Anh ta dựa theo địa chỉ hôm qua Lưu Phong cho mình, đi tới trước cửa phòng Vương Nhất Bác. Đối phương nghe thấy tiếng gõ cửa thì rất nhanh đã ra mở.
Vương Nhất Bác mặc một chiếc áo sơ mi rộng, hắn liếc anh ta một cái rồi bảo: "Tới rồi đấy à."
Chỉ mấy chữ đơn giản này đã làm người quản lý nổi da gà toàn thân. Giọng nói lười biếng lại làm người tê dại kia, lộ ra sự rét buốt rõ ràng. Quản lý càng cảm thấy chuyện không giống như Trịnh Uấn đã nói.
"Vào đi!" Vương Nhất Bác bước vào phòng khách rồi, lại bảo, "Đóng cửa lại."
Quản lý thấp tha thấp thỏm đóng cửa lại, bước bước nhỏ tới, lại trưng ra khuôn mặt tươi cười chào: "Đạo diễn Vương."
Vương Nhất Bác ra hiệu cho anh ta ngồi xuống, rồi mở laptop ra, giơ tay gõ gõ lên bàn phím một chút.
"Đây là video tối qua nhân viên cắt nối của chúng tôi vừa mới cắt ra, anh cũng xem cùng đi." Vương Nhất Bác xắn tay áo lên, cũng ngồi xuống cạnh anh ta, nói, "Cứ từ từ mà xem."
Trên màn hình laptop phát một đoạn video chưa chỉnh sửa, diễn viên chính đúng là Trịnh Uấn.
Bản lĩnh đọc thoại của cô ta hiển nhiên không ổn, cách đọc từng chữ không đủ rõ ràng, cách phát ra tiếng cũng không đủ lực, đã thế còn ấp úng, làm cho nhân vật trong màn hình có phần khô khan, thậm chí là bị lấn át khí thế. Cô ta mở to mắt, vẻ mặt lộ ra sự ngây thơ vô tội. Giống như một học sinh cấp ba bình thường.
... Nhưng nhân vật mà cô ta đóng bây giờ, là linh hồn một người phụ nữ đã trưởng thành.
Dù cho anh ta có là người ngoài nghề cũng nhìn ra được người trong video diễn không tốt. Vương Nhất Bác lại càng không thể cảm thấy hài lòng nổi.
Quản lý nhìn thẳng về phía trước, hoàn toàn không dám nhìn sang người bên cạnh. Kể cả vậy, anh ta vẫn có thể cảm nhận được một luồng lửa giận đang bốc lên.
Vương Nhất Bác dựa vào sofa, chậm rãi nói: "Anh nói xem, tôi phải dùng người thế nào bây giờ?"
"Tôi về nhất định sẽ dạy bảo lại cô ấy." Người quản lý vội vã nói, "Xin ngài cho cô ấy một cơ hội nữa, cô ấy vẫn còn trẻ, chưa hiểu chuyện cho lắm."
Vương Nhất Bác: "Anh có biết hôm nay chúng tôi phải quay bao nhiêu cảnh không? Anh có biết cơ hội nhận được là từ thứ gì mà ra không? Anh cảm thấy nhân viên công tác trong đoàn, ai có thể bằng lòng cho cô ta cơ hội? Cô ta còn trẻ, vậy anh thì sao? Anh suy nghĩ rồi trả lời cho tôi xem, cơ hội này tôi nên cho cô ta thế nào."
Người quản lý bị hắn hỏi tới vã mồ hôi đầy đầu, không đáp lại được câu nào.
Lúc này lại có tiếng gõ cửa.
Vương Nhất Bác phất tay, ý bảo anh ta ra mở cửa.
Người quản lý như được đại xá, bước nhanh ra mở cửa, lại đối diện với một khuôn mặt quen thuộc.
Đây còn không phải là đồng nghiệp của anh ta, người quản lý của Hứa Dương Ninh hay sao?
Trong lòng người quản lý lạnh đi, anh ta đã hiểu ý của Vương Nhất Bác rồi. Nhưng người quản lý của Hứa Dương Ninh thì vẫn hơi mờ mịt, nhìn qua vai anh ta vào trong phòng, hỏi: "Đạo diễn Vương có đây không?"
Vương Nhất Bác cao giọng bảo: "Vào cả đi."
Hai người một trước một sau đi vào, người quản lý của nữ thứ nói xin lỗi liên tục: "Thật ngại quá, nghe nói Dương Ninh đã gây ra nhiều phiền toái cho ngài rồi. Tôi đã dặn cô ấy, cô ấy hoàn toàn không cố ý đâu, có chỗ nào làm không tốt, mong ngài chỉ bảo cho nhiều hơn."
Ngoài miệng người đàn ông tuy nói vậy, nhưng thực ra trong lòng cũng không thấy căng thẳng gì. Anh cảm thấy bị Vương Nhất Bác mắng vài câu hoàn toàn không phải là chuyện gì to tát.
Vương Nhất Bác ném luôn một bản hợp đồng lên trên bàn, tự mình nói: "Kịch bản tôi có sự điều chỉnh, hai người đều thuộc Tinh Hỏa, chút tôi sẽ tự nói với Tần Huyền. Về phần catse, tôi đã dặn bên sản xuất rồi, anh ấy sẽ bàn bạc với hai người."
Người quản lý của nữ thứ ngây ra, cầm hợp đồng lên xem, phát hiện hợp đồng cam kết cho Hứa Dương Ninh làm nữ chính, lập tức thấy đầu mình "ong" lên, cảm giác như bị một miếng bánh lớn có nhân đập trúng đầu.
Còn có cả chuyện tốt như vậy sao?!
Vương Nhất Bác hỏi: "Có vấn đề gì không?"
Hai người đều không nói lời nào. Chỉ là tâm trạng một người thì như trên mây, một người thì như ngọn cỏ ven đường.
Vương Nhất Bác lại nói: "Trịnh Uấn bên kia, nếu Tinh Hỏa có yêu cầu, tôi có thể cho cô ta tiếp tục diễn nữ thứ, nhưng kịch bản sẽ có điều chỉnh, hơn nữa tiền đề là không ảnh hưởng tới tiến độ quay của đoàn phim. Tôi không muốn có người ồn ào gây chuyện, hiểu ý tôi không?"
Sắc mặt người quản lý đã đen cả lại, miễn cưỡng cười nói: "Tôi hiểu rồi, đạo diễn Vương." Vương Nhất Bác nói: "Vậy hai người về đi. Về rồi nói chuyện với nghệ sĩ của mình một chút."