụ trách quan hệ xã hội, trời sập cũng chẳng sập tới đầu họ được.

Phim đạo diễn Vương quay, doanh thu đều cao.

Thậm chí, trong tổ công tác của đoàn "Dạ Vũ", nhân viên đoàn phim đều chạy đi hóng chuyện. Đêm khuya mọi người cắn hạt dưa, uống tí rượu, hứng thú dào dạt mắng nhiếc:

"XX thế này thật là không phúc hậu. 【 chỉ chỉ trỏ trỏ 】"

"Tôi phải đi diss tên XX này mới được."

"Tên này dám chửi đạo diễn Vương, cậu ta mất một fan, tôi gửi lì xì một đồng cho cậu. Không tính thủy quân nhé."

"【 gì vậy gì vậy】

Cậu đang sỉ nhục đạo diễn Vương đấy à? Hạn mức cao nhất của lì xì cũng chỉ có 3000 thôi nhỉ? XX có đến tận 3000 fans à? Đạo diễn Vương là người sẽ để mắt tới 3000 đồng vặt vãnh chắc?!"

"Các cậu độc miệng quá rồi đấy, rộng lượng một tí đi. Thật không sánh được với đạo diễn Vương anh minh thần võ của chúng ta, lấy việc công đáp trả việc công. Anh Vương à, ngài đã ngủ chưa? Tôi đến phòng ngài mượn bao thuốc lá được chứ?"

"Câm miệng! Cậu mà đi, còn về được chắc? Người trong tổ camera của chúng ta không nhiều, vì mọi người, quý trọng sinh mệnh của bản thân không tốt hơn hay sao!"



Vương Nhất Bác vừa phát tiết xong, thể xác và tinh thần đều thoải mái, đã chuẩn bị đi nghỉ, lại bị tiếng báo có tin nhắn kêu loạn lên tới không chịu được, chặn chat mấy người lại, miệng còn lẩm bẩm mắng: "Thần kinh."

Sáng sớm, mặt trời ló rạng. Mọi người trong đoàn lại bắt đầu công việc của một ngày mới.

Đạo diễn Vương tuổi còn trẻ lại thức đêm thường xuyên, tinh thần uể oải, buồn ngủ khó nhịn, sau khi ngồi xuống, hắn lập tức lấy điếu thuốc ra hút, nâng cao tinh thần.

Nhà sản xuất vô cùng lo lắng, vọt tới phim trường, ném mạnh xấp giấy tờ trong tay lên bàn Vương Nhất Bác.

Ném cực kì khí thế. Thể hiện sự phẫn nộ, sự có trách nhiệm và cả tự tôn đã phải vứt bỏ của anh ta tối qua.

Nhà sản xuất gằn giọng: "Cậu bị làm sao thế hả! Vương Nhất Bác, hôm nay nhất định cậu phải giải thích cho tôi!"

Vương Nhất Bác ngước mắt lên, chậm rãi nói ra một câu: "Luyện tập lâu lắm rồi phải không?"

Khí thế của nhà sản xuất bị hắn làm hụt đi mất một nửa, câu nói tiếp đó cũng bị nghẹn lại.

Vương Nhất Bác giành nói trước: "Nhìn ra được một chút rồi. Tuổi cậu đúng là cũng không còn nhỏ."

Nhà sản xuất tức tới bật cười: "Tôi đã nhìn thấy gì vậy? Cậu con mẹ nó nửa đêm không ngủ được, tôi biết ngay là cậu lên Weibo mà. Ông đây thật vất vả mới thay được mật khẩu của cậu, động tác cậu lại nhanh quá nhỉ? Sao cậu có thể làm như vậy?"

Vương Nhất Bác nhướng mày, khiêm tốn nói: "Vẫn còn tạm."

Nhà sản xuất: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"

Vương Nhất Bác giơ điếu thuốc tàn đỏ ra giữa không trung: "Tôi không thể làm cho fan của tôi thất vọng được."



Nhà sản xuất cả kinh hỏi: "Fan nào ở đâu ra?"

"Fan đêm khuya đấu tranh anh dũng vì tôi, thức đêm chém giết. Cậu không biết cậu ấy đáng yêu tới mức nào đâu." Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra, nói, "Hay là cậu muốn tôi up lên Weibo hỏi thử xem, tôi có fans hay không?"

Nhà sản xuất gạt tay hắn ra, cả giận: "Chuyện nhỏ như vậy mà cậu cũng phải đáp trả lại, không phải cậu nói đoàn phim rất bận rộn à?"

Vương Nhất Bác nói một cách thản nhiên: "Đúng vậy, đoàn phim rất bận, tôi vốn đang cáu tiết không có chỗ nào giải tỏa, cậu ta lại tới chọc vào tôi, chẳng lẽ cậu còn muốn trách tôi vì đã mắng cậu ta? Cậu ta có biết chữ ti tiện viết thế nào không vậy? Aiz, cậu nói xem, có ti tiện không cơ chứ!"

Nhà sản xuất: "..." Tôi nghi ngờ cậu đang chửi khéo tôi, nhưng tôi lại không có bằng chứng.

Vương Nhất Bác văn vở nói: "Hơn nữa cậu ta lại còn dám bắt nạt người của tôi, Tiểu Chiến vô tội tới mức nào chứ? Trước đó làm hết bổn phận, bị bệnh còn đánh võ, sau đó chỉ vì bị chúng ta liên lụy mà bị người ta bêu xấu, nếu chúng ta cứ thờ ơ như vậy, sống cũng nghiệp quá rồi."

Lưu Phong cách đó không xa nói lớn: "Đạo diễn Vương chính nghĩa không thể chịu được sự tồn tại của những quy tắc bẩn thỉu đó! Đặc biệt là khi nó cứ lởn vởn trước mắt mình!"

"Cậu thấy chưa! Tôi rất có mị lực nhân cách." Vương Nhất Bác ném một ánh mắt tán thưởng cho Lưu Phong, lại thâm trầm nói, "Nếu tôi OOC, đoàn phim của tôi không phải sẽ tan nát sao? Dân không tin không thờ mà."

Nhà sản xuất: "...???" Cậu con mẹ nó coi tôi là thằng ngu à?

"Tôi nói rồi, đang yên đang lành bắt nạt người của tôi là không được! Tôi không cho phép!" Vương Nhất Bác gõ gõ bàn, chuyển thủ làm công, ép hỏi nhà sản xuất, "Trước đó là ai muốn mời nam thứ kia vào đoàn vậy? Cậu ta mới là cội rễ của mọi phiền phức! Công ty của cậu ta muốn phá sản sớm à? Rút vốn rõ là nhanh, ông đây còn phải tự mình bù lại tiền."

Nhà sản xuất: "Chuyện này nhảy sang vấn đề tài chính của cậu ta rồi à?"

Vương Nhất Bác: "Cậu ta đã không biết xấu hổ như vậy rồi, cậu lại còn hỏi tôi cậu ta có vấn đề gì? Làm sao tôi biết được cậu ta có vấn đề tâm thần gì chứ!"

"..." Nhà sản xuất ôm đầu như sắp điên lên "——A a a!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv