Mùi trong WC nam có hơi nồng, nhất là dạo này thời tiết còn bắt đầu nắng nóng. Tiêu Chiến cố nhịn, đưa tay ra rửa dưới vòi nước, Dư Huy Kim quần vẫn chưa cài, đứng trước phòng chứa đồ lau nhà, nhìn xung quanh không thấy có ai thì cười nói: "Đạo diễn Vương hẳn là vì anh nên mới đổi nhân vật của Trịnh Uấn đi nhỉ?"
Tiêu Chiến không khỏi liếc nhìn gã, lại nghiêm mặt nói: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả."
Dư Huy Kim cười nói: "Vừa rồi tôi nghe thấy hết rồi. Đạo diễn Vương bảo biên kịch bỏ đi hết những cảnh anh phải quay cùng với Trịnh Uấn đi, còn bảo trợ lý điều chỉnh lại lịch trình quay, không để buổi quay của Trịnh Uấn với anh trùng nhau."
Tiêu Chiến giật giật mắt, nhưng vẫn giữ nguyên thái độ không liên quan tới mình, nói: "Chỉ là sắp xếp công việc bình thường mà thôi. Cậu có vấn đề gì có thể đi hỏi đạo diễn Vương."
Dư Huy Kim nhìn anh, ánh mắt mang theo vẻ soi xét và cảm xúc gì đó không rõ: "Trịnh Uấn quá ngu, đến tận giờ vẫn chưa hiểu rõ tình huống. Nữ chính cô ta vứt bỏ không liên quan một chút nào tới Hứa Dương Ninh, chỉ bởi cô ta dính lấy anh mà thôi. Đạo diễn Vương vẫn luôn quan sát hai người, đang làm việc cũng phải phân tâm chú ý tới hai người, tôi phát hiện rồi, cô ta bị nhìn chằm chằm như vậy, không ngờ một chút cảm giác cũng không có. Anh nhìn cô ta bây giờ xem, có phải là rất nực cười không?"
Tiêu Chiến liếc gã với ánh mắt bất thiện, ném một câu: "Người tự cho rằng bản thân thông minh, chưa chắc đã có được kết quả gì tốt."
Dư Huy Kim giơ tay vỗ vai anh: "Đừng hiểu lầm, tôi với anh cùng một loại người. Tôi hiểu mà."
Tiêu Chiến tránh ra, ánh mắt ghét bỏ dừng trên tay đối phương, lạnh băng nói: "Tôi với cậu không cùng một loại người."
"Đừng giả vờ nữa. Lần nào cô ta tới làm phiền anh, đạo diễn Vương cũng gọi anh qua để chỉ dạy, thể hiện rõ không muốn cô ta thân cận anh." Trên khuôn mặt anh tuấn trẻ trung của Dư Huy Kim hiện lên nét giảo hoạt, ngữ khí tỏ vẻ đã nhìn thấu hoàn toàn, "Hôm đó đạo diễn Vương đưa anh tới bữa tiệc, tôi đã thấy quan hệ giữa hai người kì lạ rồi. Sự quan tâm của anh ta đối với anh hoàn toàn không giống đồng nghiệp bình thường, trước đây cũng chưa thấy anh ta coi trọng diễn viên nào tới vậy. Vì nâng đỡ anh mà còn cố tình nhận thêm một bộ phim mới."
Bước chân Tiêu Chiến khựng lại, anh quay đầu nói: "Cậu thật nhàm chán."
"Đạo diễn bình thường, lại rót đồ uống cho nam diễn viên chắc? Còn giúp cản rượu? Tự mình giúp làm sáng tỏ tin đồn thất thiệt? Còn bởi nữ diễn viên quá thân mật với người đó mà đổi luôn vai của cô ta đi?" Dư Huy Kim nhún vai nói, "Anh đừng căng thẳng thế chứ, tôi không nói với ai đâu mà, dù sao tôi cũng không có chứng cứ mà đúng không?"
Gã thấy có người từ xa bước lại đây, thì giơ tay ra hiệu suỵt, cười bảo: "Quên không nói, thực ra anh cũng là mẫu hình mà tôi thích đấy."
Buổi chiều, tổ quay của Vương Nhất Bác quay phim trên sân thượng của khu giảng dạy.
Tiêu Chiến chọn một chỗ tĩnh lặng, dựa vào bức tường xi măng, cầm điện thoại, tay lướt không ngừng.
Mái tóc nhạt màu của anh dưới ánh nắng chói chang như hơi phát sáng lên, cổ áo bị mặt tường cọ sát, kéo lệch ra phía trước, lộ ra một đoạn xương quai xanh trắng nõn.
Tiêu Chiến cảm thấy mấy lời Dư Huy Kim vừa nói không thể nào hiểu nổi, có lẽ gã chỉ đang thử anh, nhưng vẫn không kìm được nghĩ ngợi sâu xa hơn.
Anh cũng đã từng tưởng thật, chỉ là mỗi lần lén đối mặt với đạo diễn Vương, thái độ lạnh lùng của đối phương lại làm anh cảm thấy mình chỉ đang hiểu lầm. Nhưng người xung quanh lại nói cho anh biết, đây không phải là ảo giác của một mình anh, Vương Nhất Bác đối xử với anh thực sự đặc biệt.
Tiêu Chiến hít sâu một hơi, kéo độ sáng màn hình lên, tìm avatar của Quách Dịch Thế. Anh soạn một tin nhắn gửi qua.
Tiêu Chiến: Nữ chính Trịnh Uấn bị đổi vai rồi.
Quách Dịch Thế: Không ngoài dự đoán. Thấy chưa, tôi đã bảo rồi.
Quách Dịch Thế: Ai, cô ta vẫn còn non và xanh lắm. May mà vận khí tôi tốt, lúc mới debut cũng từng vấp ngã, nhưng phát hiện sớm, kịp thời ngăn cản thiệt hại.
Tiêu Chiến: Vì sao?
Quách Dịch Thế:? Vì sao gì cơ? Vì sao lại toang á?
Tiêu Chiến: Vì sao lại đổi Trịnh Uấn đi.
Quách Dịch Thế: Chuyện này mà cũng phải hỏi à. Là bởi đạo diễn Vương thích anh chứ sao nữa!
Quách Dịch Thế: Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ đứng về phía anh thôi, người anh em 【 ghét anh 】
Tiêu Chiến ôm điện thoại di động, dựa vào tường, nhắm mắt lại hít sâu một hơi.
"Tiêu Chiến! Tiêu Chiến!"
Vương Nhất Bác gọi mấy tiếng, Tiêu Chiến bên kia mới hồi thần. Phản ứng trì độn của anh làm cho Vương Nhất Bác rất bất mãn.
Lưu Phong cầm quyển sổ làm công tác thống kê, nhạy bén cảm nhận được một cỗ sát khí, thì hỏi: "Sao vậy đạo diễn Vương?"
Vương Nhất Bác híp mắt nhìn xa xăm: "Có phải tôi đổi Trịnh Uấn đi nên cậu ấy mới không vui không?"
Trong lòng Lưu Phong thầm nói, biết thế quái nào được, cảm xúc của hai gã đàn ông các anh biến hóa bất thường như thời tiết. Thân là thẳng nam, tui nhìn không hỉu.